Bản thảo trong bụng mà Giản Trì đã chuẩn bị xong tiêu tán bên miệng khi nhìn thấy Bạch Âm Niên mệt mỏi. Cậu nhìn chăm chú Bạch Âm Niên thay giày đi tới trước mặt, mùi rượu nhàn nhạt trở nên mãnh liệt, đua nhau chạy vào khoang mũi. Giản Trì nhẫn nhịn phản cảm, cậu biết hiện tại không phải là thời điểm tốt để nói chính sự, cậu ngay cả ý thức của Bạch Âm Niên có tỉnh táo hay không cũng không thể xác định.
“Ngài đã uống bao nhiêu rượu rồi?”
“Hửm?” Bạch Âm Niên không nghe rõ, phát ra một tiếng hỏi không nhẹ không nặng từ trong khoang mũi, âm cuối lên cao, có loại gợi cảm kỳ lạ: “Cậu nói cái gì?”
“... Không có gì, chờ sáng mai rồi nói.” Giản Trì do dự hai giây, không tính quan tâm mà quan tâm một câu: “Ngài uống say rồi, đi nghỉ ngơi trước đi.”
Nếu như không phải vì chờ Bạch Âm Niên trở về, Giản Trì bị giày vò nửa ngày đã sớm muốn trở về phòng đi ngủ, hiện tại thấy Bạch Âm Niên cũng mang một dáng vẻ mệt mỏi như vậy, đã gợi lên cơn buồn ngủ đã bị cậu áp xuống cả một buổi tối. Cậu vừa xoay người đi ra vài bước đã bị Bạch Âm Niên gọi lại, giọng nói trầm thấp quanh quẩn trong phòng khách trống trải.
“Giản Trì.”
Giản Trì quay đầu lại, trong ấn tượng đây giống như là lần đầu tiên Bạch Âm Niên gọi tên cậu, cho dù không phải là lần đầu tiên, khàn khàn trầm giọng lúc gọi ra ba chữ này nhất định là lần đầu tiên. Bạch Âm Niên không biết là say quá, hay là căn bản không say, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng dưới ánh đèn ấm mập mờ không rõ, chỉ có thể thấy rõ đôi môi mấp máy động: “Lại đây đỡ tôi.”
Giật mình hai giây, Giản Trì cho rằng mình nghe lầm: “Cái gì?”
Bạch Âm Niên vươn cánh tay trái của mình ra, động tác thản nhiên được tính là hoàn toàn rõ ràng. Giản Trì nhìn về phía lòng bàn tay của hắn, rộng rãi, có cảm giác mạnh mẽ, có lẽ cũng mang theo một loại ma thuật làm cho mọi người cảm thấy thoải mái. Giản Trì nhớ tới lúc trước khi bị đè bả vai, nhiệt độ cực nóng cùng khí tràng mà Bạch Âm Niên tản ra là không thể tránh khỏi.
“Có phải ngài quên rồi không, vết thương chân của tôi vẫn chưa khỏi, nếu lúc tôi đỡ ngài bị ngã xuống, ngày mai có thể có thêm một người thứ hai bị thương.”
“Tôi không quên, qua đây.”
Không biết Bạch Âm Niên có phải rất thích nói hai chữ này hay không, Giản Trì mỗi lần nghe được, lỗ tai đều có chút tê dại không thoải mái. Vẻ mặt Bạch Âm Niên vô cùng tự nhiên, khi nói chuyện âm thanh vững vàng, nếu như không phải có chút đỏ trên gò má và sự trì độn ngưng trệ khó có thể phát hiện ở đáy mắt, rất khó có thể nhìn ra hắn uống say. Giản Trì cuối cùng vẫn đi qua, đỡ lấy cánh tay Bạch Âm Niên, không chạm vào tay hắn.
“Ngài đừng dựa hết vào tôi.” Giản Trì tự biết mình có khả năng tiếp nhận: “Đến lúc đó ngã xuống đừng trách tôi.”
Bạch Âm Niên không lên tiếng, có thể là đạt được mục đích, cũng có thể là thật sự mệt mỏi, cúi đầu như có như không bên cạnh Giản Trì. Hơi thở của hắn khi thì lướt qua cổ lộ ra bên ngoài, kích thích Giản Trì nổi lên một tầng da gà. Cậu muốn tránh né lại vướng tư thế nâng đỡ, chỉ trong quãng đường vài phút, Giản Trì hoài nghi không dưới mười lần rằng Bạch Âm Niên có phải là cố ý hay không.
Cuối cùng ném Bạch Âm Niên cao hơn cậu hơn nửa cái đầu vào phòng ngủ, Giản Trì hoạt động cánh tay tê dại định rời đi, bị Bạch Âm Niên lần thứ hai thấp giọng gọi lại, không giống như giọng điệu cầu người chút nào: “Đỡ tôi đi vào phòng tắm.”
“Ngài…” Giản Trì á khẩu không nói nên lời nhìn Bạch Âm Niên, cảm thấy đối phương có thể coi cậu là kẻ ngốc: “Ngài là say, không phải là què.” Hơn nữa trong cái “say” này rốt cuộc có mấy phần thật, cậu cũng không thể chắc chắn.
Bạch Âm Niên nằm trên giường chống thân trên lên, áo khoác âu phục đã cởi ra ném sang một bên, tiếp theo làm ngơ cởi cà vạt ra, bước tiếp theo dường như muốn cởi quần áo trước mặt Giản Trì. Giản Trì đang định quay đầu rời đi, Bạch Âm Niên đầu cũng không nâng lên, giọng nói bị rượu nhuốm cho khàn khàn: “Hôm nay cậu và Thẩm Trữ Đình ở trong phòng một thời gian dài.”
“Bùm” một tiếng, ma lực của câu nói này có thể so sánh với ngọn lửa đốt cháy dây dẫn, đốt đến Giản Trì bắt đầu đỏ từ cổ, nhất thời nói không nên lời hoàn chỉnh bình tĩnh: “Anh ta… Lúc sau để lại rất nhiều đề bài, tôi đọc không hiểu, vì vậy đã hỏi anh ta nhiều hơn một chút.”
Bạch Âm Niên giống như đang cười, khó có thể phân biệt: “Phải không?”
Không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, nghe có vẻ mang theo chút ý vị sâu xa.
“Không tin ngài có thể hỏi anh ta.”
“Tôi đã hỏi cậu ta, cậu ta đã nói với tôi.” Bạch Âm Niên nói: “Câu trả lời của cậu ta giống thật hơn cậu.”
Trong nháy mắt này, nếu Thẩm Trữ Đình xuất hiện trước mặt, Giản Trì nhất định sẽ không chút do dự lựa chọn đá hắn đến không còn nhân đạo. Trái tim gần như muốn đập đến cổ họng, không có thời gian để phân biệt thâm ý trong đáy mắt Bạch Âm Niên: “Anh ta đã nói với ngài rồi?”
Bạch Âm Niên cởi áo sơ mi ra, lộ ra thân trên trần trụi, bình thường mặc quần áo chỉ có thể nhìn ra đường nét cân xứng vượt trội, lúc này không có che chắn, đường cong cơ bắp đầy sức mạnh và cánh tay mới hoàn toàn lộ ra, không cần cố ý dẫn dắt, lúc giơ tay đều tản ra hormone trưởng thành nồng đậm. Nếu đặt ở trước mặt Giản Trì trước kia, phản ứng đầu tiên nhất định là mười người như cậu cũng không nhất định đánh được Bạch Âm Niên, hiện tại không biết có phải là bởi vì có chuyện với Quý Hoài Tư và Thẩm Trữ Đình hay không, cảm giác đầu tiên dâng lên trong Giản Trì vậy mà là dáng người không tệ.
“Đẹp không?”
“… Cũng được.”
Một từ cuối cùng chưa kịp nói ra, Giản Trì liền cắn lên đầu lưỡi mình, vùi đầu không nhìn biểu tình của Bạch Âm Niên, thấp giọng nói: “Không đẹp.”
“Cũng được sao?”
Ý cười khàn khàn trong giọng nói của Bạch Âm Niên rất rõ ràng, xen lẫn vui vẻ, nghe động tĩnh là đứng dậy đi về phía phòng tắm. Giản Trì không rõ ý tứ của hắn, vẫn để ý đoạn đối thoại vừa rồi liên quan đến Thẩm Trữ Đình, không xác định được là Bạch Âm Niên là cố ý kích thích cậu hay là thật sự biết cái gì: “Thẩm Trữ Đình nói cho ngài biết rồi gì?”
