Hiện giờ Mẫu Đơn đều đặt toàn tâm toàn ý lên trang viên này. Nàng muốn giúp điện hạ, nàng muốn kiếm thật nhiều thật nhiều ngân lượng. Lần này cách suy nghĩ của nàng đã khác trước, trước đây nàng chỉ muốn trông coi một hai cửa tiệm, có thể sung túc đủ xài là được rồi. Bây giờ vì điện hạ nàng muốn kiếm thật nhiều thật nhiều ngân lượng, cái cảm giác này từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ trải nghiệm qua, bởi vì thích hắn cho nên mới muốn toàn tâm toàn ý mà giúp hắn.
Nghĩ tới lúc điện hạ trở về, nàng sẽ cho điện hạ một sự bất ngờ. Nàng nhịn không được cười mỉm, khiến Trì đại ca ở bên cạnh ngẩn ra, sắc mặt huynh ấy dịu dàng, ôn nhu hỏi: “Mẫu Đơn, sao muội lại muốn xây dựng một trang viên như vậy?”
Mẫu Đơn cũng rất xấu hổ nếu nói là vì điện hạ, chỉ đỏ mặt nói: “Chỉ là muốn kiếm thêm chút tiền…” Nàng ngừng lại một chút, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trì Ninh Bái, hơi ngại nói: “Đúng rồi, Trì đại ca, muội có chuyện này muốn bàn bạc với huynh? Trì đại ca, huynh có một vạn lượng bạc không? Có thể cho muội mượn trước được không? Sau khi trang viên xây xong, muội sẽ trả lại cho huynh.”
Trì Ninh Bái không nói hai lời, trực tiếp từ trong ngực móc ra một xấp ngân phiếu, đưa cho Thẩm Mẫu Đơn, cười nói: “Cũng may vài ngày trước có thu về một khoản tiền, huynh cũng không cần dùng tiền gấp, muội lấy dùng trước đi.”
Thẩm Mẫu Đơn nhận lấy, mở ra xem, mệnh giá lớn nhất của các ngân phiếu là năm trăm lượng. Những cái này cộng lại ước chừng hai vạn hai lượng ngân phiếu, nàng ngẩng đầu: “Trì đại ca, cái này dư rồi, dùng không hết nhiều vậy đâu, khoảng một vạn lượng là đủ rồi.”
Trì Ninh Bái cười nói: “Dự toán của cái trang viên này rất lớn đó, nói không chừng tới lúc đó sẽ vượt chi. Những cái này muội cứ cầm trước đi.” Tuy huynh ấy nói vậy, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn gương mặt căng mịn của nàng, cơ thể cũng nghiêng về phía trước, dịu dàng nói: “Mẫu Đơn, huynh…”
Lời còn chưa dứt, bên ngoài bỗng truyền đến giọng nói của Tư Cúc: “Cô nương, cô nương, không hay rồi, bên chỗ lão phu nhân xảy ra chuyện rồi…”
Thẩm Mẫu Đơn vội đứng dậy tại chỗ, chạy tới ngoài cửa, thấy gương mặt tái nhợt của Tư Cúc, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Bên chỗ tổ mẫu sao rồi?”
Tư Cúc thở hổn hển vài hơi: “Cô nương, lúc nãy có người tới cửa cầu hôn, khiến lão phu nhân tức giận tới ngất đi.”
Mẫu Đơn cau mày: “Cầu hôn? Cầu hôn ai?”
“Đương nhiên là tứ cô nương người rồi, bà mai kia thật biết nói chuyện, làm lão phu nhân tức tới ngất đi.”
Mẫu Đơn muốn qua đó xem xem, quay đầu cười cười với Trì Ninh Bái: “Trì đại ca, muội đi trước nha.”
Trì Ninh Bái cũng đứng dậy theo: “Huynh cũng qua đó xem xem, đúng lúc bái phỏng lão phu nhân và lão thái gia một lát.”
