• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Vanny

Chi chính bên đó không sao ngờ được chỉ một bữa tiệc gia đình bình thường cũng có thể làm Thẩm Hạo Quốc bị cách chức. Bây giờ cả gia đình họ đang tập trung ở đại sảnh. Đại lão phu nhân ngồi ở bên trên sắc mặt khó coi, Thẩm Tuệ Bảo đang quỳ ở dưới. Đôi mắt sưng đỏ của Thẩm Tuệ Bảo hiển nhiên là đã khóc rất lâu, Thẩm Hạo Quốc ở bên cạnh thì sắc mặt khó coi. Đôi mắt của Tạ di nương cũng đỏ, đang ôm thứ tử Thẩm Diệc Bác mới mười bốn tuổi ở trong lòng. Đại phu nhân Tiền thị mặt không biểu cảm ngồi ở một bên, ánh mắt sắc như dao nhìn Tạ di nương và Thẩm Tuệ Bảo. Nhị cô nương Thẩm Tuệ Cẩm đứng một bên nhìn thứ muội đang quỳ dưới đất, khẽ thở dài, thầm nghĩ thứ muội này thật là ngu xuẩn tới mức không có thuốc chữa.

Đại lão phu nhân cầm quải trượng gõ mạnh hai cái xuống nền đất, nhìn Thẩm Tuệ Bảo đang quỳ dưới đất lạnh lùng nói: “Ngươi nói xem ngươi có phải là không có đầu óc hay không. Ngươi không ưa cô nương bên đó thì cũng thôi đi. Ngươi có thể ức hiếp người ta lúc nào cũng được, vậy mà lại chọn đúng lúc có mặt Yến Vương điện hạ làm ra loại chuyện này. Bây giờ thì hay rồi, không chỉ Yến Vương chán ghét ngươi mà còn liên lụy phụ thân ngươi mất đi chức quan. Ngươi nói xem, sao ngươi có thể ngu xuẩn như vậy hả!”

Thẩm Tuệ Bảo bị đại lão phu nhân mắng như vậy, lại nhịn không được bắt đầu khóc, nức nở nói: “Tổ mẫu, con sai rồi. Con thật sự không phải cố ý mà. Con... con không ngờ tỷ ấy bị thương, con chỉ là không muốn tỷ ấy chắn trước mặt con… Điện hạ đang nhìn con mà tỷ ấy thì lại chắn ở trước mặt. Chẳng qua con chỉ muốn tỷ ấy tránh ra thôi nên mới sai nha hoàn bưng chén trà qua. Nhưng nha hoàn đó lại bưng ra chén trà nóng. Tổ mẫu, đều là tại nha hoàn đó hết.” Nàng ta vẫn một mực cho rằng điện hạ đang ngắm nàng ta.

Thẩm Tuệ Cẩm sắc mặt kỳ lạ nở nụ cười, đột nhiên sâu sắc nói: “Tam muội muội, muội khẳng định lúc đó điện hạ đang ngắm muội chứ không phải đang ngắm Mẫu Đơn sao?”

Lời vừa nói ra, toàn bộ người của Thẩm gia đều ngẩn ra. Thẩm Tuệ Bảo kinh ngạc tới mức nước mắt cũng ngừng rơi, bỗng kêu lên: “Không… không thể nào. Điện hạ sao có thể ngắm tỷ ấy được? Ánh mắt của điện hạ rõ ràng là rơi trên người muội mà.” Đương nhiên nàng ta không tin điện hạ đang ngắm Mẫu Đơn rồi. Đối với nàng ta mà nói, mặc dù dáng vẻ của Thẩm Mẫu Đơn không tệ nhưng cũng không sánh bằng dung mạo của nàng ta. Nam nhân đều thích mỹ nhân, phụ thân cũng vậy mà. Sự giáo dục của di nương đối với nàng ta từ trước đến nay đều là vậy mà. Bất kỳ nam nhân nào đều chỉ có thể chọn nàng ta mà không phải Thẩm Mẫu Đơn người có dung mạo bình thường kia.

