Tần Sơ Hủ từng nói, bối cảnh những câu chuyện xưa ở Saitston xảy ra hay nói cách khác là những nơi bên ngoài Saintston đều không nằm bên trong phạm vi kịch bản. Trước lúc Giản Trì mười bảy tuổi có thể trải qua từ bình thường tới thỏa mãn, nhưng trong một năm đi vào Saitston này lại giống như ông trời đang trêu đùa cậu, không tới một giây cuối cùng cũng sẽ không biết luyện ra tặng phẩm gì.
Hoặc là cả hai đều có.
Càng tới gần thời điểm tốt nghiệp, Giản Trì càng hiểu rõ ý nghĩ trước đó của mình ngây thơ tới mức nào. Hiện thực không tồn tại trò chơi nào, Saintston cũng không phải một kết giới ma huyễn, người trong đó đi ra cũng có thể tự động xóa bỏ tất cả ký ức. Từ đầu tới cuối, đoạn đường này đều là cậu tự mình sống, tốt nghiệp, thi lên đại học, rồi đi tới quốc gia và thành phố mới, từng chuyện xảy ra cũng không thể nào cứ thế biến mất.
Qúy Hoài Tư sẽ không, Văn Xuyên sẽ không, Thiệu Hàng cũng sẽ không, Thẩm Thư Đình cũng sẽ không, còn có Trương Dương, Bạch Hy Vũ, Bạch Âm Niên… Vẫn nghe văng vẳng tiếng Văn Xuyên bên tai, trong đầu Giản Trì chợt lóe lên những sự việc, những người từng gặp, cho dù là tốt hay xấu mà cậu trải qua những năm này. Từng cảnh tượng ấy giống như một đoạn phim đang chiếu lướt qua trong não của Giản Trì, cậu nháy đôi mắt khô khốc, đờ đẫn nhìn thoáng qua đôi mắt đen nhánh của Văn Xuyên, vốn dĩ trái tim đang đập rất nhanh đã dần bình tĩnh cho tới khi khôi phục lại trạng thái bình thường.
“Được.”
Đôi mắt Văn Xuyên hơi rụt lại, hơi khựng lại một chút, Giản Trì nói tiếp: “Chờ đến lúc đó, tôi sẽ cẩn thận xem xét chuyện này, chẳng qua điều kiện tiên quyết phải là đến lúc đó.”
Hai người nhìn nhau thật lâu, Giản Trì không hề tránh né ánh mắt cậu ta, Văn Xuyên hơi chớp mắt, lúc mở miệng, giọng điệu hơi ám ách: “Không phải là muốn an ủi tôi sao?”
Giản Trì nở nụ cười: “Tôi có thể làm những chuyện như vậy sao?”
Thân thể căng cứng của Văn Xuyên gần như dần được thả lỏng, khóe môi mím chặt cũng nở nụ cười nhạt khó nhận ra, hòa tan sương tuyết giữa hai hàng lông mày, lộ ra dáng vẻ nhu hòa.
“Không có.”
Giản Trì giật mình, nhìn mặt Văn Xuyên, mãi cho tới khi bên trong ánh mắt Văn Xuyên hiện lên vẻ hỏi thăm, cậu mới thu hồi tầm mắt, đi lên trước để dẫn đường: “Chúng ta đi tới trường thi Trương Dương xem đi, hôm nay là ngày thi cuối cùng của cậu ấy, không biết có làm bài được hay không?”
Ánh mắt dõi theo bóng lưng Giản Trì, Văn Xuyên đứng yên tại chỗ một lúc, tốc độ sải bước nhẹ nhàng, ưu thế chân dài nên cậu ta cũng không bị Giản Trì bỏ rơi lại phía sau mà họ đi song song với nhau. Cậu ta có hơi cúi đầu, tóc dài buộc lên có khi thì lắc nhẹ về phía Giản Trì, khi thì đảo nhẹ qua bả vai: “Vừa rồi, cậu nhìn tôi tới ngơ ngác đấy à?”
“… Không có.” Xong rồi, bị phát hiện.
Văn Xuyên quan sát vẻ mặt Giản Trì, hơi cong khóe môi: “Nhìn được không?”
“Không dễ nhìn…” Giản Trì cắn nhẹ đầu dưỡi, bị đau mà “a” lên một tiếng, rồi khuôn mặt bị Văn Xuyên kéo qua bên trái, cái cằm bị nhấc lên để kiểm tra vết thương trên đầu lưỡi của cậu. Văn Xuyên làm chuyện này quá tự nhiên, đến mức khi buông tay ra mà Giản Trì cũng không nhận ra có gì không đúng, chỉ nghe thấy giọng điệu hờ hững giống như vô ý vang lên: “Nghe nói người mà nói dối sẽ dễ cắn đầu lưỡi.”