Mẫu đơn gật đầu. Hai người cùng đi về hướng chỗ ở lão phu nhân, Tư Cúc và Tần Niệm Hương cũng đi theo. Vừa đi tới viện của lão phu nhân, Mẫu Đơn liền nghe thấy một giọng nói lớn tiếng của bà tử từ bên trong truyền ra: “Ôi chao, lão thái gia, nhị gia Chu gia kia có chỗ nào không tốt. Lão gia Chu gia là quan tứ phẩm. Lão thái gia Chu gia cũng là người chiến công hiển hách. Mẫu Đơn nhà mấy người qua đó thì chỉ có hưởng phúc thôi.”
“Cút, cút ra ngoài. Mẫu Đơn nhà ta không với cao nổi!” Dường như lão thái gia cũng tức không nhẹ. Lúc Mẫu Đơn vừa bước vào liền thấy sắc mặt lão đỏ bừng, bên cạnh là một lão bà tử 40-50 tuổi đang đứng, nói thao thao bất tuyệt: “Lão thái gia, Mẫu Đơn nhà ông đã bao lớn rồi, còn không mau chấp nhận mối hôn sự này đi. Ta thật sự không nói quá đâu, chấp nhận mối hôn sự này rồi, chi này của Thẩm gia các ông cũng có thể theo đó mà được thơm lây đấy không phải sao?”
Nhị gia Chu gia không phải là phu quân của Thẩm Tuệ Nhan, Chu Dật Lâm đó sao? Thẩm Mẫu Đơn cau mày bước lên, bước mấy bước tới bên cạnh bà tử: “Bà thím, nếu tổ phụ và tổ mẫu của ta đã không đồng ý hôn sự này. Bà cũng mau chóng về đi cho.”
Bà mai kia đánh giá Mẫu Đơn từ trên xuống dưới, cười nói: “Ôi, cô nương chính là Mẫu Đơn cô nương phải không? Dáng người thật là duyên dáng, vừa nhìn là biết dễ sinh đẻ rồi, nhìn nhìn tư thái này… cô nương à, không phải là ta nói tổ phụ tổ mẫu của cô nương. Bây giờ cô nương cũng 16 tuổi rồi, nên đính hôn từ sớm rồi. Tướng mạo của nhị gia Chu gia thì khỏi phải nói, vô cùng tuấn tú. Cô nương được đón qua đó đúng là hưởng vinh hoa phú quý rồi. Nhị thiếu phu nhân Chu gia cũng là người hiền lành, còn là người nhà họ Thẩm của cô nương, hai người cũng dễ sống chung với nhau…”
Bà mai còn chưa nói xong, Trì Ninh Bái ở phía sau đã nổi giận đầy mặt níu chặt cổ áo bà mai, nhấc bà ta lên: “Muội tử nhà ta sẽ không đồng ý mối hôn sự này đâu. Ngươi mau đi đi! Còn không đi, ta liền đánh đuổi ngươi ra ngoài.”
Trì Ninh Bái người cao ngựa lớn, vóc dáng cường tráng, không chỉ cao hơn bà mai một cái đầu không thôi, lại là người của Tào Bang, bình thường cả người đều đầy sát khí, khi nào thì bà mai tiếp xúc qua với những người như thế, bị doạ tới sắc mặt đều hơi tái nhợt, cũng không dám nán lại nữa, chạy bước nhỏ chạy ra ngoài.
Tới khi Trì Ninh Bái trở về phòng, Mẫu Đơn đang an ủi lão thái gia. Vốn lão thái gia đang nói gì đó, vừa thấy huynh ấy bước vào, lập tức ngậm miệng, chỉ thở dài một hơi: “Thôi vậy, chúng ta đã giúp con ngăn cản bao lâu nay, chính con tự xem mà làm đi.”
Mẫu Đơn cúi thấp đầu: “Đều là con không tốt, khiến tổ phụ tổ mẫu lo lắng. Con sẽ nghĩ cách, có cần mời đại phu tới xem cho tổ mẫu không?”
Lão thái gia xua tay: “Không có gì đáng ngại, con cũng biết tại sao tổ mẫu con giận tới mức này rồi chứ… Được rồi, được rồi, con đi bận việc của con đi, ở đây không còn việc khiến con phải lo nữa, Trì đà chủ tới rồi. Con đi tiếp đón đà chủ cho tốt đi, đừng chậm trễ nữa.”
Mẫu Đơn gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Nàng cùng Trì Ninh Bái đi về, hai người đều không nói lời nào. Tư Cúc và Niệm Hương theo sau cũng im lặng, cả đường trầm mặc. Rất nhanh thì tới Trúc Uyển, lúc đi ngang rừng trúc, đột nhiên Trì Ninh Bái quay đầu lại nhìn Mẫu Đơn, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhưng cũng có mấy phần dịu dàng: “Mẫu Đơn, huynh có lời muốn nói với muội.”
Mẫu Đơn vẫn còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, cảm thấy cứ đưa đẩy như vậy cũng không phải là cách. Tới hai năm sau đại cuộc đã định, nàng cũng đã mười tám tuổi rồi, trong 2 năm này nàng nên làm sao đây? Nhiều lần đưa đẩy sẽ có những lời không tốt truyền ra ngoài, đối với Thẩm gia thì ảnh hưởng cũng không nhỏ, vả lại Nhạn Dung và Phương Hoa còn chưa đính ước, đối với thanh danh của các muội ấy cũng sẽ có chút ảnh hưởng. Đang suy nghĩ những chuyện hơi lộn xộn này, đột nhiên nghe thấy tiếng Trì đại ca gọi mình, nàng hoang mang ngẩng đầu nhìn huynh ấy: “Trì đại ca, huynh có lời gì?”
“Mẫu Đơn.” Giọng nói của trì Ninh Bái rất nhẹ, đôi mắt luôn mang sát khí nay chỉ còn lại sự dịu dàng: “Mẫu Đơn, huynh thích muội. Huynh muốn cưới muội. Nếu như muội chịu gả cho huynh, cả đời này huynh chỉ có một mình muội, chỉ đối xử tốt với một mình muội thôi. Mẫu Đơn, muội có đồng ý không?”
Mẫu Đơn hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trong lòng bắt đầu cảm thấy bối rối. Từ lúc nào Trì đại ca có ý với nàng vậy? Sao có thể chứ, thời gian hai người quen biết tuy dài, nhưng thường ngày thời gian ở chung với nhau cũng rất ít, Trì đại ca thật sự không nên thích nàng mới phải.
Tư Cúc và Niệm Hương ở phía sau cũng ngây người. Hai người nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương sự bất đắc dĩ. Nếu như có thể, hai người cũng hy vọng cô nương và Trì đà chủ đến với nhau. Con người Trì đà chủ tuy hơi thô lỗ nhưng có tình có nghĩa, nói chỉ yêu một mình cô nương thì nhất định về sau chỉ có một mình cô nương. Nếu là điện hạ, thì chắc chắc khả năng chỉ có một mình cô nương là không lớn rồi. Hai người nhịn không được thở dài trong lòng, thầm nghĩ Trì đà chủ sao động tác của huynh không nhanh nhẹn một chút, bây giờ nói cái gì cũng đều muộn cả rồi.
Tới khi Mẫu Đơn hoàn hồn, nàng quay đầu nhìn nhìn Tư Cúc và Niệm Hương, ý bảo hai người lui ra. Khi hai người lui xuống rồi, Mẫu Đơn mới cười khổ một cái, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Trì Ninh Bái, khàn giọng nói: “Trì đại ca, thật xin lỗi, muội không thể đồng ý.”
“Tại sao?” Trì Ninh Bái cau mày: “Muội chưa gả, huynh chưa cưới. Huynh cũng có thể nói được làm được, sau này chỉ yêu một mình muội thôi. Muội không chịu tin huynh sao?”
“Không phải như vậy.” Mẫu Đơn cúi đầu, không dám nhìn vào mắt huynh ấy, ấp úng nói: “Thật xin lỗi, Trì đại ca. Muội… muội có người trong lòng rồi.”
Trì Ninh Bái sửng sốt, hơn nửa ngày mới hoàn hồn, đáy mắt chua xót: “Huynh hiểu rồi, đều là lỗi của huynh, không nên làm phiền muội. Muội hãy quên những lời huynh vừa nói đi.”
Trong lòng Thẩm Mẫu Đơn cũng có chút sầu khổ, không biết nên trả lời thế nào. Hai người đều trầm mặc, không ai nói chuyện, tới khi Tư Cúc qua đây gọi: “Cô nương, lão gia về rồi.”
Lúc này hai người mới nhìn nhau, lặng lẽ đi về.
Vào tới Trúc Uyển, Thẩm tam lão gia đã từ nha môn trở về rồi, thấy Trì Ninh Bái cũng tới, muốn huynh ấy nán lại cùng dùng cơm.
Lúc ăn cơm tối, Thẩm tam lão gia hỏi: "Ninh Bái, lần này có định ở lại bên này mấy ngày không? Nếu như không có việc gì thì ở lại bên này mấy ngày.”
Trì Ninh Bái gật gật đầu: “Không có việc gì cả, định ở lại đây mấy ngày rồi mới về.”
Thẩm Thiên Nguyên cười nói: “Đã có chỗ ở chưa? Ta sai người dọn một sương phòng cho ngươi nha.”
“Không cần đâu.” Trì Ninh Bái nhìn Thẩm Mẫu Đơn một cái: “Bạn tốt của ta ở Bình Lăng, ta tới chỗ huynh ấy ở tạm vài bữa là được rồi nên không quấy rầy Thẩm bá phụ đâu.”
Thẩm Thiên Nguyên cũng không thuyết phục nữa. Ăn cơm xong, Trì Ninh Bái liền đi về. Thẩm Mẫu Đơn đứng ở trong viện, nhìn bóng lưng Trì Ninh Bái chìm trong ánh hoàng hôn mờ tối vẫn cao lớn rắn rỏi như cũ, trong lòng nàng có chút đau lòng. Nàng nghĩ nếu như không có điện hạ mà Trì đại ca nói với nàng những lời đó nàng nhất định sẽ đồng ý. Người giống như Trì đại ca, có tình có nghĩa, tiếp xúc lâu ngày cũng sẽ nảy sinh tình cảm, chỉ đáng tiếc là nàng đã một lòng với điện hạ rồi, chỉ có thể cầu mong sau này Trì đại ca sẽ gặp được một cô nương có tình có nghĩa thôi.
Bởi vì chuyện này mà trong lòng Mẫu Đơn có chút không thoải mái, sợ mình và trong lòng Trì đại ca sẽ có khoảng cách, nếu vẫn muốn duy trì sự thẳng thắn vô tư như trước kia thì có vẻ hơi khó. Trong lòng nàng âu sầu nhưng không ngờ sáng sớm ngày hôm sau Trì Ninh Bái lại tới thăm, giống như chưa từng xảy ra chuyện lúc trước vậy, cười nói với Mẫu Đơn: “Vị trí của trang viên kia muội đã chọn được chưa? Huynh ra ngoài thành xem cùng muội.”
Mẫu Đơn hơi do dự, lại nghe Trì Ninh Bái nói: “Mẫu Đơn, muội đừng suy nghĩ nhiều. Huynh vẫn là Trì đại ca của muội, điều này vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Những lời hôm qua muội đều quên hết đi là được rồi.”
Thẩm Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn huynh ấy, thấy ánh mắt huynh ấy không giống như hôm qua, giống như đã thật sự buông xuống rồi. Nàng biết mình không thể tiếp tục vướng mắc chuyện này. Sau này Trì đại ca vẫn là Trì đại ca của nàng. Nàng cười nói: “Trì đại ca, vậy bây giờ chúng ta xuất phát thôi.”
Hai người ngồi xe ngựa tới ngoại thành. Ngoại thành có ngọn núi lớn uốn lượn liên miên không dứt. Vùng đất kề bên chân núi gần như bỏ hoang. Thẩm Mẫu Đơn nhìn trúng một mảnh đất hoang. Mảnh đất đó có địa thế vô cùng tốt, có một sườn dốc nghiêng. Sau khi lên sườn dốc thì có tầm nhìn vô cùng thoáng đãng, có thể thấy được khói bếp bốc lên từ sơn thôn ở phía xa, còn có những cánh đồng xanh mướt nối tiếp nhau.
Nàng gần như lập tức nhìn trúng mảnh đất này. Ngay lập tức cùng Trì Ninh Bái lên quan phủ muốn mua lại mảnh đất này. Mảnh đất này ước chừng khoảng vài trăm mẫu. Nàng vẫn biết giá cả đất đai ở Bình Lăng, giá cả mảnh đất ở ngoại thành cũng phải ba tới bốn trăm lượng một mẫu, sơ sơ cũng cần hơn một ngàn lượng bạc.
Nàng vào nha môn nói rõ mục đích đến. Tên quan viên đó lại giở giọng hách dịch nói: “Cô nương, cái này có chút khó khăn. Lần này cô nương cần tới 400 mẫu đất. Ta không thể làm chủ được, phải thông báo cho cấp trên thôi.”
Mẫu Đơn sao lại không biết suy nghĩ của người này, chính là muốn mình đút cho tên đó một chút ngân lượng. Nàng đành chịu, cũng hiểu đây chính là quan trường. Hơn nữa nàng cũng ngại vì một chút đất đai như vậy mà đi tìm thuộc hạ của điện hạ giúp đỡ. Đang định lấy chút ngân lượng đưa qua, đột nhiên ngoài cửa có tiếng nói thô ráp của hán tử truyền đến: “Đó có phải là cô nương của Thẩm gia không?”
Thẩm Mẫu Đơn và Trì Ninh Bái quay đầu, nhìn thấy một hán tử vóc dáng vạm vỡ. Hán tử này vậy mà cao hơn thân hình cao lớn của Trì Ninh Bái một chút, càng thêm cường tráng. Cả người mặc vải thô đều không che được cơ ngực vạm vỡ của hán tử, trong lúc giơ tay nhấc chân đều không che giấu được sức mạnh. Người này Mẫu Đơn cũng quen biết, chính là sư phụ của Niệm Hương. Nàng nhớ y tên Tần Luân.
“Tần…” Mẫu Đơn dừng lại, lại gọi: “Tần đại ca, sao đại ca lại ở đây?” Nàng còn nhớ lần trước gọi y là Tần đại thúc, Niệm Hương trách nàng gọi y già quá.
Dường như tiếng Tần đại ca này đã lấy được lòng hán tử, y nhếch miệng cười, nói: “Điện hạ không ở Bình Lăng, ta cả ngày rảnh rỗi, ra ngoài đi dạo vòng vòng khắp nơi. Thẩm cô nương tới đây làm gì vậy?”
Thẩm Mẫu Đan bất đắc dĩ nói: "Ta mua một mảnh đất ở ngoại thành, chỉ là vị quan lão gia này nói hắn không làm chủ được, phải thông báo lên cấp trên.”
Tần Luân khó tin nhìn vị quan viên kia một cái, nhếch mép như cười như không. Hiển nhiên vị quan viên kia quen biết Tần Luân, vội đứng lên, trên mặt tươi cười: “Tần đại gia, sao ngài lại tới đây. Ngài quen biết vị cô nương này sao? Ôi trời, vị cô nương này cũng thật là, có quen biết Tần đại gia cũng không nói. Còn không phải sao, đều là người quen cả vậy mà lại hiểu lầm. Cô nương muốn lấy đất đai còn cần gì phải trả ngân lượng nữa. Ta cho luôn cô nương là được. Cô nương chờ một lát nha…” Nói xong vội vội vàng vàng đi tìm công văn đóng dấu.
Hết chương 78.