Sau khi Giản Trì từ chối xong, Văn Xuyên không trả lời lại, không biết cậu ta có thấy tin nhắn hay chưa, Giản Trì thiên về hướng cậu ta thấy rồi nhưng giả vờ là không thấy. Buổi chiều cậu cùng đến nhà ăn với Trương Dương, cũng không ngạc nhiên gì khi thấy Văn Xuyên ngồi ở vị trí quen thuộc. Cậu ta không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, quay đầu lại với ánh mắt lạnh lùng, một khi bị khóa lại thì không thể nhúc nhích.
Giản Trì chính là cái người xui xẻo bị khóa lại đó.
Trương Dương vô cùng thắc mắc: “Cậu ta đang ỷ lại chúng ta sao?”
“Chắc là vậy.” Giản Trì bình tĩnh đáp.
Dường như mấy nhân vật trong mấy câu chuyện này đều không hiểu chữ “không” vậy, dù là Thiệu Hàng hay Văn Xuyên cũng đều như thế.
Trên người họ có những ràng buộc và mâu thuẫn mà Giản Trì không thể lí giải được. Thật lòng mà nói thì xét về một số chuyện thì logic của họ không quá giống một người bình thường. Mà dù sao thì từ đầu đến cuối quỹ đạo của cuộc đời họ đều trái ngược với ‘người bình thường’.
Giản Trì có thể từ chối Thiệu Hàng là một điều hiển nhiên, nhưng đối diện với Văn Xuyên thì khó có thể dứt khoát như vậy. Có vẻ Trương Dương không hề để ý đến chuyện Văn Xuyên đi cùng, sau khi ậm ừ xong thì cậu ta tiến lên chào hỏi.
Giản Trì còn không kịp ngăn lại, cuối cùng chỉ có thể nhượng bộ bằng việc ngồi cạnh Văn Xuyên. Có lẽ là do cậu ta quá ít nói, cảm giác có thêm một người cũng không quá rõ ràng. Thi thoảng cậu ta sẽ thay Giản Trì nói vài câu với Trương Dương, chỉ có những lúc thế này Giản Trì mới nhận ra sự tồn tại của cậu ta.
Trương Dương rất vui vì điều này, nói chuyện hăng hái hơn, tiết hóa học bị Văn Xuyên chiếm chỗ cậu ta cũng chẳng hề tức giận. Mấy lần sau đó, mỗi khi Giản Trì đến lớp thì luôn nhìn thấy Văn Xuyên ngồi bên cạnh chỗ mình đầu tiên.
“Phải tiếp tục duy trì thái độ học tập như vậy đó.” Thấy Văn Xuyên tiết nào cũng lên lớp đúng giờ, Dương Tranh rất hài lòng, còn cố ý chắp tay đi vòng qua sau cậu ta: “Có chỗ nào không hiểu sau khi tan học có thể đến văn phòng tìm tôi, hỏi Giản Trì cũng được, cuối tuần ôn bài cho tốt để tuần sau còn thi.”
Giản Trì đột ngột bị nhắc đến liền dừng lại động tác đang thu dọn sách vở của mình, cậu nghe thấy Văn Xuyên ở bên cạnh trả lời: “Được ạ.”
Cũng không biết là trả lời cho vế trước hay vế sau nữa.
Cảm nhận được ánh mắt của cậu Văn Xuyên bèn quay đầu lại. Tuy đã gặp nhau ở khoảng cách gần rất nhiều lần nhưng Giản Trì vẫn sẽ cảm thấy có chút không quen khi nhìn thấy khuôn mặt cậu ta đột ngột như vậy, những lời cậu muốn nói đều bị kẹt ngay cổ họng.
“Tiết sau của cậu là môn gì vậy?” Văn Xuyên hỏi cậu.
“Toán cao cấp.”
“Tôi cũng vậy.” Văn Xuyên nói, “Nhưng lại không cùng một lớp.”
Không biết vì sao Giản Trì lại cảm giác Văn Xuyên hơi không vui khi nói ra câu này. Cách tiết học sau chỉ còn hai phút, Giản Trì vội thu dọn tập sách, đứng dậy nói: “Tôi đi trước đây.”
“Giản Trì.”
Giản Trì còn chưa kịp ra khỏi phòng đã bị Văn Xuyên gọi lại. Văn Xuyên yên lặng một lúc mới thấp giọng hỏi: “Tôi có thể hỏi bài cậu không?”
Giản Trì sững sờ một lúc, sau đó mới phản ứng lại cậu ta đang nói đến điều gì. Cậu cảm thấy vừa bất lực vừa buồn cười: “Cậu có thể chụp mấy bài cậu không biết qua cho tôi.”
Bình thường Trương Dương cũng hay làm vậy, nhất là vào một đêm trước ngày thi. Tuy thành tích của Trương Dương bình thường nhưng được cái cậu ta học hành chăm chỉ, tuy lần nào thi cũng đứng hạng chót nhưng cậu ta luôn có tự tin rằng “sẽ tiến vào top 10 trong kì thi lần sau”.
Cậu nghĩ dù Văn Xuyên có tệ cỡ nào thì cũng sẽ không khó dạy như Trương Dương.
Buổi chiều Giản Trì đến hồ bơi sớm như trước đó, nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên là cả một bể bơi to như vậy lại không có một bóng người. Khi Giản Trì đang nghĩ không biết có phải tiết học này bị hủy hay không thì nghe thấy phía sau có người hô lên: “Tiết bơi hôm nay đổi địa điểm rồi.”
Người nói chuyện là bạn học trong lớp học bơi, cũng là người duy nhất ở bể bơi ngoài Giản Trì ra. Giản Trì quay đầu bỏ điện thoại xuống, hơi thắc mắc: “Sao họ lại không thông báo trước thế?”
“Thầy Cao đã gửi mail rồi, nhưng có một số bạn mailbox có vấn đề nên không nhận được, địa điểm được đổi thành sân thượng của tòa nhà More.”
Khi Giản Trì nghe đến ba từ “tòa nhà More” thì cậu vô thức trở nên cảnh giác: “Ở đó có hồ bơi sao?”
“Từ trước đến giờ luôn có một bể bơi phụ ở đó, trước đây rất ít khi dùng.” Giọng điệu của bạn học nọ rất tự nhiên: “Tôi phải ở đây thông báo cho những người đi sai chỗ, khi cậu đến đó nhớ nói với thầy Cao một tiếng rằng tôi sẽ trở lại ngay.”
Giản Trì mở mail ra thì không thấy bất kì thông báo mới nào, nhưng cũng có thể như bạn học đó nói, có lẽ là do hệ thống có vấn đề, dù sao chuyện này cũng không phải lần đầu tiên xảy ra. Giản Trì nhìn lướt qua bể bơi không một bóng người, cậu đợi một lúc sau vẫn không có ai đến.
Trong thời gian chờ đợi, suy nghĩ của Giản Trì liên tục thay đổi giữa “đây là một trò đùa” và “thật sự đổi địa điểm học.” Cậu thực sự không nghĩ ra ai có thể có động cơ lớn để dựng nên một trò đùa như thế, hơn nữa thầy Cao cũng sẽ không đồng ý chuyện này, cuối cùng chỉ có thể nói cảm ơn với bạn học đó một tiếng rồi rời khỏi bể bơi.
Khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều việc ngoài ý muốn, Giản Trì không khỏi cảnh giác với những điều bất ngờ, sau khi suy nghĩ cẩn thận mới dám đưa ra quyết định.
Trên đường đi cậu nhắn cho Văn Xuyên về việc đổi chỗ học, sau khi đến tầng thượng thì thang máy tự động mở ra. Hành lang yên tĩnh đến nỗi cả tiếng bước chân cũng khó mà phát hiện ra được. Tấm thảm được thêu hoa văn tinh xảo dưới chân khiến Giản Trì bất giác nhớ đến chuyện bị Thiệu Hàng dẫn đi vào hôm đó, trong lòng cảm thấy hơi kì lạ.
Đi thẳng theo con đường duy nhất, Giản Trì đẩy cánh cửa khép hờ ở cuối đường.
Hồ bơi lộ thiên rộng rãi nhưng lại không có một bóng người, nói là bể bơi cũng không đúng, ở đây có vẻ giống nơi tụ tập giải trí tiệc tùng hơn. Nắng chiều rọi xuống mặt hồ, bên cạnh còn có mấy chiếc ghế bãi biển, trên chiếc bàn thấp ở giữa còn được bày hai ly nước, có một ly trong đó đã bị người khác đụng vào.
Rõ ràng là cảnh tượng trước mắt có gì đó không ổn.
Hồi chuông cảnh báo ở đáy lòng Giản Trì vang lên, xoay người đang định rời đi thì Thiệu hàng đã xuất hiện ở đầu kia của hành lang từ khi nào, chắn ngang con đường duy nhất.
Vài sợi tóc đỏ bị ướt dán vào bên mặt của hắn, trên vai khoác một chiếc khăn tắm màu trắng, trên người chỉ mặc mỗi một chiếc quần bơi. Thân hình xuất sắc lộ ra trước mặt cậu, cơ bắp trên người cũng hung hãn như khuôn mặt của hắn, Giản Trì vô thức lùi về sau một bước.
“Nhìn tôi như vậy làm gì?”
Thiệu Hàng chầm chậm đi đến trước mặt Giản Trì, vén tóc ra sau tay, cố tình ngoắc ngoắc tay: “Không phải cậu đến bơi à?”
Giản Trì quay đầu né tránh.
Cậu đã đánh giá thấp thủ đoạn của Thiệu Hàng rồi, đúng là người bình thường sẽ không phí công sức để đi chơi khăm như vậy, thế nhưng Thiệu Hàng lại không hề nằm trong phạm vi người bình thường.
“Người ở bể bơi là do anh sắp xếp à?”
“Cậu ta diễn tốt không?” Thiệu Hàng nhếch môi, buông tay ra: “Bất ngờ không?”
Giản Trì nói: “Anh nên tìm hiểu ý nghĩa của từ bất ngờ trước đã.”
Dường như đây không phải là đáp án mà Thiệu Hàng muốn, hắn nhướng mày, tia u ám lóe lên trong nháy mắt: “Không thích ư?”
Giản Trì cạn lời nhìn hắn, cậu biết bản thân có nói gì cũng không có tác dụng, dứt khoát trả lời: “Tôi phải đi rồi.”
“Tôi có cho cậu đi chưa?”
Cánh tay bị hắn nắm lấy, Giản Trì bị buộc phải đi theo Thiệu Hàng. Mùi nước khử trùng ở bể bơi xộc lên mũi, ánh đèn bên ngoài có chút chói mắt, Giản Trì đã quá quen với lôi kéo kiểu này, vặn vặn cổ tay vừa được buông ra, cậu không hề quay lại. Ban nãy cậu đã nghe thấy tiếng cửa bị khóa rồi.
“Chỗ này bị khóa lại suốt.” Thiệu Hàng đi đến nhấp một ngụm đồ uống trên chiếc bàn thấp, hình như không hợp khẩu vị lắm, nên hắn đặt ly nước xuống: “Tôi cho người dọn dẹp chỗ này, nhìn cũng ổn, nếu cậu muốn bơi có thể trực tiếp đến đây.”
Giản Trì cố tìm ra sự mỉa mai hay tiêu cực trong câu nói này, thế nhưng đáp án lại chẳng hề giống với những gì mà cậu nghĩ. Cậu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thiệu Hàng, không khỏi lên tiếng: “Sao anh phải làm như vậy?”
Vì sao nhất định phải là cậu?
Câu hỏi này với Thiệu Hàng mà nói nghe có vẻ khá kì cục. Hắn quay đầu lại, mái tóc đỏ độc đáo chói lóa dưới ánh mặt trời, có lẽ là do ánh chiều nhẹ nhàng hơn nên làm dịu đi màu tối nơi đáy mắt hắn: “Chẳng phải cậu thích bơi sao?”
Thích bơi, nên liền cho cậu một cái hồ bơi ư?
Giản Trì cảm thấy câu trả lời này hơi buồn cười, nhưng nghĩ lại đây là chuyện mà một người kì lạ như Thiệu Hàng sẽ làm.
Thiệu Hàng không để ý đến việc cậu yên lặng, tiện tay ném khăn tắm xuống ghế. Hắn nhảy xuống hồ bơi, sau khi bơi được một vòng hắn lấy tay vén mái tóc đỏ đã ướt hết, lộ ra vầng trán nhẵn nhụi, nhìn Giản Trì cười cười đầy phức tạp: “Không định xuống đây sao?”