Thẩm Hạo Quốc cũng có chút không tin lúc đó điện hạ đang ngắm Thẩm Mẫu Đơn. Dù sao ông cũng là nam nhân, biết rõ sở thích của nam nhân, so sánh nhan sắc thì Thẩm Mẫu Đơn không bằng nữ nhi nhà mình, ông vẫn một mực cho rằng điện hạ đang nhìn nữ nhi nhà mình. Nhưng mà nếu điện hạ thật sự thích Bảo Nhi, vậy thì tại sao có thể sỉ nhục Bảo Nhi như vậy, còn tước luôn chức quan của ông?

Tạ di nương hiển nhiên lại càng không tin, đại lão gia vẫn luôn đối xử với bà ta rất tốt. cho dù bà ta không phải là chính thất nhưng từ trước đến nay đại lão gia chưa từng đối xử tệ bạc với ba mẹ con bà ta, còn không phải là vì đại lão gia yêu thích dung mạo này của bà ta sao. Cho nên căn bản bà ta cũng không tin lời nói của nhị cô nương, lập tức phản bác: “Những lời này của nhị cô nương không thể nói bậy. Mẫu Đơn kia muốn dung mạo không có dung mạo, muốn tài hoa không có tài hoa. Điện hạ sao có thể nhìn trúng nó được.”

Thẩm Tuệ Cẩm khinh thường liếc qua Tạ di nương, lười phải ứng phó với ba người không có đầu óc này, đứng ở bên cạnh mẫu thân của mình không lên tiếng nữa.

Đại lão phu nhân còn trong cơn giận dữ, nhìn bà ta chỉ là một di nương lại dám lên tiếng, cả giận nói: “ Các chủ tử đang nói chuyện, một hạ nhân như ngươi là cái thá gì mà dám xen vào! Người đâu, vả miệng nó cho ta.” Lần này đại lão phu nhân thật sự giận dữ. Nếu thường ngày không phải do sự giáo dục của di nương này thì Tam Tỷ Nhi sao có thể trở nên như vậy được. Lỗi hôm nay chỉ có thể trách bà ta là một di nương! Nhi tử của mình tuy là cũng có lỗi nhưng dù sao đó cũng là con ruột cùa bà mà, chắc chắn bà sẽ không trách tới đầu nhi tử bà, nhưng mà nhi tử cũng quá nuông chiều bọn họ rồi, lát nữa vẫn phải nói nói đứa con lớn này mới được.

Từ khi Tạ di nương được đón vào cổng nhà họ Thẩm, đại lão gia vẫn luôn yêu thương bà ta. Dù đại lão phu nhân không quan tâm tới bà ta nhưng cũng không như hôm nay bỏ hết mặt mũi của bà ta như vậy, bà ta lập tức nước mắt lả chả nhìn Thẩm Hạo Quốc. Lúc này Thẩm Hạo Quốc vẫn đang tức giận, mặc dù ngày thường rất sủng ái Tạ di nương, nhưng những lời điện hạ đã nói thì từ nào cũng ép người, nói ông ta ngay cả hậu viện cũng lo không xong, con cái đều giáo dục không tốt. cơn giận của ông ta còn chưa trút ra, lần này tự nhiên coi như không thấy ánh mắt cầu cứu của di nương.

Lão ma ma thân cận của lão phu nhân lập tức bước lên trước bắt lấy Tạ di nương, tát bốp bốp mấy cái. Lão phu nhân thấy đã tàm tạm rồi thì mới bảo dừng lại. Tạ di nương da mềm thịt yếu, mấy cái tát này lập tức khiến mặt mày bà ta sưng vù lên.

Dù sao cũng là nữ nhân mà mình yêu thương, thấy dáng vẻ tội nghiệp của bà ta như vậy, trong lòng Thẩm Hạo Quốc cũng có chút khó chịu, nhưng nhớ tới những lời kia của điện hạ, máu trong người sôi lên, quay đầu về phía Tiền thị, liền trút hết toàn bộ tức giận lên đầu bà ấy: “Cũng tại người chủ mẫu quản lý việc nhà như bà không tốt. Nếu năm đó Tuệ Bảo và Diệc Bác được bà nuôi dạy thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như thế này.”

Đại phu nhân Tiền thị thật là giận hết chỗ nói. Bà thật không ngờ trượng phu đã sống cùng bà hai chục lại có thể bất công như vậy, đã tới nước này rồi mà ông ta còn đổ hết tất cả lỗi lầm lên đầu bà. Tiền thị giận run người, thiếu chút ngồi không vững, cũng may mà Tuệ Cẩm và con dâu Lưu thị ở bên cạnh đỡ lấy. Tiền thị nhìn Thẩm Hạo Quốc, mắt như muốn nứt ra: “Lão gia, sao người có thể làm tổn thương thiếp như vậy? Lúc trước sau khi Tạ di nương sinh Tuệ Bảo, thiếp đã nói với người như thế nào? Nói là để đứa con cho thiếp nuôi, người và Tạ di nương nói như thế nào? Tạ di nương khóc lóc cầu xin thiếp cho di nương tự nuôi con. Thiếp hỏi lão gia người, người nói là tùy Tạ di nương đi. Sau đó thì Diệc Bác cũng như vậy, Tạ di nương cầu xin người cho di nương tự nuôi con, người cũng đồng ý. Bây giờ thì hay rồi, con cái không nuôi dạy tốt, toàn bộ đều đổ lên đầu thiếp!”

“Hậu viện này là bà làm chủ hay ta làm chủ? Là vấn đề làm chủ, nuôi con dạy cái của bà thì bà hỏi ta làm gì? Lúc trước Tạ di nương sinh con xong, đáng lý ra bà phải ôm con qua chỗ bà nuôi chứ!” Thẩm Hạo Quốc cũng biết không thể đổ lên đầu Tiền thị, chỉ là bây giờ ông ta không nỡ đổ lên đầu Tạ di nương, dĩ nhiên là đổ toàn bộ lên đầu Tiền thị rồi.

Rốt cuộc tiền thị cũng không thể chịu được đả kích này, trước mắt tối sầm, hoàn toàn giận tới ngất đi. Người của Thẩm gia lập tức bắt đầu luống cuống tay chân.

Đại lão phu nhân cũng giận hết sức, chuyện đã xảy ra như vậy rồi mà tất cả mọi người đều đổ lỗi cho người khác, ngay cả con dâu lớn cũng giận tới mức ngất đi, trong lòng lại càng căm hận Tạ di nương, hạ lệnh cấm túc Tạ di nương và Thẩm Tuệ Bảo, phạt nửa năm tiền tiêu vặt.

Đợi người hầu đưa đại phu nhân về phòng xong, Thẩm Tuệ Cẩm và đại gia Thẩm Diệc Nguyên lập tức sai người đi mời đại phu tới, Lưu thị lo lắng nhìn bà bà của mình: “Phu quân, Tuệ Cẩm, mẫu thân sẽ không sao chứ? Ôi, phụ thân cũng thật quá đáng, sao có thể tổn thương mẫu thân như thế chứ, rõ ràng là lỗi của Tạ di nương kia, vậy mà toàn bộ đều đổ lên đầu mẫu thân.”

Thẩm diệc Nguyên và Thẩm Tuệ Cẩm, còn có đại tỷ đã xuất giá Thẩm Tuệ Tuyết đều là con ruột do Tiền thị sinh ra. Đại tỷ Thẩm Tuệ Tuyết đã gả đi vài năm rồi, trong phủ chỉ còn Thẩm Tuệ Cẩm và Thẩm Diệc Nguyên ở cùng với Tiền thị. Sự đau khổ của Tiền thị hai người đều nhìn thấy rõ, cũng đau lòng cho mẫu thân của mình, căm hận hành vi sủng thiếp diệt thê của phụ thân mình. Nói thật lòng đã trải qua nhiều năm như vậy, hai người họ từ lâu đã không còn tình cảm gì đối với phụ thân của họ rồi. Bọn họ rõ ràng mới là dòng chính, nhưng sao những gì tốt nhất phụ thân cũng đều dành hết cho Thẩm Tuệ Bảo và Thẩm Diệc Bác của di nương. Chẳng hạn như việc tìm thầy giáo dạy học cho bọn trẻ, mười năm trước lúc tìm thầy dạy học cho Thẩm Diệc Bác. Thẩm Hạo Quốc coi trọng việc đó biết bao, chọn tới chọn lui kỹ càng, mới chọn ra được một thầy giáo nổi tiếng cho Diệc Bác. Nhưng đứa con dòng chính của Thẩm Diệc Nguyên là Thẩm Hàm Chi năm nay vừa tròn ba tuổi, Thẩm diệc Nguyên có nói qua với Thẩm Hạo Quốc về việc tìm thầy giáo dạy học cho Hàm Chi, Thẩm Hạo Quốc liền không kiên nhẫn khoát khoát tay, bảo Diệc Nguyên tùy tiện tìm một người là được rồi. Từ đó về sau Thẩm Diệc Nguyên coi như hoàn toàn thất vọng rồi.

Nhìn vị phu nhân sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, Thẩm Diệc Nguyên nói: “Được rồi, ở đây đã có ta và Tuệ Cẩm, nàng đi trông Hàm Chi đi. Mấy đêm nay nghe nhũ nương nói nó ngủ không được ngon giấc, nàng ở cùng nó nhiều chút.”

Lưu thị gật gật đầu rồi đi trông con.

Rất nhanh đại phu liền tới đây, bắt mạch cho Tiền thị, lại châm mấy châm. Tiền thị từ từ tỉnh lại, nhìn thấy nhi nữ trước mắt, nước mắt lập tức trào ra: “Tuệ Cẩm, Diệc Nguyên, nếu không phải vì các con, ta… ta…” Những lời tiếp theo bà không nói thêm được nữa.

Mấy năm nay Thẩm Tuệ Cẩm đã nhìn thấy sự thất vọng của phụ thân, sự đau thương của mẫu thân, nghĩ tới sự uất ức mấy năm nay của mẫu thân, cũng bắt đầu khóc theo.

Tiền thị trước mặt con cái của mình khóc lóc nửa ngày, lẩm bẩm nói: “Hôm nay biết phụ thân các con bị Yến Vương cách chức, trong lòng ta chỉ có sự vui mừng, xem như ông ta làm quan thì sao chứ, còn không phải là vẫn không tận tâm với các con sao. Trước giờ chưa từng vì các con mà quan tâm nhiều hơn, cái chức vụ năm ngoái kia, chỉ cần phụ thân con chịu nói vài câu đề bạt với các đồng liêu, thì Diệc Nguyên cũng có thể nắm được chức vụ đó rồi, nhưng phụ thân con lại không làm vậy, hu hu hu. Đây là tạo nghiệt gì chứ, có người làm cha nào lại đối xử với con trưởng dòng chính của mình như vậy?”

Những lời này cũng không đả động được Thẩm Diệc Nguyên, thẩm Tuệ Cẩm lau nước mắt, lại lau nước mắt cho mẫu thân của mình, nói: “Mẫu thân, đừng khóc nữa. Sau này chúng ta không trông mong gì vào phụ thân là được rồi, chúng ta tự mình nỗ lực. Bây giờ chức quan của phụ thân cũng mất rồi, con thấy di nương bọn họ làm sao nhảy nhót được nữa?” Thẩm Tuệ Cẩm lại nhớ tới chuyện buổi sáng, nói: “Mẫu thân, dù thế nào con vẫn thấy chuyện hồi sáng có chút kỳ lạ. Người nói sao Yến Vương điện hạ lại đột nhiên tới đây? Lại còn ra mặt giùm Mẫu Đơn tỷ? Chẳng lẽ thật sự là nhìn trúng Mẫu Đơn tỷ?” nói ra thì câu nói lúc nãy của Tuệ Cẩm nói với Thẩm Tuệ Bảo rằng không chừng điện hạ đang ngắm Mẫu Đơn chẳng qua là để chọc tức Tuệ bảo thôi. Chứ xác suất điện hạ nhìn trúng Mẫu Đơn, Tuệ Cẩm cho rằng không cao, dung mạo của Mẫu Đơn mặc dù không tệ, nhưng mỹ nhân ở thượng kinh và Bình Lăng nhiều không kể xiết, mấy năm nay cũng không thấy điện hạ yêu thích mỹ nhân nào. Nếu nói về tài hoa, hình như cũng không nghe nói nàng có tài hoa như thế nào, cho nên hành động hôm nay của điện hạ thật là kỳ lạ vô cùng.

Tiền thị cũng rất nghi hoặc, chẳng qua hiểu biết của bà so với Tuệ Cẩm nhiều hơn một chút, thở dài nói: “Bây giờ cũng đã như vậy rồi, quan hệ của chúng ta với bên đó cũng nên gần gũi một chút vẫn tốt hơn. Ngày mai con thay mặt Tuệ Bảo qua đó tạ lỗi đi, dù sao cũng phải lôi kéo bọn họ một chút. Nếu như vị tam thúc bên kia của con chịu thay đại ca con nói vài câu trước mặt các đồng liêu thì càng tốt.”

Thẩm Tuệ Cẩm gật gật đầu: “Mẫu thân, con hiểu rồi. Ngày mai con sẽ đi qua đó thay Tuệ Bảo tạ lỗi.”

~~~

Ngày hôm nay Thẩm Mẫu Đơn ngủ không yên giấc, luôn mơ thấy bị điện hạ bỡn cợt, tới giờ dần thì đã sớm tỉnh giấc, nhìn ánh sáng lờ mờ bên ngoài, nằm ở trên giường ngẩn ngơ hồi lâu. Khoảng nửa canh giờ sau, bên ngoài vang lên giọng nói của Đậu Nhi và Thúy Nhi: “Cô nương, người nên dậy rồi.”

Mẫu Đơn đau lòng cho Tư Cúc cho nên ngày thường cũng không cho nàng ấy trực đêm, đều là Đậu Nhi và Thúy Nhi thay phiên nhau trực đêm ở phòng cách vách, nói là trực đêm chứ thật ra cũng chẳng có việc gì cả, đều là mặc nguyên quần áo ở trên giường nghỉ ngơi thôi.

Thẩm Mẫu Đơn đáp lại một tiếng, để hai người họ tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, lại qua thỉnh an ở chỗ lão phu nhân. Lúc về tới Trúc Uyển thì Tư Cúc đã mang bữa sáng về, cháo trắng thơm ngon cùng với mấy món ăn tinh xảo. Thẩm Mẫu Đơn đang định cùng phụ thân và A Hoán ngồi xuống ăn sáng, không ngờ Lục Nhi ở bên ngoài đột nhiên chạy vào thông báo: “Lão gia, cô nương, điện… điện hạ tới rồi.”

Thẩm Thiên Nguyên và Thẩm Hoán đều ngẩn ra, chỉ có Thẩm Mẫu Đơn vẻ mặt bất đắc dĩ. Hôm qua vừa mới xảy ra chuyện như thế, nàng còn không biết phải đối mặt với hắn như thế nào, vậy mà mới sáng sớm hắn đã chạy tới đây. Tiếng nói của Lục Nhi vừa dứt, điện hạ liền bước vào viện rồi. Vẫn là trang phục như thường ngày, rất nhanh hắn liền bước vào phòng, chỉ thoáng gật đầu với Thẩm Thiên Nguyên.

Trong lòng Thẩm Thiên Nguyên thấp thỏm không yên, lại không biết phải làm như thế nào, vội mời Yến Vương ngồi xuống.

Sau khi Vệ Lang Yến ngồi xuống, lại thấy ba người đứng ở xung quanh, nói: “Ta qua đây chỉ là muốn thăm Mẫu Đơn thôi. Các ngươi đều ngồi xuống đi, mau dùng cơm, đừng để nguội.”

Thẩm thiên Nguyên nào dám ngồi cùng bàn với Yến Vương, đứng ở một bên không dám nhúc nhích. Thẩm Hoán cũng vậy, Thẩm Mẫu Đơn dĩ nhiên cũng không dám ngồi xuống. Vệ Lang yến thấy vậy, lại nói: “Thẩm đại nhân, A Hoán, sau này ta sẽ cưới Mẫu Đơn làm thê tử. Các ngươi hà tất phải câu nệ như vậy, chẳng qua chỉ là ngồi cùng một bàn ăn sáng với ta thôi mà.”

Lời này vừa nói ra, cả ba người đều như sét đánh ngang tai. Thẩm Mẫu Đơn không ngờ điện hạ lại nói rõ ràng trước mặt phụ thân và đệ đệ của mình như vậy. Thẩm Thiên Nguyên và Thẩm Hoán cũng thật không ngờ điện hạ sẽ nói như vậy, đều kinh hãi nhìn điện hạ.

Yến Vương lại nói: “Ta vốn định nhanh chóng cưới Mẫu Đơn vào cửa, chỉ là nàng không chịu, cứ khăng khăng nói phải đợi một năm sau. Ta cũng đợi không kịp, liền định một tháng sau cho người tới cửa cầu hôn. Tới lúc đó, các ngươi một người là nhạc phụ của ta, một người là tiểu cửu tử (*em vợ) của ta. Bây giờ chẳng qua chỉ là ngồi cùng bàn ăn cơm thôi, có gì mà phải cự tuyệt chứ.”

Cuối cùng ba người vẫn ngồi xuống, cùng ăn sáng với điện hạ.

Sau đó Thẩm thiên Nguyên phải đi lên quan phủ. Thẩm Hoán cũng phải ra ngoài chọn mấy quyển sách. Trong nhà chỉ còn lại Thẩm Mẫu Đơn và điện hạ hai người. Lúc Thẩm Thiên Nguyên và Thẩm Hoán rời đi đều là dáng vẻ muốn nói lại thôi, chỉ là nhìn điện hạ ở đó cũng không dám nói gì, định tối nay sau khi về mới hỏi Thẫm Mẫu Đơn.

Tư Cúc mang trà nước vào rồi liền lui ra. Điện hạ nhìn dáng vẻ buồn bực của Mẫu Đơn, hơi muốn ôm nàng vào lòng nhưng không dám, sợ đốt lửa tự thiêu mình, lát nữa còn có chuyện phải làm. Bây giờ chẳng qua chỉ là qua thăm nàng thôi, nén lại ý nghĩ trong đầu, hắn ngồi xuống kế bên nàng, hỏi: “Có phải lo ta đi vào từ cổng lớn không? Nàng yên tâm đi, phía sau trúc uyển này có một tiểu viện, ta đi vào từ bên đó.”

Thẩm Mẫu Đơn có chút dở khóc dở cười. Hắn đường đường là một thân vương vậy mà vì nàng lại lưu lạc tới mức phải đi cửa sau. Quả nhiên trong lòng vừa tức giận, vừa hơi đau lòng, cũng không tiện giận hắn, chỉ nói: “Điện hạ, thời gian chẳng qua chỉ chừng một tháng thôi, ngài chờ chút là được mà, cần gì phải đi cửa sau.” Cũng may mấy nha hoàn trong viện của nàng đều không phải là người ăn nói lung tung. Hơn nữa một tháng sau, hoàng đế đã băng hà rồi, hắn là thân vương, trong vòng ít nhất một năm không thể cưới hỏi, bản thân cũng có thể an tâm rồi.

Đang nói, bỗng nhiên Lục Nhi ở bên ngoài lại chạy vào thông báo: “Cô nương, nhị cô nương của bên chi chính qua đây, nói là muốn gặp cô nương.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK