Vẻ mặt Vệ Lang Yến có chút âm u. Vừa rồi trong chợ đêm chỉ thấy có người khiêng nàng đi, lúc đầu tưởng mình nhìn nhầm, sau đó ngay cả Trần Hoằng Văn cũng thấy nghi ngờ, hỏi hắn sao tứ cô nương Thẩm gia lại ở kinh thành, còn bị người ta khiêng đi, lại nói người đó hình như là người của Dương Thạch công chúa. Hắn vừa nghe liền đuổi theo tới đây. Quả nhiên ở một chỗ vắng vẻ nhìn thấy xe ngựa của Dương Thạch công chúa, bên cạnh còn có một đám nô tài canh chừng.
Hạ nhân bên ngoài hoảng loạn không thôi, tính cách của Dương Thạch công chúa bọn họ đều hiểu rõ. Lần này công chúa mà còn chưa hả giận, vậy lát nữa nhất định sẽ làm khó dễ bọn họ, giết bọn họ là chuyện nhỏ, chỉ sợ liên lụy tới người nhà của bọn họ. Nhưng người trước mặt này là Yến Vương, bọn họ làm sao dám cản? Vẻ mặt đưa đám nhìn Yến Vương đi tới trước xe ngựa vén rèm lên.
Vệ Lang Yến vừa nhìn đã thấy Thẩm Mẫu Đơn bị trói gô nằm trên sàn. Gương mặt của nàng chôn ở phía dưới, không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt. Nhìn dáng vẻ cong lưng của nàng, hắn liền biết Dương Thạch đã ra tay đánh nàng. Hắn siết chặt nắm tay, trong lòng vô cớ nảy sinh một cảm xúc xa lạ, lồng ngực dường như có chút khó chịu, có chút không rõ vì sao lại buồn bực.
Dương Thạch có chút bất an nhìn Vệ Lang Yến. Mặc dù thường ngày luôn thèm muốn nam tử như Thất hoàng thúc, nhưng đáy lòng nàng ta vẫn có chút sợ vị Thất hoàng thúc này của mình. Bây giờ nhìn vẻ mặt đừng làm phiền của hắn, trong lòng nàng ta có chút thấp thỏm, nhẹ giọng nói: “Thất… Thất hoàng thúc, sao thúc lại tới đây?”
“Dương Thạch, ngươi đang làm gì đây?” Vệ Lang Yến không nhìn Dương Thạch, toàn bộ ánh mắt đều đặt trên người nữ tử nằm trên sàn kia, nàng nghe thấy tiếng của mình cơ thể dường như hơi động đậy, nhưng rất nhanh liền nằm im trên sàn.
“Thất hoàng thúc, nữ tử này thật to gan, lại dám quyến rũ phò mã gia. Con mới kêu người tìm ả tới đây giáo huấn một phen.” Dương Thạch không dám nhắc tới lời nói của Thẩm Mẫu Đơn lúc nãy. Nàng ta sợ nếu đúng như lời nữ tử này nói, nàng là người của Thất hoàng thúc. Nàng ta nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Thất hoàng thúc, mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng vẫn nghiến răng giữ vững như cũ: “Thất hoàng thúc đây là việc nhà của Dương Thạch, thúc sẽ không nhúng tay vào chứ.”
Vệ Lang Yến cau mày nhìn nàng ta, không để ý tới nàng ta nữa, đưa tay vịn vào càng xe sải bước tiến vào trong xe ngựa, cẩn thận ôm lấy Thẩm Mẫu Đơn vào lòng. Hắn phát hiện sắc mặt nàng trắng tới dọa người, cơ thể cong lại không dám cử động. Thoắt cái sắc mặt hắn trầm xuống, ngẩng đầu nhìn Dương Thạch, lạnh giọng nói: “Ngươi đã làm gì nàng.”
Dương Thạch sững sờ nhìn tình huống trước mắt, Thất hoàng thúc mà nàng ta sùng bái lại quan tâm nữ nhân này như thế. Chẳng lẽ nàng thật sự là người của Thất hoàng thúc? Nhìn nữ tử trong lòng Thất hoàng thúc, nàng ta hận tới mức thiếu chút nữa cắn nát răng bạc, căm hận nói: “Con có thể làm gì, ả quyến rũ phò mã, con đương nhiên phải giáo huấn ả một phen.” Nàng ta thật sự tức giận, không ngậm miệng được tiếp tục nói: “Sao chứ, Thất hoàng thúc đang làm gì đây? Chẳng lẽ ả tiện nhân quấn quýt bên phò mã cũng từng qua lại với Thất hoàng thúc? Thất hoàng thúc, vừa nãy ả nói ả là người của thúc. Thất hoàng thúc, nữ nhân dâm đãng như vậy đâu xứng với thúc, thúc đừng bị ả lừa.”
Vệ Lang Yến quả thật không thể nhịn được nữa, ý định muốn giết nàng ta hắn cũng có rồi, nhưng lại kiềm chế bản thân không có bất kỳ động tác nào. Hắn nhìn Dương Thạch gằn từng chữ: “Nàng là người của ta. từ đầu đến cuối cũng chỉ là người của bổn vương! Dương Thạch, nếu ngươi còn dám vũ nhục nàng, bổn vương tuyệt đối không tha cho ngươi!” Dứt lời, không hề nhìn lấy Dương Thạch, ôm Thẩm Mẫu Đơn nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa, lập tức có thị vệ vây xung quanh, hắn vội vàng phân phó: “Mau vào cung mời nữ y tới phủ.”
Bên kia cũng đã có một chiếc xe ngựa chạy tới, Vệ Lang Yến ôm lấy Thẩm Mẫu Đơn cả đầu mồ hôi lạnh lên xe ngựa, chỉ để lại Dương Thạch đang ngây ra như phỗng ở trên chiếc xe ngựa khác.
Xe ngựa chạy một mạch về phía Yến Vương phủ, Vệ Lang Yến nhìn Thẩm Mẫu Đơn nằm trong lòng sắc mặt ngày càng dọa người, sự lo lắng trong lòng ngày càng lớn. Trần Hoằng Văn ngồi một bên cũng không tiện nói gì, chỉ lo lắng nhìn nữ tử trong lòng Vệ Lang Yến.
Thẩm Mẫu Đơn chỉ cảm thấy bụng dưới đau tới mức thở không nổi, sau lưng và đầu cũng đau rát. Lúc nãy quả thật Dương Thạch đã dùng hết toàn lực đá nàng, lúc nãy còn chưa có cảm giác nhưng hiện tại đau đến nỗi nàng không dám cử động. Những lời đó của Yến Vương và Dương Thạch nàng đều nghe thấy, cũng chấn động vì câu nói của Yến Vương nói nàng từ đầu tới cuối đều là người của hắn, lại cảm thấy chắc là Yến Vương dùng câu nói đó để cảnh cáo Dương Thạch không được bắt nạt nàng nên mới nói như vậy, nếu không thì ám chỉ nàng đã làm những chuyện cũng coi như là thuộc hạ của hắn.
Bây giờ được Yến Vương ôm trong lòng ngồi trên xe ngựa, nàng cũng biết, muốn nói lời cảm ơn thì ngay cả khí lực cũng không có. Nàng đau khắp người chỉ mong có người làm nàng ngất đi. Nàng gắng sức mở mắt, nhìn vào đôi môi mím chặt của Yến Vương. Nàng gắng gượng nở nụ cười, muốn nói lời cảm kích.
Còn chưa mở miệng, Vệ Lang Yến đã cúi đầu nhìn vào đôi mắt hơi mở của nàng, nói: “Trước tiên đừng nói lời cảm kích gì cả, nghỉ ngơi cho tốt, có lời gì thì đợi thân thể khỏe lại rồi nói.”
Thẩm Mẫu Đơn khẽ gật đầu, nhắm mắt lại, nhịn đau tới mức đầu đổ đầy mồ hôi lạnh đi vào trong phủ của Yến Vương. Thẩm Mẫu Đơn trong lúc mơ màng, nghe rất nhiều người hầu kêu điện hạ thiên tuế, cũng có tiếng người hít thở sâu, giống như gặp chuyện gì đó rất đáng sợ.
Thẩm Mẫu Đơn chỉ cảm giác được mình bị Yến Vương ôm vào trong phủ rồi đi một hồi lâu mới tiến vào một căn phòng, được đặt nhẹ nhàng lên trên tấm chăn lụa. Qua một hồi lâu, dường như nàng nghe thấy giọng nói khe khẽ mềm mại: “Thất hoàng thúc, đây không phải là tỷ tỷ Thẩm gia lần trước đã cứu An Nhi sao?”
Vệ Lang Yến ừ một tiếng, tiểu thế tử lại lo lắng hỏi: “Thất hoàng thúc, tỷ tỷ Thẩm gia bị sao vậy?”
Vệ Lang Yến cũng không giấu giếm nói: “Bị đường tỷ Dương Thạch của con đánh đó.”
Tiểu thế tử đối với vị đường tỷ Dương Thạch này của mình cũng chỉ thoáng nghe qua, không nhịn được cau đôi mày nhỏ không nói gì nữa, chỉ là nhiều lần nhìn về phía cánh cửa. Hồi lâu sau mới nghe thấy bên ngoài có người báo: “Nữ y quan tới rồi.”
Nữ y quan này nữ đại phu chuyên xem bệnh cho các phi tần trong cung. Trước để cho Vệ Lang Yến và tiểu thế tử tránh đi rồi mới hỏi về thương thế của Thẩm Mẫu Đơn, kiểm tra trước ngực và sau lưng của nàng, trên trán cũng sưng to một cục, sau gáy cũng bị tổn thương. Lại bắt mạch cho nàng, không nhịn được nhíu mày, ai ra tay cũng thật tàn nhẫn, đều bị nội thương hết rồi, nữ đại phu bẩm báo lại cho Yến Vương theo đúng sự thật: “Điện hạ, vị cô nương này đã bị nội thương nghiêm trọng. Trong vòng một tháng cũng chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi, mấy ngày đầu đừng để cô nương cử động, để tránh nội tạng xuất huyết. Dân nữ sẽ dùng ngân châm và thuốc để điều trị cho cô nương.” Nữ đại phu nói xong liền bắt gặp gương mặt lạnh băng của vị điện hạ này, trong lòng không khỏi có chút ngạc nhiên. Dĩ nhiên nữ đại phu này đã nghe qua những tin đồn liên quan đến vị Yến Vương điện hạ này, biết được bên cạnh hắn ngay cả một nữ nhân hầu hạ cũng không có. Thậm chí rất nhiều cung nữ và tiểu thái giám trong còn suy đoán vị điện hạ này có phải là thích nam nhân hay không. Nay thấy hắn lo lắng vị cô nương này như vậy, chẳng lẽ điện hạ thích vị cô nương này?
Nữ đại phu không kịp suy nghĩ gì nhiều. Vệ Lang Yến đã kêu nàng ta kê đơn thuốc giao cho thị vệ đi bốc thuốc, lại cùng với tiểu thế tử lui xuống, để cho nàng ta châm cứu trị liệu. Việc châm cứu trị liệu này cần phải làm mấy ngày, nữ đại phu sau khi châm cứu xong liền rời khỏi vương phủ, lúc đi có dặn dò mấy điều cần chú ý.
Thẩm Mẫu Đơn uống thuốc xong liền mê man ngủ thiếp đi. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, dường như có bóng người đứng ở đầu giường của nàng một lúc lâu, tới lúc mở mắt ra thì trời đã sáng choang, nàng nhìn quanh bốn phía, căn phòng sáng sủa, lò sưởi đặt ở góc phòng, bình sứ Thanh Hoa thượng hạng, tử đàn, đồ nội thất bằng gỗ vân, trên đầu là màn che bằng lụa xanh mỏng. Nàng ngẩn ra một hồi mới chợt phản ứng lại về việc đã xảy ra, nhớ lại tối qua cùng Tư Cúc và A Hoán đi dạo chợ, vô duyên vô cớ gặp phải tai họa, cuối cùng được Yến Vương ôm về vương phủ. Nơi này là Yến Vương phủ, vậy chẳng phải A Hoán và Tư Cúc tối qua đã lo lắng suốt đêm sao, sắc mặt nàng đại biến, lại nhớ tới lời dặn của nữ y quan là nàng không thể tùy tiện xuống giường. Đang muốn kêu người tới đây, chợt cửa phòng bị đẩy ra, hai nha hoàn mặc áo bông màu xanh bước vào, thấy nàng đã tỉnh, vội cười nói: “Cô nương tỉnh rồi, có thấy đói bụng hay không?“
Thẩm Mẫu Đơn sốt ruột A Hoán và Tư Cúc, vội hỏi: “Điện hạ đâu? Ta muốn gặp điện hạ.”
Trong đó một nha hoàn mặt tròn cười nói: “Điện hạ đã vào cung từ sớm rồi, nói nếu cô nương lo lắng cho người nhà thì không cần đâu. Tối hôm qua điện hạ đã sai người tới thông báo cho người nhà cô nương rồi. Nhưng mà điện hạ nói rồi, cô nương không thể cùng người nhà rời khỏi, thương thế trên người cô nương rất nghiêm trọng, phải nằm trên giường không được cử động ít nhất là nửa tháng. Không bằng cô nương ăn chút gì trước đi.”
Thẩm Mẫu Đơn cũng không tiện nói gì thêm, bây giờ cơ thể không thể nhúc nhích chỉ có thể nằm, ăn cơm cũng không tiện, chỉ có thể để cho nha hoàn mặt tròn này đút cho nàng ăn từng ngụm, ăn xong một chén cháo táo đỏ, lại ăn thêm vài viên sủi cảo trong suốt là no rồi, sau đó nói tiếng cảm ơn với tiểu nha hoàn.
Nha hoàn mặt tròn kia đưa chén không cho nha hoàn mặt như trứng ngỗng ở đằng sau, giúp Thẩm Mẫu Đơn lau khóe miệng, cười tủm tỉm nói: “Cô nương không cần nói cám ơn, đây là việc mà bọn nô tỳ nên làm. Nô tỳ tên Cưu Lan, đây là Thái Liên, nếu cô nương có việc gì thì cứ trực tiếp kêu bọn nô tỳ là được.”
Sau khi hai nha hoàn lui xuống, Thẩm Mẫu Đơn tiếp tục nằm trên giường nghỉ ngơi. Trong lòng không biết nên có cảm tưởng gì, nàng thật không ngờ mình lại được Yến Vương cứu lần nữa. Hiện tại xem như nàng đã nợ ân tình của hắn thì phải. Mặc dù nàng thay hắn bán lương thực, nhưng sau đó đều giao cho Dung Vân Hạc, nàng chỉ cần giao thiệp với Dung Vân Hạc là được rồi, còn tưởng rằng sau này sẽ không còn liên hệ gì với hắn nữa, bây giờ xem lại, vẫn không biết là duyên phận gì nữa.