“Đến giờ lên lớp rồi.” Giản Trì đứng ở bờ bên kia nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào cặp mắt đùa giỡn của Thiệu Hàng: “Thầy Cao sẽ phát hiện ra chuyện tôi không đi học, nhờ phúc của anh mà bây giờ chỉ số chuyên cần của tôi sắp vượt qua vạch đỏ rồi.”
“Sao cậu vẫn nhàm chán như vậy thế?”
Thiệu Hàng khẽ xì một tiếng, cúi người lao xuống dòng nước, vài giọt nước bắn ra thấm ướt ống quần của Giản Trì.
Tuy biết không có khả năng nhưng Giản Trì vẫn ngoan cố thử mở cửa xem sao, quả thật cửa đã bị khóa rồi.
Có một khoảnh khắc Giản Trì nhớ lại lời Quý Hoài Tư từng nói, chẳng lẽ lần này lại phải nhờ anh ấy giúp đỡ hay sap? Trong lúc do dự, Giản Trì nhận thấy sự im ắng sau lưng mình có chút bất thường, cậu xoay đầu lại, bóng dáng của Thiệu Hàng đã biến mất tựa lúc nào.
Tim của Giản Trì đập bình bịch, cậu đi nhanh về phía mép hồ, chưa kịp nhìn kĩ thì mắt cá chân của cậu đã bị một lực mạnh kéo xuống. Giản Trì rớt xuống hồ bơi, bọt khí như những con dao sắc bén đụng vào mắt cậu. Tuy đã nín thở nhưng cậu vẫn không thể tránh khỏi việc uống phải vài ngụm nước.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, xúc cảm duy nhất xung quanh cậu là độ ấm từ cơ thể của Thiệu Hàng. Giản Trì vô thức vòng lấy cổ hắn, độ ấm truyền đến từ lòng bàn tay đặt trên eo cậu, hai cơ thể dán chặt vào nhau không một kẽ hở. Giản Trì có thể cảm nhận được từng khối cơ trên người hắn, bên tai là tiếng cười có phần “ướt át”.
“Đừng nhúc nhích.”
Giản Trì khó khăn mở đôi mắt nhòe đi vì bị nước tràn vào, cắn răng nói: “Buông ra.”
Thiệu Hàng đáp: “Người ôm tôi là cậu đó.”
Lúc này Giản Trì mới nhận ra hành động trong vô thức của bản thân, vội buông ra như bị điện giật. Cơ thể bị mất đi trọng tâm lập tức bị chìm xuống dưới. Thiệu Hàng đưa tay ôm lấy eo cậu, Giản Trì chống cự đè vào vai Thiệu Hàng, cố gắng tránh né, nhưng ai ngờ lúc này Thiệu Hàng lại xích đến gần, má cậu có một cái gì đó mềm mại khẽ lướt qua.
Giản Trì dừng động tác hiện tại lại, khẽ sừng sờ. Cậu thấy Thiệu Hàng cũng thu lại nụ cười trên mặt, vẻ mặt hắn ta biến sắc.
Dường như ý thức được vừa xảy ra chuyện gì, một cảm giác không nói nên lời dâng lên trong lòng cậu, chữ “Anh” đầy tức giận vừa thốt ra thì Thiệu Hàng bất ngờ cúi đầu chạm vào môi cậu, có chút mới mẻ, trêu đùa và xúc động khó phát hiện ra.
Ban đầu chỉ là sượt qua nhưng sau đó thì nước bị cuốn vào trong khoang miệng cậu.
Lúc này Giản Trì cứ ngỡ tất cả đang xảy ra trước mắt chỉ là một giấc mơ, thế nhưng dù có là mơ thì cậu cũng sẽ không gặp phải một chuyện kì cục như vậy đâu.
Không thể thoát ra được, Giản Trì nhấc chân đạp vào người Thiệu Hàng, dòng nước cản trở sức lực của cậu, chỉ nghe Thiệu Hàng hừ một tiếng, mùi máu tanh từ miệng cậu xộc lên.
“Thiệu…”
Thiệu Hàng mở to đôi mắt u ám. Hắn dùng lòng bàn tay ấn vào sau gáy của Giản Trì đang né tránh, giống như nếm được một thứ ngon ngọt, hắn bắt đầu hôn sâu hơn.