“Anh uống say rồi.”
“Không có.” Thiệu Hàng tựa vào bên tai cậu, dùng âm thanh nhẹ nhàng nói.
Giản Trì không thèm để ý đến câu trả lời của hắn, đáy lòng cậu đã có đáp án chắc chắn, bàn tay buông xuống vỗ nhẹ lưng hắn một cái: “Có chuyện gì anh ngồi xuống rồi nói, bây giờ buông tôi ra trước đã.”
Thiệu Hàng bình thường vốn đã rất khó chiều, lúc say có lẽ lại càng thêm táo bạo hơn nữa. Điều khiến Giản Trì thật không ngờ chính là, Thiệu Hàng trầm mặc một hồi, thật sự buông lỏng cánh tay ra. Hắn đột nhiên nghe lời khiến Giản Trì sững sờ một lúc, xem ra say rượu cũng không phải là chuyện xấu.
“Anh có dự lễ đón học sinh mới vào buổi sáng không?”
Thiệu Hàng xoa tóc mái một cái, khẽ phun ra một chữ: “Không.”
Giản Trì cũng không quá ngạc nhiên, nếu Thiệu Hàng đi, buổi lễ buổi sáng nhất định sẽ không thể chấm dứt yên bình như vậy, cậu cố ý hỏi: “Vì sao không đi?”
“Tôi sợ tôi sẽ nhịn không được.” Thiệu Hàng nhìn vào ánh mắt Giản Trì, vẻ tỉnh táo xen lẫn sự bình tĩnh trong men rượu: “Sẽ ra tay giống như lần trước.”
Câu trả lời này không đầu không đuôi, Giản Trì không hiểu sao cậu lại hiểu được ý tứ của Thiệu Hàng. Khó trách Trương Dương có thể khẳng định chắc chắn mối quan hệ bất hòa giữa Thiệu Hàng và gia đình, căn cứ này đủ để khiến cho toàn trường nhận ra điều này.
“Có lẽ lần này anh đã lựa chọn đúng đắn.” Giản Trì cảm thấy dựa theo tình hình này, cậu nên an ủi Thiệu Hàng, nhưng cậu sẽ không an ủi, càng không biết nên ứng phó với Thiệu Hàng còn chưa tỉnh táo như thế nào, qua một lúc mới tiếp tục nói: “Hiện tại anh cảm thấy khỏe hơn chút nào chưa?”
Thiệu Hàng không biết có nghe rõ lời cậu nói hay không, gật gật đầu, lại lắc đầu, lông mày nhíu lại, nhìn qua có vẻ đang rất khó chịu mà xoa xoa huyệt thái dương. Giản Trì đoán là rượu xông lên, cậu đi qua đỡ Thiệu Hàng đang đứng không vững ngồi xuống dựa vào tường, lúc muốn đứng lên thì bị Thiệu Hàng nắm lấy cánh tay, giương đôi mắt sắc bén đang suy yếu mà nhìn chằm chằm vào cậu, trên người bao phủ một tầng sương mù mờ mịt: “Đau quá.”
Giản Trì dừng động tác đứng dậy, cậu dừng hai giây rồi ngồi xuống bên cạnh Thiệu Hàng: “Tôi biết anh rất khó chịu, nhưng tôi cũng không có thuốc, anh muốn đến phòng y tế không?”
“Không đi bệnh viện.”
“Không phải bệnh viện, mà là phòng y tế.”
“Tôi không muốn đến bệnh viện.” Thiệu Hàng nhấn mạnh hai lần, giọng nói càng ngày càng thấp: “Tôi ghét nơi đó.”
Đương nhiên Giản Trì sẽ không so đo với một người say rượu, cậu phụ họa theo nói: “Được rồi, không đi bệnh viện.”
Giống như là gạt vào sợi dây tràn ngập nguy cơ kia, ánh mắt Thiệu Hàng dần dần tối lại: “Lúc đó bọn họ cũng nói như vậy.”
“Bọn họ là ai?”
Câu hỏi này trong mắt Giản Trì là vô cùng bình thường, nhưng lại làm cho Thiệu Hàng trầm mặc xuống. Hắn dựa vào vách tường, cúi đầu sang một bên, hơi thở yếu ớt truyền đến bên tai Giản Trì, nói ra từng chữ: “Người muốn tiền.”
Không biết là bởi vì những lời này, hay vì hơi thở ấm áp phả vào vành tai, trái tim Giản Trì đập thêm hai nhịp, giống như bị thứ gì đó đụng một cái, nghe thấy Thiệu Hàng tiếp tục mở miệng, cậu cố gắng bình tĩnh: “Ba ngày, tôi và bọn họ ở trong tầng hầm dơ bẩn kia cùng ăn cùng ở, bọn họ vốn định giết tôi diệt khẩu, hoặc là cắt chút đồ gửi đi thúc giục tiền chuộc, sau đó không biết vì sao lại không làm như vậy. Có lẽ bọn họ sợ rằng một khi tôi chết, bọn họ sẽ không nhận được tiền.”
Giản Trì không dám chắc nội dung mình nghe được, càng không dám cắt ngang.
“Khi cảnh sát đến, vết thương bị nhiễm trùng đã một ngày, máu không ngừng chảy. Cha tôi ngồi trên xe cảnh sát cũng không thèm nhìn tôi, ông ta nói với viên cảnh sát muốn gọi xe cấp cứu rằng ‘Vết thương nhỏ này không thành vấn đề.’”
Lông mày Thiệu Hàng giật giật một chút, giống như là gợi lên vết thương cũ đã kết vảy kia, đau đến thấu xương.
“Những lời này, trong ba ngày đó tôi cũng nghe qua, trong đó có một người muốn cắt lỗ tai tôi, nhờ may mắn, tôi tránh được, thiếu chút nữa bị dao đâm vào mắt. Một người khác qua ngăn cản hắn, nói hiện giờ tôi không thể đến bệnh viện, nếu tôi chết vì mất máu thì bọn chúng sẽ không nhận được tiền.”
Giản Trì giật giật ngón tay, giật mình phát hiện khí lạnh chung quanh đã thấm vào trong xương. Cậu muốn nói cái gì đó, lại cảm thấy Thiệu Hàng đã nói đủ, quá đủ rõ ràng, thậm chí làm cho cậu có một loại rối loạn cùng hoảng sợ.
“Người khác trải qua chuyện này, chắc là đều sẽ lưu lại di chứng hoặc là chướng ngại tâm lý, nửa năm sau tôi không ngừng đi khám bác sĩ tâm lý, bởi vì tôi không có bệnh, ông ta cảm thấy đây mới là bệnh.” Thiệu Hàng cười lạnh một tiếng, không biết là đang tự giễu hay là cảm thấy hoang đường: “Ông ta không biết, hai người bọn họ so với vụ bắt cóc kia càng làm cho tôi cảm thấy ghê tởm hơn.”
Cho đến khi nói ra từng chữ từng chữ đó, môi Giản Trì khẽ mấp máy, cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình: “… Chuyện đã xảy ra bao lâu rồi?”
“Không nhớ rõ, rất lâu rồi.” Thiệu Hàng nhìn thẳng vào mắt Giản Trì, hắn nhếch khóe môi không mang theo chút ấm áp, càng giống như đang trả lời chính mình: “Mỗi lần nhìn thấy mặt ông ta, tôi đều sẽ nhớ tới ba ngày đó, càng buồn cười hơn chính là, vậy mà sau một ngày bọn họ mới phát hiện không thấy tôi, trên thế giới này vì sao lại có loại cha mẹ như vậy? Bọn họ dựa vào cái gì còn dám cầu xin tôi tha thứ?”
Từng câu từng chữ khó có thể ngưng được sự thù địch đang dâng lên, hô hấp nặng nề của Thiệu Hàng khiến cho không khí trở nên loãng đi. Giản Trì nghênh đón tầm mắt của hắn, cậu phảng phất nhìn thấy một con thú hoang bị mắc kẹt, nó sợ hãi đến mức toàn thân dựng đầy gai nhọn, nói: “Anh nói đúng, bọn họ không xứng làm cha mẹ.”
Giọng nói chắc chắn trong phút chốc xuyên thấu qua tầng vách tường dày kia, dường như trong phút giây ngắn ngủi, ánh mắt Thiệu Hàng khẽ lóe lên ánh sáng, hắn cúi đầu tựa lên vai Giản Trì, từ trong khoang mũi phát ra một tiếng cười khẽ ý nghĩa không rõ: “Vừa rồi có phải tôi đã nói quá nhiều không?”
“Không có.”
“Ngoại trừ bác sĩ tâm lý, đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện này với người khác.”
Giản Trì cảm thấy trọng lượng trên vai nặng nề không ít: “Anh yên tâm, tôi sẽ thay anh giữ bí mật.”
“Cậu nói đúng, hình như tôi có chút say rồi.”
Đại khái là tư thế không thoải mái, Thiệu Hàng giật giật một chút, giọng nói khàn khàn từ từ truyền vào trong tai.
“Còn có một chuyện, cậu cũng nói đúng rồi.”
Giản Trì quay đầu, phát hiện không biết từ lúc nào Thiệu Hàng đã dùng hai mắt đen kịt nhìn chằm chằm cậu. Khoảng cách quá gần, thậm chí có thể nhìn thấy cậu trong con ngươi, tim đập thình thịch một chút: “Cái gì?”
“Tôi thừa nhận tôi có một chút thích cậu.”
Thiệu Hàng cắn răng nói ra từng chữ, khuôn mặt ở trước mắt dần dần phóng đại, không đợi Giản Trì phục hồi tinh thần lại, trên môi đã có hai mảnh ấm áp đè lên, hô hấp đan xen, kèm theo bên tai là một lời thì thầm: “Tôi đồng ý cho cậu làm bạn trai của tôi.”
“Chờ…”
Những lời sau của Giản Trì đều bị chặn trong nụ hôn không thể kháng cự này. Trong nháy mắt, cậu hoài nghi Thiệu Hàng đáng thương lúc nãy đều là ảo giác.
Trong lúc hoảng hốt, Thiệu Hàng áp người lên, không quan tâm đến sự kháng cự mà hôn sâu hơn. Giản Trì cố ý cắn răng lại, cái giá phải trả là càng ngày càng không thở nổi. So với sự bàng hoàng và ghê tởm ở hồ bơi lần trước, lần này trong đầu cậu giống như là một mảnh thời gian chết trống, bỗng nhiên từ bên kia phát ra một tia sáng, phá vỡ không khí nóng bỏng và ướt át này, Giản Trì nghe được tiếng đế giày giẫm lên mặt đất, kèm theo một tiếng chất vấn lạnh đến mức đóng băng.
“Hai người đang làm cái gì vậy?”
Thừa dịp Thiệu Hàng phân tâm, Giản Trì đẩy hắn ra để ngồi dậy, cậu quay đầu nhìn về phía cửa ngược sáng, là khuôn mặt cực kỳ khó coi của Thẩm Thư Đình.