Editor: Vanny
Thẩm Mẫu Đơn cũng không có nhiều thời gian để cảm khái. Trong lòng vừa mê mang xong thì đầu kia Đậu Nhi báo là Thẩm Tuệ Cẩm đến. Khi Thẩm Tuệ Cẩm bước vào, nụ cười tươi trên môi Tuệ Cẩm quả thật làm cho Thẩm Mẫu Đơn loá mắt, nàng nhịn không nổi, cười nói: “Ôi, cô nương mới đính hôn thật khác nha, xem xem nụ cười này, rực rỡ ghê.”
Thẩm Tuệ Cẩm đỏ mặt ngồi xuống bên cạnh Mẫu Đơn, tựa đầu vào vai nàng, ấp úng cười nói: “Mẫu Đơn tỷ, tỷ đừng cưởi muội nữa mà. Tỷ không biết hai ngày nay trong phủ như thế nào đâu. Phụ thân muội vừa biết mẫu thân muội vừa ý một gia đình như vậy đã trở mặt với mẫu thân muội ngay tức khắc.”
“Chuyện gì vậy nói ra nghe xem?” Mẫu Đơn rất muốn biết hai mẹ con này đã chống đối với Thẩm Hạo Quốc như thế nào.
Thẩm Tuệ Cẩm liên miên kể lại chuyện xảy ra hai ngày nay. Ngày hôm đó vừa về tới phủ Tuệ Cẩm liền nói hết chuyện của Nguỵ Cẩn Ngôn cho Tiền thị nghe. Tiền thị vì chuyện hôn sự của khuê nữ nhà mình mà mấy ngày nay như ngồi trên đống lửa, nghe được lời của cô nương nhà mình, lại nhìn dáng vẻ e thẹn của Tuệ Cẩm liền biết cô nương nhà mình chắc nhìn trúng Nguỵ Cẩn Ngôn kia rồi. Sau đó hỏi rõ ra, Tuệ Cẩm nói ra chuyện tình cờ gặp Nguỵ Cẩn Ngôn hôm trước.
Tiền thị nghe xong cảm thấy Nguỵ Cẩn Ngôn này rất đáng tin, lập tức sai người đi điều tra Nguỵ gia, phát hiện quả nhiên không khác lời nữ nhi nói là mấy. Mặc dù Nguỵ Cẩn Ngôn này còn trẻ tuổi nhưng lại là người có trách nhiệm. Hơn nữa phụ mẫu lại là người hiền lành, nữ nhi gả qua đó sẽ không bị thiệt. Tài hoa của Nguỵ Cẩn Ngôn kia cũng không tệ, sau này e là thành tựu cũng không thấp. Tiền thị cũng có chút dao động rồi, sai bà mai tới cửa làm mai, cũng không để bà mai giấu giếm chuyện trong nhà.
Lúc Nguỵ gia đang ăn cơm tối, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, ra mở cửa thì thấy một bà thím mặc áo trắng đứng ở cửa, không đợi Nguỵ gia lên tiếng, bà thím này đã vui mừng hớn hở nói ra mục đích tới đây, nói là tới làm mai cho Thẩm gia, tới khi bà mai này nói hết một lượt gia thế của Thẩm gia, lại nói Thẩm đại lão gia không đáng tin, thở dài: “Trong lòng Thẩm đại phu nhân cũng rất khó chịu, gặp phải một phụ thân không đáng tin như vậy, vì con đường làm quan của mình mà đẩy nữ nhi vào hố lửa. Thẩm đại phu nhân nói rồi, chuyện này nói rõ với các ngươi trước, nếu các ngươi đồng ý thì tốt, nếu không đồng ý thì thật đáng thương cho cô nương nhà mình rồi.”
Tuy rằng phụ mẫu nhà họ Nguỵ cũng chấn động vì vẫn còn có người phụ thân như vậy, nhưng gia thế của Thẩm gia lớn như vậy. Bọn họ chỉ là một gia đình bần hàn như vậy sao dám cưới cô nương dòng chính của Thẩm gia, còn có người phụ thân không đáng tin như vậy chứ. Hai lão có ý cự tuyệt. Bà mai kia lại nhìn về phía Nguỵ Cẩn Ngôn, cười nói: “Tiểu ca, cô nương đó ngươi cũng đã gặp rồi đó. Còn nhớ vị cô nương khóc lóc thảm thương ở nhà bằng hữu Thẩm Hoán của ngươi ngày hôm đó không, chính là cô nương ấy đấy. Tuy rằng cô nương này có một phụ thân không đáng tin nhưng tính tình thì rất tốt, cũng rất hiếu thuận.”