Nằm không được bao lâu, chợt nghe tiếng A Hoán kêu nàng ở bên ngoài, Thẩm Mẫu Đơn vội nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa. Nha hoàn tên Cưu Lan kia dẫn Thẩm Hoán và Tư Cúc vào phòng. Lập tức Thẩm Hoán và Tư Cúc chạy vội tới trước mặt Thẩm Mẫu Đơn, nhìn dáng vẻ của nàng, hai người gấp tới mức sắp khóc. Thẩm Hoán vành mắt đỏ hoe nằm sấp bên cạnh Thẩm Mẫu Đơn: “Tỷ, tỷ sao rồi?” Tối qua sau khi đệ ấy và Tư Cúc đi về trước, đợi hơn một canh giờ, hai nguời liền hối hận không thôi, rất sợ nàng xảy ra chuyện gì, lúc đang định ra cửa tìm người thì có hai thị vệ tới nói là người của Yến Vương phủ, nói Mẫu Đơn ở trong phủ của điện hạ, kêu bọn họ đừng lo lắng sáng sớm mai mới đi thăm Mẫu Đơn. Hai người cũng không biết Mẫu Đơn đã xảy ra chuyện gì, bây giờ thấy dáng vẻ nàng nằm trên giường không được cử động, trên đầu quấn băng vải thì biết nàng bị thương rồi.
Thẩm Mẫu Đơn cười cười: “Tỷ không sao.”
Thẩm Hoán lau mắt, cũng sắp khóc: “Tỷ, rốt cuộc tỷ đã xảy ra chuyện gì vậy? Ai đã đánh tỷ?”
Tư Cúc cũng lo lắng không thôi, nhìn dáng vẻ thê thảm của cô nương nhà mình cũng bắt đầu rơi nước mắt.
Thẩm Mẫu Đơn biết tính tình Thẩm Hoán dễ xúc động. Ở một nơi đầy quyền thế như trong thành An Dương, bọn họ vô cùng nhỏ bé, nàng không biết kiếp trước Thẩm Hoán xảy ra chuyện có liên quan đến bản tính hấp tấp dễ xúc động này của đệ ấy hay không. Nhưng kiếp này nàng nhất định phải khiến A Hoán bỏ tính này mới được, cho nên không giấu giếm chuyện lần này, toàn bộ đều kể cho hai người: “A Hoán, đệ có biết tại sao tỷ phải kể chuyện này cho đệ không? Tính đệ lỗ mãng, ở nơi như thế này càng không được, càng đừng nhắc tới đệ còn thích lo chuyện bao đồng. Đệ xem tỷ đây, cũng đã cẩn thận tránh đi rồi nhưng vẫn rước họa vào thân. Cho nên cái tính lỗ mãng của đệ phải sửa đổi, càng không được lo chuyện bao đồng. Nếu chúng ta là thế gia đại tộc thì cũng không sao, nhưng chúng ta chẳng qua chỉ là một hộ gia đình nhỏ bình thường, trơ mặt ra ở nơi như vậy, một khi không cẩn thận thì rước họa vào cả gia tộc. Đệ làm việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ lưỡng trước khi hành động, đệ đã nhớ rõ chưa?”
Thẩm Hoán cúi thấp đầu, hiển nhiên là đã nghe hết lời của Thẩm Mẫu Đơn, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên: “Tỷ, tỷ yên tâm, sau này đệ sẽ không lỗ mãng như vậy nữa, nhưng tỷ…” Đệ ấy lo lắng tỷ tỷ chọc phải người ngang ngược như vậy, cô công chúa kia có thể bỏ qua cho tỷ tỷ sao?
Thẩm Mẫu Đơn biết đệ ấy lo lắng điều gì, an ủi đệ ấy: “Đệ yên tâm, chắc là không sao đâu.” Thực ra, nàng cũng không dám chắc Dương Thạch công chúa có chịu để yên hay không, Yến Vương đã ra mặt cho nàng, nghĩ trong khoảng thời gian này nàng ta chắc sẽ không dám làm ra chuyện gì đâu.
Hết chương 42.