Giản Trì cảm thấy vẫn nên thành thật nói luôn tên của Văn Xuyên cho rồi.
“Được rồi, đẹp lắm.”
Giản Trì không thể không thừa nhận, từ lúc ban đầu cho tới bây giờ, trong lúc lơ đãng, cậu luôn bị khuôn mặt Văn Xuyên làm cho ngỡ ngàng tới ngơ ngác. Có đôi khi cậu còn hi vọng Văn Xuyên có thể cười nhiều hơn một chút, nhưng ngay lập tức cảm thấy dáng vẻ này của Văn Xuyên cũng khá tốt, ít nhất sẽ không để những người xấu kia trông thấy, Giản Trì cũng không biết rõ đây có được xem là một loại tâm tư hay không.
“Tôi không thích người khác nhìn chằm chằm vào mặt tôi.”
Văn Xuyên nhỏ giọng nói.
Sau khi bình tĩnh, Giản Trì hơi giật mình, trong lòng dâng lên một luồng xúc cảm khó nói, đúng thật đây là một hành động không lễ phép. Cậu đang muốn nói xin lỗi, Văn Xuyên lại nói câu tiếp theo: “Người khác trong đó không bao gồm cậu, muốn nhìn thì cứ nhìn, không cần lén lút, tôi không ngại.”
Giản Trì: “… Được.” Không, đường đường chính chính nhìn lại có vẻ cậu càng kỳ dị hơn.
Khu vực phòng học vẫn còn nhiều học sinh đang trong kỳ thi, nên giọng nói chuyện của Giản Trì và Văn Xuyên truyền ra rất nhỏ. Lúc sắp tới chỗ Trương Dương, từ chỗ góc chợt xuất hiện một bóng người ở phía đối diện, suýt chút là đụng vào Giản Trì, cũng may là cậu được Văn Xuyên kéo về sau. Lúc ngước mắt lên nhìn thì thấy một khuôn mặt xám xanh của Thiệu Hàng, không kềm nổi đang tự hoài nghi là mình gặp phải vận số kiểu gì.
“Các người…” Thiệu Hàng vừa phun ra hai chữ, Giản Trì lập tức ra hiệu “Suỵt”, không thể không nín nghẹn mà giảm âm lượng xuống: “Các người ở chỗ này định làm cái gì?”
Giản Trì chỉnh lại cho hắn: “Không được dùng từ như vậy để hình dung, tôi và Văn Xuyên chỉ vừa đi qua này.”
“Tôi lượn một vòng tới phòng học cậu, kết quả cậu lại không ở đó.” Thiệu Hàng đảo mắt nhìn qua Văn Xuyên, đôi mắt hơi híp lại, không biết là trào phúng hay là không cam lòng: “Cậu ta tìm cậu đi chung à? Vì sao không đợi tôi?”
“Muốn nói chuyện thì đừng ở đây, đi trước đã.”
Gặp phải Thiệu Hàng, Giản Trì chỉ có thể gửi một tin nhắn cho Trương Dương, chỉ mong cậu ta có thể thấy được sau khi thi xong.
Đối mặt với sự châm chọc và khiêu khích của Thiệu Hàng, Văn Xuyên lựa chọn ghé lại gần tai Giản Trì nói: “Cậu đói bụng không? Chúng ta đi tới căn tin trước đi.”
“Được.”
Giản Trì vừa trả lời xong, đã nghe Thiệu Hàng ở bên cạnh cười nói: “Không biết nói chuyện hả? Cần gì dựa gần như vậy.”
Văn Xuyên không thèm nhìn hắn: “Bên cạnh là trường thi, tôi không giống một số người không có tố chất kia.”
“Cậu….”
Giản Trì đi ở giữa chỉ muốn nhanh chóng đi tới căn tin để ăn cơm.
Là học sinh cấp ba thì ăn chính là việc thứ hai sau kiểm tra. Sau khi kết thúc thi cử, Giản Trì có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí xung quanh trở nên thư thả hơn, kỳ nghỉ giữa khóa cũng có rất nhiều người lên kế hoạch về hai tháng sau tốt nghiệp, giọng điệu đều hàm chứa sự mong đợi. Trương Dương trò chuyện với Giản Trì về chuyện này cũng tràn ngập phấn khích, bàn về địa điểm du lịch sau tốt nghiệp của cậu ta và Phương Du. Về chuyện này, bọn họ lại hợp rơ một cách lạ thường, Phương Du thích khám phá từ nam ra bắc, Trương Dương cũng là người không thích nhàn hạ, Giản Trì chỉ cần nghe cậu ta hình dung thôi cũng đã có thể cảm nhận được sự vui sướng trên đường du lịch ở tương lai của họ.
“Giản Trì à, cậu đấy, cậu có kế hoạch gì không?”
Lúc vấn đề này bị ném qua, Giản Trì bị buộc rơi vào im lặng. Có một lúc, cậu có chút chờ mong với ý nghĩ sẽ được du lịch ở nước ngoài, chỉ là khi cậu nghĩ tới vấn đề kinh tế, rồi còn phải đi cùng ai. Giản Thành Siêu muốn chăm sóc chuyện trong cửa hàng, nghỉ ngơi đóng cửa vài tuần không phải không thể, nhưng trên vấn đề công việc thì Giản Thành Siêu lại cực kỳ cố chấp, hơn nữa, đi du lịch còn phải tốn một số tiền tương đối lớn. Nghĩ tới đây, Giản Trì chỉ có thể trả lời: “Tôi vẫn còn chưa quyết định.”
“Chờ khi cậu học đại học, mấy năm tới đều chỉ có thể ở một nơi, nhiều năm như vậy thật không có ý nghĩa, nhất định phải thừa dịp nghỉ này mà đi ra ngoài xem xét một chút.” Trương Dương còn đang cổ vũ Giản Trì, mà bên cạnh chỗ họ ngồi lại truyền tới một loạt tiếng ồn nhỏ, có vài người rời khỏi phòng học, sau đó càng ngày càng nhiều người đi tới hướng hành lang. Giản Trì đành phải nhìn sang, Trương Dương thuận tay giữ chặt một bạn học vừa đi ra ngoài: “Chuyện gì xảy ra vậy? Sao đều chạy về phía bên này hết rồi?”
Bạn học kia: “Bảng xếp hạng thi thử đã up lên, cậu không kiểm tra mail à?”
Trương Dương la một tiếng “Con mẹ nó!” xong thì buông người kia ra, vội vàng click chuột vào mail. Giản Trì cũng tìm được một mail mà trường học gửi, còn chưa kịp nhìn thấy rõ bảng điểm thì bên tai chợt truyền tới tiếng gào to của Trương Dương.
“78%, Giản Trì, thứ hạng dự đoán của tôi là 78% đó!”
Giản Trì nhìn về máy tính Trương Dương, bên trên bảng biểu viết thành tích các môn trong cuộc thi lần này của Trương Dương, bên dưới điểm số cuối cùng chính là hình ảnh bảng điểm thi ước lượng mà trường thông qua về cậu ta. Số “78%” in đậm và cực to, Trường Dương khó nén nổi niềm vui sướng: “Tôi còn tưởng mình ngay cả 70% cũng đã là quá rồi, vậy mà được tới 78, có phải cái này chứng minh lúc thi thật thì tôi sẽ có cơ hội chen lên tới 80% không? Có phải không Giản Trì? Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi cậu, cậu được bao nhiêu điểm.”
“Đúng, hơn nữa còn có cơ hội rất lớn.”
Giản Trì vừa trả lời vừa nhìn trên màn hình di động, vừa mở văn bản đính kèm ra, kiểu giữ in đậm và cực to giống hệt ấy đã viết “98%”.
Trương Dương nhìn thoáng qua, lại liên tục kêu “Cmn” một tiếng.
Tuy có chờ mong và suy đoán rồi nhưng khi thật sự trông thấy con số này thì Giản Trì vẫn cảm thấy nhịp tim đập rất nhanh. Sau một hồi căng thẳng thì có thể hoàn toàn thả lỏng, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ánh mắt vừa kích động vừa thành kính của Trương Dương.
“… Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?”
“Tôi vui quá.” Trương Dương xoa nhẹ nước mắt nhưng thật ra không hề tồn tại trên mắt, rồi cảm thán một tiếng: “Nói thật thì vốn dĩ tôi cũng không thấy thành tích quan trọng bao nhiêu. Dù sao cuối cùng cũng không ra sao nên không có chịu đọc sách, cho nên hai năm trước đều tùy tiện hồ đồ, lên lớp học chưa được mấy tiết, hoạt động ngoại khóa thì lại không thiếu cái nào. Nếu không phải một năm này, tôi gặp được người bạn như cậu, tôi chắc chắn mình sẽ không chạm thử vào sách, càng đừng nói tới có thể từ vị trí chót bảng từ từ di chuyển tới trung bình. Bây giờ, tôi mới nghĩ tới, trước kia tôi không thèm để ý là vì thành tích của tôi đã nát tới không thể nhìn nữa, nhưng bây giờ, dựa vào mình tự cố gắng mà đã thi được điểm số tốt như vậy đúng là cảm thấy thật quá tốt. Cảm ơn cậu Giản Trì à, thật đấy.”
Trong lòng Giản Trì như được tưới một dòng nước ấm. Cậu cũng rất vui vẻ, từ tận đáy lòng cảm thấy vui vẻ thay Trương Dương, cũng thật sự cảm động vì lần móc tim móc phổi này của cậu ta, vỗ nhẹ lên bả vai Trương Dương: “Công lao của tôi chỉ chiếm một nửa thôi, còn lại chính là nhờ cậu chăm chỉ và nỗ lực đấy.”
“Ôi, cha mẹ tôi chắc chắn sẽ sướng điên lên rồi, lúc đầu bọn họ chỉ nuôi thả tôi, bây giờ tôi lại có thể tặng một niềm vui bất ngờ như vậy cho họ.”
Trương Dương vừa nhếch miệng cười vừa soạn tin nhắn trên điện thoại, Giản Trì đi tới hành lang, trước hàng thông báo vẫn bị vây bởi nhóm người lớn.
Dựa vào trên cửa sổ, Giản Trì tính đợi tất cả mọi người giải tán rồi mới lại xem bảng xếp hạng, nhưng tiếng người la hét ầm ĩ tới mức một lâu sau cậu mới nhận ra có thêm một người ở bên cạnh mình, trước khi cậu kịp phản ứng thì Văn Xuyên đã lên tiếng: “Cần giúp đỡ gì không?”
Giản Trì không hiểu lắm ngẩng đầu nhìn lại, lúc ánh mắt hai người chạm nhau thì lại không ngờ cậu có thể hiểu ý của Văn Xuyên, thật không biết nên buồn hay là bất đắc dĩ: “Ừm, cần.”
Cậu vừa trả lời, Văn Xuyên đã thong thả đi tới nhóm người, ghim cài áo màu đen trước ngực khiến tất cả người nhìn thấy đều phải tự động tránh sang hai bên nhường ra một con đường, Văn Xuyên thuận lợi đi tới trước bảng thông báo, rồi quay đầu lại.
Giản Trì bị nhìn chằm chằm lập tức có loại cảm giác hơi căng thẳng, đón đầu ánh mắt của tất cả mọi người rồi đi tới bên cạnh Văn Xuyên, lúc này Văn Xuyên nhỏ giọng hỏi: “Còn muốn giúp đỡ gì không?”
“Cái gì?”
“Trường học gửi bảng xếp hạng trên trường cho tôi.” Văn Xuyên nói: “Nếu cậu tìm không thấy, tôi có thể đọc cho cậu.”
Thật là một đặc quyền khiến người ta vừa chán ghét lại vừa hâm mộ.
Giản Trì nhìn về phía những danh sách xếp hạng trên toàn bộ bảng thông báo, nhìn thấy xếp ở vị trí thứ nhất chính là Quý Hoài Tư, hô hấp hơi khựng lại, lại nhìn về phía thứ hai, Thẩm Thư Đình. Giản Trì nghĩ thầm, có lẽ cậu không qua nổi hai tên này được rồi, lại giả bộ như không thấy, tiếp tục lướt mắt xuống phía dưới, lúc đi tới hạng tám, phải chớp mắt một cái để xác nhận có nhìn đúng hay không.
Cậu nhìn thấy tên của mình.
“Chúc mừng cậu, Giản Trì.” Giọng nói của Văn Xuyên như chảy vào tai, xen lẫn sự hờ hững mà chân thành, tha thiết. Giản Trì không nhịn được mà cong khóe môi, lần này thật sự không kiềm chế nổi gương mặt tươi cười.
“Cậu ở đâu?”
“Vị trí thứ mười bảy.”
Giản Trì tìm được tên của Văn Xuyên ở vị trí thứ mười bảy, sau đó chợt nhớ tới cái gì, tiếp tục tìm kiếm vị trí các tên, chỉ là lúc này, cậu nhìn ngược lên trên, đôi mắt cũng đã đau nhưng vẫn không tìm được tên Thiệu Hàng. Giản Trì hơi thấy kỳ lạ, đang định nhìn lại từ đầu thì khi ánh mắt lơ đãng lướt qua rồi dừng lại ở một cái tên quen thuộc.
Người thứ năm mươi, Thiệu Hàng.
Thứ hạng này không phải quá cao bên trong trường Saintson với nhân số lớp mười hai ít như vậy, nhưng đặt vị trí này cùng với Thiệu Hàng thì có lẽ tất cả mọi người đều không dám tin vào hai mắt của mình. Mỗi lần kiểm tra trong ba năm qua, Thiệu Hàng chưa từng tiến vào top 100, và đây là lần duy nhất.
Lúc ra khỏi đám đông trước bảng thông báo, Giản Trì nhận được hai tin nhắn, một tin đến từ Qúy Hoài Tư đã lâu không liên lạc, chỉ hai chữ đơn giản ‘Chúc mừng’ nhưng lộ ra không biết bao nhiêu là dịu dàng và thận trọng đã rơi vào trong mắt Giản Trì. cậu nhìn về tin nhắn thứ hai.
Thiệu Hàng: [Tôi làm được rồi.]
Thiệu Hàng: [Hình ảnh.]
Bên trong là ảnh chụp màn hình phiếu điểm, bỏ qua điểm số ba môn thảm tới không nổi nhìn kia thì cột toán học đột ngột điền 95%. Giản Trì biết độ khó của lần thi thử này, xác suất của cậu cũng chỉ có 98%, vậy mà trong khoảng thời gian này, Thiệu Hàng đã có thể bù lại mà đạt được tận 95%, Giản Trì đúng là không biết nên nói Thiệu Hàng là người có thiên phú chưa được khai quật hay bản thân hắn đã là người như vậy.
Một người khi đầu tư toàn bộ cố gắng và nhiệt tình vào chuyện gì đó thì nhất định sẽ là người thành công.
Vừa nhập vào màn hình khung chat chỉ mới một chữ, màn hình điện thoại đã hiện lên cuộc gọi của Thiệu Hàng. Giọng điệu êm tai, khó nén ý cười lập tức rót vào màng nhĩ cậu: “Đã thấy ảnh chụp chưa?”
“Thấy rồi.”
“Tôi đã nói là mình có thể làm được, bây giờ tin tôi chưa?”
Giản Trì có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt vừa đắc ý lại không khống chế nổi biểu cảm của Thiệu Hàng khi nói những lời này, cậu đành cười bất đắc dĩ: “Tin rồi, có phải tôi nên nói xin lỗi với anh không?”
“Xin lỗi thì có thể miễn…” Dừng lại vài giây, giọng điệu Thiệu Hàng trở nên thân thiết hơn nhiều, giống như vừa hít thở vừa ghé vào tai Giản Trì vậy: “Chuyện thư tình đã nói thì không được quên.”
Cậu cũng biết rõ là tránh không được khỏi chuyện này.
Giản Trì đang cố gắng nghĩ thật kỹ xem nên dùng lý do gì để né qua yêu cầu về chuyện này, giọng nói của Thiệu Hàng lại tiếp tục vang lên: “Giản Trì, tôi đã từng nói đây là giai đoạn cần sự tin tưởng.”
“Hai tháng còn lại, tôi sẽ cho cậu trông thấy sự tiến bộ của tôi. Chuyện cậu đồng ý với tôi thì nhất định phải làm được, giống như vậy, tôi cũng sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa.” Khi Thiệu Hàng nói xong câu cuối, trong giọng nói thể hiện rõ sự nguy hiểm, cắt đứt những lý do mà Giản Trì nghĩ tới.
Chỉ một giây sau đó, giọng nói càng nặng nề hơn bình thường giống như có dòng điện nhỏ xíu của Thiệu Hàng lại truyền tới qua điện thoại, lập tức khiến lỗ tai Giản Trì tê ngứa.
“Trước kia, tôi khiến cậu thất vọng nhưng sau này sẽ không như vậy nữa. Tôi nói cho cậu biết, tôi thích cậu, không phải chỉ là lời nói đùa thôi đâu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Âm Niên rất đặc biệt, lúc tôi viết đến đoạn của anh ta mới khẳng định “công tịch” cho nên phần diễn trong chính văn có chút hạn chế. Sau khi kết thúc, tôi sẽ cho anh ta một phiên ngoại đặc biệt, tương đương với một nhiệm vụ phụ tuyến của nhân vật, kết thúc HE mới thành công giải tỏa (?)
- -----oOo------