Mẫu Đơn nhìn tấm thiệp mạ vàng trên tay, hơi đờ dẫn, lại hơi phiền não. Phải rồi, thiếu chút nữa nàng quên mất thái hoàng thái phi. Nàng biết quan hệ của điện hạ và thái hoàng thái phi không tốt, cho nên mới không để ý thái hoàng thái phi. Bây giờ thái hoàng thái phi đột nhiên tới đây nhất định là vì hôn sự của điện hạ, nên mới mời tất cả tiểu thư khuê các ở Bình Lăng tới cho bà gặp mặt.
Niệm Hương ở bên cạnh đọc sách, quay đầu thấy thiệp mời trên tay Mẫu Đơn, lại phát hiện Mẫu Đơn đang sững sờ, không khỏi quơ quơ tay trước mặt nàng, cười nói: “Cô nương, cô nương đang lo lắng thái hoàng thái phi sẽ vừa ý cô nương nhà khác có phải không? Cô nương yên tâm, cho dù bà ta có vừa ý thì điện hạ cũng sẽ không cưới đâu.”
Mẫu Đơn hoàn hồn, lắc lắc đầu, thả tấm thiệp trên tay xuống bàn, nói: “Ta không lo lắng điều này. Ta hiểu tâm ý của điện hạ, cũng biết điện hạ nhất định sẽ không nghe theo lời sắp xếp của thái hoàng thái phi. Ta chỉ lo lắng dưới tình huống như vậy sẽ gây thêm phiền phức cho điện hạ. Ta nghe nói Tuyên đế lại tăng thêm không ít sưu thuế ở khắp nơi, rất nhiều bá tánh không chịu nổi sưu thuế cao như vậy, đã di chuyển tới đất phong của các vương gia. Các bá tánh tới đất phong của điện hạ là nhiều nhất, lúc này…” Lúc này điện hạ sao còn tâm tư để ý tới những chuyện này.
Ôi, bà thái hoàng thái phi này đúng là người thích gây thêm phiền phức mà, huống chi nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì đây sẽ là mẹ chồng tương lai của nàng, cũng không biết… Mẫu Đơn lắc lắc đầu, không dám nghĩ tiếp nữa.
Niệm Hương bắt đầu cau mày, hiển nhiên là lo lắng chuyện này.
Nhưng Mẫu Đơn biết chuyện như vậy còn chưa kết thúc. Điều thực sự khiến Tuyên đế mất đi lòng dân là chính là trận bão tuyết mấy tháng sau. Mấy tháng sau, Hoè Châu của Vệ quốc sẽ gặp một trận bão tuyết lớn, cây lương thực chết hết, không có lấy một hạt gạo, dân chúng lầm than. Tuyên đế không cử quan viên tới cứu trợ thì cũng thôi đi, nhưng thuế lương cao ngất kia hắn ta cũng không giảm. Trong năm thiên tai như vậy, một đám bá tánh bình thường làm sao trả được thuế lương cao ngất như vậy. Sau đó Tuyên đế càng ngày càng làm mất lòng dân, sau đó ít ít nhiều nhiều đều xảy ra một số việc, dân chúng bắt đầu đề cử Yến Vương điện hạ lên làm vua, sau đó nữa là chiến tranh liên miên…
Mẫu Đơn nghĩ tới đây không kềm được thở dài. Dường như nàng có vội như thế nào thì cũng không giúp được gì. Trận bão tuyết này không giống nạn châu chấu, nạn châu chấu thì ít nhất ngươi còn có thể bắt châu chấu ăn, nhưng bão tuyết lại là khí hậu rét lạnh, cây cối chết hết, hơn nữa Hoè Châu cách xa Lương Châu. Thực sự nàng không biết nên mở miệng nói với điện hạ như thế nào. Coi như điện hạ có biết đi chăng nữa thì nước xa không cứu được lửa gần, lại thêm đó là địa bàn của Tuyên đế. Điện hạ cũng không thể tự tiện rời khỏi đất phong đi cứu trợ thiên tai.
Chuyện này thực sự không dễ làm.
Đang suy nghĩ tâm sự trong lòng, Tư Cúc từ tiệm y phục trở về, trong tay cầm mấy bộ y phục: “Cô nương, đây là mấy bộ y phục thu đông mà người thiết kế năm nay, đều đã làm xong rồi. Nô tỳ thu lại cho người rồi.”