Bỗng Nguỵ Cẩn Ngôn nhớ tới cô nương khóc nức nở yếu đuối đáng thương ngày hôm đó, ánh mắt rụt rè nhìn y, lại cuống quýt quay đầu. Trái tim không khỏi lỡ nhịp, quay đầu nói với phụ mẫu của mình: “Phụ thân, mẫu thân, con thấy cô nương Thẩm gia này rất tốt. Vả lại phụ thân của nàng là phụ thân của nàng, nàng là nàng. Nếu như có thể bước vào cửa nhà mình, thì tự con sẽ bảo vệ nàng.”
Nếu như nhi tử đã đồng ý, thì hai người bọn họ còn nói được gì nữa, liền đồng ý mối hôn sự này, lại biết được con người của ông thông gia. Đồng ý với bà mai lập tức trao đổi thiếp canh, còn những chuyện khác thì đều xử lý đơn giản cho xong, sau khi hết quốc tang của hoàng đế liền thành thân.
Tới khi bà mai báo tin lại cho Tiền thị, bà liền khóc, khuê nữ mà bà nâng niu cưng chiều trong lòng bàn tay cứ thế mà vội vã đính hôn như vậy. Bà không phải coi thường Nguỵ gia, chỉ cảm thấy nếu như không có một phụ thân khốn nạn như vậy, nữ nhi nhất định sẽ tìm được mối hôn sự tốt hơn, cớ gì phải đính hôn một cách hấp tấp như vậy.
Lúc tối, Tiền thị liền thông báo tin này cho Thẩm Hạo Quốc. Sau khi Thẩm Hạo Quốc biết được gia thế của Nguỵ gia liền lập tức trở mặt, đập bàn rầm rầm: “Rốt cuộc bà có để lão gia này là ta vào mắt không hả? Hôn sự của nữ nhi bà không nói tiếng nào với ta liền quyết định như vậy rồi.”
Tiền thị cúi đầu không nói. Bây giờ bà không muốn quan tâm tới nam nhân này nữa, tuỳ ông ta nói gì thì nói. Dù sao cũng đã đính hôn rồi, ông ta cũng không thể mất thể diện mà tới nhà họ Nguỵ làm ầm lên.
Thẩm Tuệ Bảo ở bên cạnh đột nhiên kéo Thẩm Hạo Quốc lại: “Phụ thân, nếu nhị tỷ đã đồng ý gả thì cứ để tỷ ấy gả đi. Phụ thân đừng tức giận mà.”
Tạ di nương cũng nói: “Phải đó, lão gia, đừng tức giận làm hại sức khoẻ, chẳng phải còn có Tuệ Bảo của chúng ta hay sao? Tuệ Bảo nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời lão dia mà.”
~~diiiiieeeeeeeeeeennnnnnnnnnnnddddddannnnnnnnnnleeeeeeqqqqqqquuuuydonnnn~~
Thẩm Mẫu Đơn nghe Thẩm Tuệ Cẩm nói như vậy, không khỏi nở nụ cười. Trong đầu lập tức có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Thẩm Tuệ Bảo và Tạ di nương như thế nào.
Thẩm Tuệ Cẩm nói: “Có hai người đó khuyên giải, phụ thân muội có giận hơn nữa cũng bị dập tắt, cuối cùng là ngầm thừa nhận mối hôn sự này. Suy nghĩ của muội muội tốt của muội và Tạ di nương kia sao muội lại không hiểu chứ. Bọn họ thấy muội gả cho Nguỵ gia, cuộc sống sau này nhất định sẽ khổ sở, thấy muội gả không tốt, bọn họ liền vui vẻ rồi, chẳng thế thì sao lại đi khuyên phụ thân muội chứ.”
Đây cũng thật giống những chuyện mà Thẩm Tuệ Bảo và Tạ di nương sẽ làm. Hai người này cũng là kiến thức hạn hẹp, cũng không biết sau này tầm mắt cao hơn đầu của Thẩm Tuệ Bảo sẽ tìm được người như thế nào, cũng may là hôn sự của Tuệ Cẩm cuối cùng cũng đã định rồi.