“Để bảo vệ sự riêng tư, không phải phòng nào cũng đều có giám sát.” Bạch Âm Niên chẳng những không trả lời, ngược lại còn nói một câu không liên quan: “Nhưng mỗi hành lang của công ty đều lắp đặt camera.”
Ý thức được một hòn đá kích thích hàng nghìn tầng sóng ý nghĩ sâu xa trong lời nói của Bạch Âm Niện, trước mắt Giản Trì tối sầm, bàn tay đổ mồ hôi nhễ nhại mất đi nhiệt độ còn sót lại của cơ thể. Những lời này quả thực còn mạnh hơn so với bất kỳ câu trả lời hoặc đúng hoặc sai nào của Thẩm Trữ Đình. Chờ Giản Trì đè xuống trái tim nhảy nhót không thôi, miễn cưỡng khôi phục bình tĩnh, bên tai đã vang lên tiếng nước ào ào truyền đến từ phòng tắm.
Kể từ khi Bạch Âm Niên phát hiện ra sự thật, cậu đã không cần phải che tai trộm chuông để trốn tránh sự thật. Những lời nói định nói vào ngày mai chiến thắng buồn ngủ, bản thảo đã chuẩn bị sẵn trong bụng trở lại bên miệng một lần nữa, Giản Trì chậm chạp đi đến cửa phòng tắm, do dự vài giây, mở miệng: “Nếu ngài đã biết rồi, vậy thì đừng để anh ta đến đây nữa, tôi không muốn gặp anh ta. Vết thương trên chân tôi sắp lành rồi, bác sĩ Hàn nói nhiều nhất một tuần nữa là có thể tháo thạch cao, đến lúc đó tôi sẽ tự mình trở về.”
Ngoại trừ tiếng nước, không ai trả lời cậu.
Giản Trì tiếp tục nói: “Ngài muốn dùng tôi trả thù Thiệu Hàng, tôi biết, hơn nữa trong thời gian này tôi vẫn chưa từng phản kháng ngài. Hiện tại đã qua lâu như vậy anh ta cũng không tìm tới, chứng tỏ tôi căn bản không quan trọng đối với anh ta như vậy, ngài vẫn cứ nhốt tôi, thật sự không có tác dụng gì.”
Vẫn không trả lời.
Giản Trì vốn không chắc chắn Bạch Âm Niên có thể nghe thấy hay không, bây giờ lại xác định hắn nhất định có thể nghe thấy: “Ngài Bạch… Bạch Âm Niên, không bằng chúng ta nói chuyện một chút, tôi sẽ không truy cứu chuyện của Bạch Thư Quân nữa. Chờ sau khi tôi trở về, tôi cũng tuyệt đối sẽ không nhắc tới chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này với người khác, như vậy có được không?”
Tiếng nước đột ngột dừng lại, đột ngột tạm dừng giống như bị một nhân tố nào đó cắt đứt, Giản Trì nghe nhịp tim thấp thỏm bên tai. Cửa kính trước mắt bị hơi nước làm cho mờ mịt mông lung đột nhiên mở ra, thân thể cao lớn trần trụi của Bạch Âm Niên không hề có dấu hiệu xuất hiện trước mắt, cho dù quấn một cái khăn tắm, những giọt nước vẫn nhỏ giọt xuống cơ bắp và bụng dưới, vẫn làm cho Giản Trì cảm thấy bị đâm một chút, lui về phía sau hai bước.
“Vừa rồi ngài đều nghe thấy…”
“Ý cậu muốn nói, sau khi rời đi thì sẽ nước sông sẽ không vi phạm nước giếng sao?”
Giản Trì dừng lại một lúc: “Lẽ nào không phải sao?”
Bạch Âm Niên sau khi bị nước làm ướt tóc thì không còn dạng vẻ ban đầu, vài sợi lộn xộn dán bên tai, làm suy yếu ngũ quan lạnh lùng, có vẻ không khó tiếp cận như vậy. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Giản Trì, cũng giống như bịt kín một tầng sương mù không thể xóa nhòa, tối đến mức không nhìn ra suy nghĩ. Rõ ràng cách nhau vài bước, Giản Trì lại có loại cảm giác áp bách bị xâm phạm vào khoảng cách an toàn.
Trong im lặng, Bạch Âm Niên thấp giọng mở miệng: “Cậu không muốn gặp lại Thẩm Trữ Đình?”
“Không muốn.”
“Cậu ta đã ép buộc cậu?”
Giản Trì mím môi: “Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, những lời vừa rồi ngài đã đồng ý sao?”
Bạch Âm Niên lại giống như không hiểu được sự từ chối của cậu, đôi môi màu nhạt nhướng lên, không có ý cười: “Không trả lời chính là thừa nhận.”
“Không phải ngài đã sớm biết sao? Hỏi tiếp là có ý gì?” Giản Trì thật sự có chút tức giận, huống chi nói với Bạch Âm Niên những thứ này nghe như thế nào cũng thấy kỳ quái: “Đúng, anh ta ép buộc tôi, như vậy được chưa?”
Khoảnh khắc giọng nói rơi vào không khí, vẻ mặt Bạch Âm Niên chỉ trong vài giây ngắn ngủi biến hóa rất nhiều, cuối cùng đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm vào đôi mắt mơ hồ hàm chứa không kiên nhẫn của Giản Trì: “Câu trả lời của Thẩm Trữ Đình cũng giống như câu trả lời ban đầu của cậu.”
Bầu không khí đóng băng trong một khoảnh khắc.
“Vào ban đêm tôi vội vã đến bữa tiệc xã giao, không có thời gian để xem giám sát.”
Giản Trì ngơ ngác nghe hắn nói xong, cuối cùng cũng hiểu được: “Ngài cố ý…”
Lời sau đó, không cần nói thì ai cũng hiểu.
Giản Trì nói không nên lời đây rốt cuộc là loại cảm xúc gì, có phẫn nộ vừa rồi không có bình phục, dâng lên ảo não, bất lực, giống như hóa thành nước lạnh dập tắt ngọn lửa trong lòng. Cậu không muốn tiếp tục lý luận với Bạch Âm Niên nữa, không có ý nghĩa, buồn bực ở ngực không thể tính là phiền não, nhưng mà ngay lúc xoay người, Bạch Âm Niên cầm cổ tay cậu.
Chặt chẽ đến nỗi không thể thoát ra.
Giản Trì không che giấu sự lạnh lùng trên mặt. Đây là lần đầu tiên cậu và Bạch Âm Niên tranh chấp từ lúc ở chung cho đến bây giờ. Lúc trước xuất phát từ việc kiêng kỵ nhà họ Bạch, kiêng kỵ cùng nhìn không thấu Bạch Âm Niên, Giản Trì chỉ có thể nhẫn nhịn phẫn nộ, hiện tại đã đến lúc không thể nhịn được nữa, trong nháy mắt cảm xúc áp chế lý trí làm cho cậu căn bản không muốn cho Bạch Âm Niên sắc mặt tốt nào: “Gạt người khác rất vui sao? Buông ra.”
Có lẽ là thật sự say rồi, Bạch Âm Niên giờ phút này không che dấu chút cảm xúc nào, thậm chí còn nồng đậm hơn so với trước đây, sâu đến kinh người: “Tôi sớm nên nghĩ đến việc cậu ta sẽ không nhịn được.”
Những lời này rất kỳ quái, Giản Trì không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ lo rút tay về sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng Bạch Âm Niên chợt tới gần khiến Giản Trì căn bản không thể chống đỡ, mùi sữa tắm che đi mùi rượu gay mũi, Giản Trì nghe thấy Bạch Âm Niên nói: “Cậu ta cắn cậu.”
Bốn chữ này lập tức gợi lên ký ức mà Giản Trì cố gắng quên đi, tai đỏ đến gần như bị thiêu đốt, có xấu hổ, cũng có kháng cự: “Chuyện này có liên quan gì đến ngài?”
Bạch Âm Niên im lặng nhếch khóe môi một chút. Một giây sau, hai chân Giản Trì bay lên không trung, bị ôm lên giường, vai trò vừa rồi chợt ngược lại, không kịp chờ cậu ngồi dậy, thân thể nóng bỏng của Bạch Âm Niên đè lên, nghiêm túc ngăn lại không cho Giản Trì bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
“Tôi hứa với cậu, để cho cậu đi.”
Tim Giản Trì đập lỡ một nhịp.
Bạch Âm Niên tựa vào bên tai, theo lồng ngực chấn động trầm xuống thành tiếng: “Nhưng tối nay, cậu không thể đi.”
- -----oOo------