“Đi thôi.” Mẫu Đơn không yên lòng nói.
Tư Cúc thu dọn y phục, từ rương y phục lấy ra một cái hộp gấm tử đàn, tò mò hỏi: “Cô nương, đây là gì vậy?”
Mẫu Đơn quay đầu nhìn qua, thì ra là hộp trân châu lúc trước điện hạ đưa cho nàng, khoé miệng không khỏi nở nụ cười, xoay người nhận lấy cái hộp tử đàn, đặt lên bàn rồi mở ra, bên trong là những viên trân châu sáng bóng, cười nói: “Đây là quà của điện hạ ban cho ta sau khi ta cứu tiểu thế tử lúc trước. Nói ra thì những viên trân châu này vốn bị ta đem ra ngoài mấy lần, cuối cùng đều là điện hạ tìm về cho ta.” Nàng nói xong lại không khỏi nhớ lại nguyên nhân quen biết của nàng và điện hạ lúc trước, dường như đều bắt đầu từ hộp trân châu này. Nàng vươn tay lấy một viên trân châu lớn nhất, dưới ánh sáng mặt trời, viên trân châu toả ra ánh sáng lấp lánh khiến người ta không thể rời mắt.
Tư Cúc cũng cảm thấy viên trân châu này cực kỳ đẹp đẽ, cười nói: “Cô nương, những viên trân châu cực phẩm này cất ở đáy rương thật sự rất đáng tiếc, chi bằng lấy ra khảm vào đồ trang sức đi.”
Mẫu Đơn nghĩ nghĩ quả thật là như vậy, không khỏi gật gật đầu cười nói: “Vậy không để ở đáy rương nữa. Ngày kia tìm một hai món trang sức thích hợp thì khảm vào.”
Nàng nói xong thì bỏ lại trân châu vào hộp, bảo Tư Cúc để vào hộp trang sức trên bàn trang điểm, nghĩ rằng cũng ở trong nhà mình, không cần để lại vào rương, lúc nào rảnh thì cầm ra tiệm trang sức khảm vào trang sức là được.
Ngày mà thái hoàng thái phi mở tiệc chiêu đãi các tiểu thư khuê các là bảy ngày sau, mấy ngày nay Mẫu Đơn bận rộn với vở kịch Tây Du Ký, không rảnh ra ngoài. Không ngờ ngày thứ hai, mấy cô nương Thẩm gia bên kia tới thăm. Đại cô nương Thẩm gia phía bên kia Thẩm Tuệ Nhan, nhị cô nương Thẩm Tuệ Cẩm đều đã xuất giá. Tròn 15 tuổi dường như chỉ còn tam cô nương Thẩm Tuệ Bảo, tứ cô nương dòng chính của nhị phòng Thẩm Tuệ Hương, và ngũ cô nương dòng chính của tam phòng Thẩm Tuệ Nhu.
Mẫu Đơn đang sửa kịch bản ở trong phòng thì nha đầu bên cạnh lão phu nhân tới đây thông báo mời Mẫu Đơn qua đó gặp mặt. Mẫu Đơn rất tò mò, Thẩm đại lão phu nhân này vậy mà chịu để các cô nương nhà mình tới phủ của các nàng, không kìm được hỏi nha hoàn chuỵện gì. Đại nha hoàn này cười nói: “Tứ cô nương không biết, đại lão phu nhân nói đại lão thái gia muốn bà ấy qua lại thường xuyên với bên này, nói đều là người một nhà, đừng xa lạ như thế.”
Mẫu Đơn vừa nghĩ, quả thật là bá tổ phụ muốn bọn họ qua đây, chỉ đành thu dọn kịch bản, dẫn Niệm Hương cùng qua đó.
Đến khi tới chỗ của lão phu nhân chỉ gặp được Tuệ Hương và Tuệ Nhu, không thấy Thẩm Tuệ Bảo.
Lão phu nhân thấy nàng qua đây, cười nói: “Mẫu Đơn, lúc con tới đây không gặp Tuệ Bảo sao? Tuệ Bảo nói rằng muốn qua viện của con để tìm con.”
Mẫu Đơn cũng không để ý. Trong căn nhà này cũng không phải chỉ có một con đường thông tới Trúc Uyển, chỉ cho rằng hai người đã bỏ lỡ nhau: “Tổ mẫu, con không gặp muội ấy, chắc là bỏ lỡ rồi.”
Thẩm đại lão phu nhân bên kia cả giận nói: “Nha đầu kia, vừa tới đã chạy lung tung khắp nơi rồi, lão muội muội và Mẫu Đơn cô nương đừng trách nó nha.”
Lão phu nhân cười nói: “Lão tỷ tỷ nói gì vậy…”
Nhìn dáng vẻ hai lão phu nhân nói cười ríu rít, Mẫu Đơn không khỏi cảm khái, đây chính là cái gọi là lão phu nhân của các đại gia tộc, lúc bất đắc dĩ thì lập tức xé rách mặt mũi, tới lúc cần hoà hợp thì lập tức quên hết những bất hoà lúc trước, bắt đầu cười cười nói nói với nhau.
Mẫu Đơn nghe Thẩm đại lão phu nhân cười nói: “Lão muội muội à, qua mấy ngày nữa là ngày thái hoàng thái phi mời các cô nương qua dự tiệc, tới lúc đó cô nương hai nhà chúng ta phải nhớ cùng đi với nhau cho có bạn, cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau có phải hay không?”
Cô nương Thẩm gia ở hai bên có độ tuổi thích hợp cũng chỉ có Mẫu Đơn, Thẩm Tuệ Bảo, Thẩm Tuệ Hương và Thẩm Tuệ Nhu thôi.
Tính cách của Thẩm Tuệ Bảo thì khỏi phải nói, bị đại lão gia nuôi dưỡng tới nỗi không coi ai ra gì, ngang ngược kiêu ngạo vô cùng. Tính cách của tứ cô nương Thẩm Tuệ Hương và Thẩm Tuệ Nhu cũng không tệ lắm. Đôi lúc Thẩm Tuệ Hương cũng hơi bướng bỉnh một chút nhưng tính tình không xấu, không giống Tuệ Bảo luôn phát cáu dù đang ở bất kỳ trường hợp nào. Còn về Tuệ Nhu, muội ấy cũng là dòng chính, được phu nhân tam phòng nuôi dưỡng rất mềm mại, tính cách ôn hoà ngoan ngoãn, nói dễ nghe chút là dịu dàng, nói khó nghe thì chính là yếu đuối.
Trong bốn người thì số tuổi của Mẫu Đơn là lớn nhất, đương nhiên phải dẫn hai muội muội qua căn phòng cách vách nói chuyện. Tuệ Hương xem như khéo nói, có thể trò chuyện với Mẫu Đơn. Tuệ Nhu chỉ có thể mang vẻ mặt cười dịu dàng ngồi bên cạnh nghe hai tỷ tỷ nói chuyện, đôi lúc cũng sẽ dịu dàng trả lời một câu.
Thẩm Tuệ Hương nói nói, hướng ra bên ngoài nhìn quanh một cái, bỗng nhiên nhỏ giọng ghé vào bên tai Mẫu Đơn nói: “Mẫu Đơn tỷ, tỷ không biết đâu. Mấy ngày trước nha đầu Tuệ Bảo kia không phải cả ngày đều không có sắc mặt tốt sao? Hai ngày trước nghe nói thái hoàng thái phi đến Bình Lăng, nó lập tức tươi tỉnh trở lại, tới lúc hôm qua thái hoàng thái phi gửi thiệp mời, cả người nó đều như sống lại. Mẫu Đơn tỷ không biết, sáng sớm hôm nay nó nói chuyện với muội, giọng điệu hoàn toàn tự coi mình là vương phi, thật là tức cười hết sức.” Dừng một chút lại nói: “Cũng may là những nốt mẩn trên mặt nó đã khỏi gần hết, nếu không thì lần này cũng hết cách tới vương phủ, chắc nó không chỉ tức tối gần chết, mà còn quậy tới cả nhà không yên mới thôi” Nói xong lại quay đầu hỏi Tuệ Nhu: “Tuệ Nhu, muội nói coi có phải không?”
Thẩm Tuệ Nhu ở bên cạnh dịu dàng nói: “Tứ tỷ, tam tỷ dáng vẻ xinh đẹp, chỉ cần lần này có thể vừa mắt thái hoàng thái phi…”
Thẩm Tuệ Hương hừ một tiếng, hiển nhiên là không nghĩ như vậy: “Ngũ muội, chẳng lẽ muội quên chuyện xảy ra lần trước lúc điện hạ ở Thẩm phủ sao? Hôm đó điện hạ không phải đã vứt bỏ mặt mũi của nó sao, coi như thái hoàng thái phi nhìn trúng nó thì sao chứ, tóm lại thì điện hạ phải đồng ý mới được.”
Tuệ Nhu cười cười không lên tiếng.
Đang nói, bên ngoài vang lên tiếng của Tuệ Bảo: “Mẫu Đơn tỷ, tứ muội, ngũ muội, mọi người đang ở đâu vậy?”
Nha hoàn ngoài cửa đáp: “Tuệ Bảo cô nương, cô nương về rồi. Mấy cô nương đang ở bên trong, cô nương mau vào đi.”
Tới khi Tuệ Bảo đẩy cửa bước vào, Mẫu Đơn thấy cô nương ta quả nhiên không giống lần trước. Trên mặt mang vẻ tươi cười, không có cái điệu bộ quắc mắt trừng trừng. Tuệ Bảo cũng thấy Mẫu Đơn, cười cười với nàng, chỉ là nụ cười hơi kỳ lạ, dường như ánh mắt có chút né tránh Mẫu Đơn.
Dĩ nhiên Mẫu Đơn cũng chú ý tới nhưng lại không nghĩ tới chiều hướng khác, chỉ sai nha hoàn mang ghế tới bên cạnh cho Tuệ Bảo ngồi, cười hỏi: “Lúc nãy vừa tới đã nghe tổ mẫu nói muội tới Trúc Uyển tìm ta, thật là không khéo rồi, ta vừa qua đây, không gặp muội muội trên đường, khiến muội muội đi không một chuyến, muội muội đừng trách nha.”
Thẩm Tuệ Bảo cười cười, nhưng không nhìn vào ánh mắt của Mẫu Đơn: “Tỷ tỷ chê cười rồi, sao muội lại trách tỷ tỷ chứ.”
Mấy tỷ muội ngồi cùng nhau nói nói cười cười. Ngược lại Thẩm Tuệ Bảo có hơi không tập trung, ngay cả Thẩm Tuệ Hương cũng cảm thấy có chút kỳ lạ. Sáng sớm hôm nay tam tỷ này nghe nói phải qua đây đã tốn công ăn vận trang điểm. Tuệ Hương còn tưởng Tuệ Bảo lại muốn ở trước mặt Mẫu Đơn khoe nhan sắc nhưng không ngờ lúc này lại thờ ơ như vậy? Thật là kỳ lạ.
Giữ Thẩm đại lão phu nhân và 3 cô nương ở lại dùng cơm trưa xong, bọn họ mới đi khỏi.
Mẫu Đơn cũng không để ý gì cả, sau khi về thì nên làm cái gì thì làm cái đó. Không quá hai ngày, Mẫu Đơn đột nhiên nhớ tới hộp trân châu đặt trong hộp trang sức kia, muốn kêu Tư Cúc cầm ra tiệm trang sức ở ngoài kia để khảm vào trang sức, vội sai Tư Cúc đi lấy hộp trân châu.
Không bao lâu, Tư Cúc hốt ha hốt hoảng chạy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch, người cũng sắp khóc tới nơi: “Cô nương…”
Mẫu Đơn ngẩng đầu, hơi khó hiểu: “Làm sao vậy?”
Mắt Tư Cúc đều đỏ, oà một tiếng khóc lớn: “Cô nương, cái hộp trân châu đó không thấy nữa!”
Mẫu Đơn nghe vậy, đầu tiên là sợ run lên, sau lại nhíu mày, đứng dậy quay vào trong phòng, nhìn mấy ngăn trang sức trong hộp đều mở toang, những đồ trang sức khác đều còn. Cái hộp gấm tử đàn đựng trân châu kia vẫn còn, nàng mở hộp gấm tử đàn ra, mấy viên trân châu bên trong đều không thấy đâu cả.
Sắc mặt Mẫu Đơn có chút khó coi, nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn Tư Cúc nói: “Đi gọi Đậu Nhi và Thuý Nhi vào đây!”