Hai người tán gẫu thêm một hồi thì Thẩm Tuệ Cẩm ra về, muội ấy còn bận chuẩn bị đồ cưới. Hôm nay qua đây chẳng qua là báo tin tốt cho Mẫu Đơn biết mà thôi.
Thẩm Mẫu Đơn đang ở trong phòng may quần áo. Những quần áo này là làm cho điện hạ, nghĩ lại từ trước đến nay chưa từng làm gì cho điện hạ cả, lúc này mới nảy ra ý định may quần áo cho điện hạ. Đang cắt vải, bên ngoài vang lên tiếng gọi của Tần Niệm Hương, nàng liền đáp lại. Tần Niệm Hương dẫn theo Khấu Giang tiến vào. Gương mặt Khấu Giang đỏ lên, lộ vẻ hưng phấn, trong tay cầm khay giấy Tuyên Thành, trên đó viết viết vẽ vẽ rất nhiều thứ, ông cười nói với Mẫu Đơn: “Thẩm cô nương, kết cấu của trang viên này ước chừng khoảng hơn mười ngày nữa mới có thể chuẩn bị tốt toàn bộ, dù sao chỗ đó cũng quá lớn. Chỉ là, Thẩm cô nương, tới lúc trang viên này bắt đầu xây dựng thì có thể để cho ta giám sát hay không? Ta hi vọng mỗi nơi đều phải hoàn mỹ.”
Thẩm Mẫu Đơn gật đầu, cười nói: “Đương nhiên là được rồi, tới lúc đó phải làm phiền tiên sinh nhiều rồi, chỉ là tiên sinh ước lượng thứ xem xây cái trang viên này phải tốn bao nhiêu ngân lượng?”
Khấu Giang tính toán một cái: “Ước chừng phải tốn hơn vạn lượng bạc.”
Trên vạn lượng bạc để xây dựng một trang viên như vậy quả thật không nhiều, chỉ là trên người nàng đừng nói là vạn lượng bạc, ngay cả một ngàn lượng bạc cũng không đủ. Nàng đang nghĩ có cần về Lâm Hoài một chuyến, qua chỗ Trì đại ca mượn ít bạc, đợi sau này trang viên có lời thì trả lại cho Trì đại ca.
Vốn tháng sau là có thể về Lâm Hoài rồi, hôn sự của tam tỷ Thẩm Phương Hoa đã định vào tháng sau, nhưng vì hoàng đế băng hà nên chuyện này phải dời lại hơn một tháng sau. Vốn Mẫu Đơn cũng không muốn đợi lâu như vậy mới về, nếu như khởi công nhanh một chút nói không chừng nhân lúc trước khi điện hạ quay về có thể làm cho xong chuyện trang viên này.
Thẩm Mẫu Đơn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định vẫn phải về Lâm Hoài một chuyến. Không ngờ khỏi đợi nàng quay về, hai ngày sau, đột nhiên Lục Nhi chạy vào thông báo nói rằng Trì đà chủ đến rồi. Mẫu Đơn còn tưởng là mình nghe lầm, ngây người, hỏi Lục Nhi đang tươi cười đầy mặt: “Lục Nhi, ngươi nói ai tới? Trì đà chủ? Có thật không?”
Lục Nhi gật đầu: “Cô nương, đương nhiên là thật rồi, bây giờ Trì đà chủ đang đợi ở cổng lớn đó.”
Mẫu Đơn nói: “Còn không mau mời Trì đà chủ vào!”
Tới khi nam tử vóc dáng khôi ngô, làn da càng ngày càng đen đi đến trước mặt nàng, Mẫu Đơn có chút không nhận ra. Mới qua chưa tới hai tháng, Trì đại ca vừa đen đi nhiều lại vừa gầy đi không ít, nhìn nam nhân trước mắt gương mặt vẫn cương nghị như cũ, Thẩm Mẫu Đơn nhịn không được cười cười, ánh mắt hơi chua xót, đi tới trước hai bước: “Trì đại ca, sao đột nhiên huynh lại tới đây?”
Trì Ninh Bái nhìn nữ tử trước mắt khiến huynh ấy nhung nhớ tới phát điên. Nàng xinh đẹp thanh tú đứng ở trước mặt mình, dù nàng mặc toàn thân áo trắng đơn bạc cũng không che giấu được vẻ tươi đẹp của nàng. Gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn đang ngẩng đầu nhìn mình, trên mặt mang theo nụ cười hơi kích động. Trì Ninh Bái liên tiếp hít thở sâu mấy hơi mới áp chế được kích động muốn ôm nàng vào lòng, cười với nàng: “Mấy ngày trước vừa hay có việc ở thành trấn gần đây, hôm nay vừa xong việc liền tới đây thăm muội, khoảng thời gian này muội có khoẻ không?”
“Rất tốt ạ.” Mẫu Đơn gật gật đầu. Lúc này chợt nhớ tới hai người còn đang đứng ở bên ngoài, vội cười nói: “Trì đại ca, mau vào đây ngồi.”
Theo sau lưng Mẫu Đơn vào phòng khách, Trì Ninh Bái nhìn không chớp mắt vào bóng lưng phía trước, hít sâu một hơi. Từ lúc bắt đầu thì huynh ấy đã có thiện cảm với cô nương này, chỉ là sau này bị Yến Vương bức bách lại có sự trợ giúp của nàng rồi sau đó lại bận rộn chuyện ở bến tàu, huynh ấy vẫn chưa có cơ hội gặp riêng nàng. Mấy ngày trước đó gặp nàng, cái loại tình cảm đó càng ngày càng không áp chế được, muốn nói ra nhưng bên bến tàu lại đột nhiên xảy ra chút chuyện. Vốn định xử lý xong thì sẽ qua thăm nàng, điện hạ lại giao chuyện vận chuyển vũ khí cho huynh ấy, không dễ dàng gì mới xong việc vội chạy tới đây. Tình cảm bị áp chế tới khi gặp được nàng có chút không khống chế nổi.
Theo nàng vào phòng khách, Trì Ninh Bái ngồi xuống, nhìn nàng cười: “Mẫu Đơn, mấy ngày không gặp muội. Muội có nhớ Trì đại ca không?”
Mẫu Đơn rót chén trà bưng qua đưa cho huynh ấy, cười nói: “Đương nhiên là nhớ Trì đại ca rồi. Trì đại ca, lần này huynh định ở lại Bình Lăng bao lâu?”
Trì Ninh Bái nhận chén trà uống một ngụm: “Tạm thời cũng không có chuyện gì gấp, định nán lại ở Bình Lăng mấy ngày.”
“Thật chứ.” Đôi mắt của Mẫu Đơn phát sáng, đột nhiên gọi Niệm Hương vào, sai Niệm Hương lấy bản vẽ của trang viên vào đây như hiến vật quý đưa cho Trì Ninh Bái xem: “Trì đại ca, huynh xem xem. Muội định ở ngoài thành khai khẩn một mảnh đất, xây một trang viên, trong đó việc ăn uống, ngủ nghỉ, vui chơi đều có đủ cả. Về mặt ngủ nghỉ đương nhiên là phải nghỉ ngơi thoải mái, bên trong có hệ thống lò sưởi, mùa đông thì ấm áp, mùa hạ mà mở mấy cửa sổ ra thì cũng mát mẻ. Về mặt ăn uống thì có thể đi săn trong núi ngoại thành, đủ loại món ăn dân dã, còn có vài món đặc biệt. Về mặt vui chơi thì cũng đã nghĩ ra vài thứ, cầm kỳ thi hoạ của các cô nương, đánh cầu đi săn của các công tử, trong trang viên còn đào hai cái hồ lớn, trồng các loại cây ăn trái… Trì đại ca, huynh mau xem giúp muội cái trang viên này có được không? Muội định dùng để kiếm tiền đó.”
Trì Ninh Bái nhận một chồng giấy Tuyên Thành trong tay nàng, lấy lên xem. Những suy nghĩ và ý kiến ghi trên đó rất khác với lối suy nghĩ và ý kiến của các trang viên khác, hẳn là một trang viên không tệ, huynh ấy không khỏi ngẩng đầu lên cười cười với nàng: “Cách nghĩ không tệ, nếu như có thể xây ra, lúc đó người tới nhất định không ít.”
Hết chương 77.
Danh Sách Chương: