Thoáng qua một chút, phòng thay đồ im lặng chỉ còn lại nhịp tim, hai hơi thở nặng nề.
Ánh mắt Văn Xuyên quá đáng sợ. Giản Trì vội vàng liếc mắt nhìn sang cậu ta một cái, cảm giác như bị thiêu đốt khiến cậu dời tầm mắt. Giản Trì lau đôi môi ướt át, cảm giác hít thở không thông lại càng thêm rõ ràng. Giản Trì không thể chịu đựng được bầu không khí căng thẳng như vậy. Cậu ngẩn người nhìn Văn Xuyên nhưng cũng đã kể hết mọi chuyện cho cậu ta biết. Trước khi hốt hoảng rời đi, Giản Trì ngẩng đầu nhìn Văn Xuyên lần cuối cùng, bộ não trống rỗng thúc đẩy cậu thốt ra mấy chữ, vẻ mặt Văn Xuyên đột nhiên trầm xuống. Sau khi đi ra ngoài xa, Giản Trì mới nhớ tới những gì cậu vừa nói: “Cậu điên rồi.”
Văn Xuyên nhất định là điên rồi. Giản Trì tự nói với chính mình hết lần này đến lần khác. Trong khi đó, một giọng nói hợp lý khác lặp đi lặp lại không mệt mỏi: ‘Văn Xuyên chỉ nói những gì cậu ta đã luôn luôn muốn nói.’
Tất cả mọi thứ đang diễn ra không phải là không có báo trước. Tính cách quái gở như Văn Xuyên, vì sao lại chỉ mở lòng một mình với cậu? Tại sao lại đưa cậu đến gặp gia đình mình, tại sao ngay cả Thanh Thanh cũng có thể nhìn thấy thái độ khác thường của Văn Xuyên? Bạn bè, đó là lý do tại sao Giản Trì luôn tin tưởng. Nhưng trên thực tế, trong tiềm thức, niềm tin này trở nên bấp bênh khi Văn Xuyên nhìn vào mắt cậu và nói “Con bé thích tất cả mọi thứ tôi thích”.
Giản Trì cảm thấy vô lý. Cậu nghĩ rằng chấp nhận lời tỏ tình của Quý Hoài Tư đã là sự lựa chọn táo bạo nhất, gần nhất với hư cấu. Tuy nhiên, một ngày sau khi đưa ra quyết định này, sự thật đáng kinh ngạc hơn đã đập vào đầu. Giản Trì không thể nói rõ khoảnh khắc Văn Xuyên hôn lên rốt cuộc là loại cảm giác gì, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng cùng nhịp tim kịch liệt là tất cả những gì cậu có thể cảm nhận được. Nhịp tim của Văn Xuyên.
Cậu cần phải hoàn toàn bình tĩnh.
Trên đường trở về phòng khá suôn sẻ, Giản Trì cúi đầu, không để cho những người đi ngang qua nhìn thấy khuôn mặt hoảng hốt của mình. Một số người chú ý đến tốc độ hoảng hốt của cậu, nhưng hầu hết không quan tâm đến việc nghiên cứu lý do tại sao. Giản Trì cúi đầu đi vào thang máy, không chú ý tới người phía trước đi ra, thời khắc đụng vào bả vai, Giản Trì nhanh chóng nói: “Xin lỗi.”
Đối phương không đáp lại, cái loại hơi cảm giác quen thuộc cứng ngắc cùng lạnh lùng này làm cho Giản Trì ngẩng đầu lên. Tim lộp bộp một chút, sau đó theo bản năng lui về phía sau một bước lớn hơn, sau khi nhớ tới cậu mới là người muốn vào thang máy.
“Xin lỗi, tôi không có cố ý.”
Cậu và Thẩm Thư Đình, có lẽ số phận đã định sẵn hai người phải đi cùng thang máy với nhau.
Thẩm Thư Đình trong thang máy dừng lại tại chỗ, quần âu màu đen hiện lên đường nét hai chân thon dài. Áo sơ mi trắng sơ vin vào thắt lưng quần, siết chặt thân trên gầy gò cao ngất, cổ áo cởi hai nút áo có một cái ghim ngọc lục bảo kiểu chim bồ câu. Giản Trì phát hiện Thẩm Thư Đình có ý định dùng quần áo tối giản phối hợp với loại phụ kiện nhỏ này, mặc dù phát hiện này trong tình huống hiện tại không có một chút tác dụng nào.
Thẩm Thư Đình nhìn lướt qua từ đầu đến chân Giản Trì một cái: “Cậu muốn lên tầng?”
Đây rõ ràng là một câu nói vô nghĩa. Giản Trì gật đầu, khó khăn chờ Thẩm Thư Đình đi ra rồi mới đi vào, nhưng giằng co mấy giây, Thẩm Thư Đình ấn thang máy, nhảy lên một tia không kiên nhẫn, mở miệng: “Còn không lên?”
Giản Trì bị những lời này làm cho hồ đồ: “Không phải anh muốn ra ngoài sao?”
“Tôi vừa nhớ ra, có một thứ quên cầm theo.” Thẩm Thư Đình nhìn sang chỗ khác: “Lên đi, tôi không nói lần thứ ba.”
Ôm theo sự cực kỳ không tình nguyện và vô cùng bàng hoàng, Giản Trì dũng cảm đi vào. Thang máy khép lại, Giản Trì nhìn chằm chằm màn hình hiển thị số chậm chạp, mặc dù cố ý tránh tiếp xúc và đối mắt, cậu vẫn có thể cảm nhận được sự khó chịu khó hiểu trên người Thẩm Thư Đình. Từ lúc gặp phải, khí thế quanh thân Thẩm Thư Đình liền trở nên cực kỳ căng thẳng, Giản Trì còn không đến mức tin tưởng lý do “quên lấy đồ đạc”, cậu chỉ là không muốn cùng Thẩm Thư Đình có quá nhiều trao đổi, dứt khoát im lặng không lên tiếng.
“Quần áo của cậu ướt rồi.” Giọng nói của Thẩm Thư Đình có chút bất ngờ không kịp đề phòng, Giản Trì theo bản năng cúi đầu nhìn trước ngực, nơi đó có một vết nước.
“Đây là… Tôi vừa mới trở về từ hồ bơi.”
Đây là vết nước dính khi Văn Xuyên đến gần. Nghĩ đến điều này, Giản Trì không thể tránh khỏi hoảng sợ, trả lời ít tự nhiên hơn. Một lúc lâu sau, Thẩm Thư Đình thu hồi tầm mắt lạnh lùng: “Lúc bơi lội làm ướt sao?”
Câu hỏi này giống như một câu trào phúng châm chọc. Khi người đang nói chuyện là Thẩm Thư Đình, Giản Trì có thể xác định đây chính là châm chọc. Cậu nhất thời không lên tiếng, cũng may sau ba câu nói, thang máy cũng đã đi tới tầng mười, Giản Trì bước nhanh ra ngoài, nhưng tấm thảm mềm mại nuốt chửng tiếng bước chân, Giản Trì không biết khoảng cách giữa Thẩm Thư Đình và cậu là gần hay xa, cậu cố gắng đi nhanh hơn, chưa kịp lấy thẻ phòng ra.
“Chúc mừng.”
Một câu lạnh lùng, không có chút dao động, kết hợp với hai từ này cho thấy một cảm giác hài hước ngớ ngẩn, không giống như một câu nói vui, giống như một thư thông báo cuộc chiến tiếp theo sắp xảy ra. Giản Trì quay đầu lại, vị trí của Thẩm Thư Đình gần hơn cậu nghĩ, không còn cách ba bước. Giản Trì nhếch môi, lên tiếng có chút khó khăn: “Anh đang nói về cái gì vậy?”
“Cậu và Quý Hoài Tư.” Thẩm Thư Đình nhìn chằm chằm vào cậu, đôi mắt giống như ghim cài áo ngọc lục bảo ở cổ áo, xinh đẹp nhưng không có chút ấm áp: “Chúc mừng các cậu. Chẳng lẽ tôi không nên nói như vậy sao?”
Câu cuối cùng xen lẫn chút cay nghiệt khó có thể bỏ qua, dường như ngay cả chính Thẩm Thư Đình cũng không ý thức được điểm này. Vẻ mặt hắn nhanh chóng thay đổi, khoác lên mình chiếc mặt nạ lạnh lùng quen thuộc, nhưng hắn vẫn để lộ sự phiền muộn của mình, điều này làm cho nhiệt độ xung quanh thấp hơn một phần, Giản Trì cách hắn rất gần, bản thân cảm nhận được sự thay đổi.
Tin xấu thứ hai. Ý nghĩ vốn muốn giấu lâu hơn một chút của cậu hoàn toàn bị nghiền nát đến mức không thể ghép lại được. Giản Trì rất hoài nghi, rõ ràng tối qua cậu mới hạ quyết tâm, mà chưa đến hai mươi bốn giờ, cậu lại cảm thấy tất cả mọi người xung quanh đều biết tin tức này, càng buồn cười hơn là bản thân cậu là người trong cuộc lại chẳng hay biết gì. Giản Trì có chút tự ti mình là người vô dụng, giống như là một quả bóng da nhụt chí: “Tối hôm qua anh cũng ở đó sao?”
“Quý Hoài Tư nói cho tôi biết.”
Thẩm Thư Đình dứt lời, mi tâm hơi nhíu lại: “Cũng?”
Ý thức được lời vừa rồi của bản thân đã để lộ sơ hở, Giản Trì vội vàng sửa miệng: “Ý tôi là, tối hôm qua Quý Hoài Tư nói cho anh biết sao?”
Lời giải thích trăm ngàn sơ hở này rõ ràng là không thể tiếp cận nội dung trước đó. Giản Trì đã không có đủ sức lực ứng phó Thẩm Thư Đình, cậu vội vàng liếc mắt nhìn. Thẩm Thư Đình im lặng một hồi, không biết nghĩ đến cái gì, hay là phát hiện ra cái gì, hành lang yên tĩnh vang vọng giọng nói của hắn, không lạnh không nhạt: “Nếu cậu đã quyết định, thì đừng hối hận, càng không nên làm chuyện phản bội cậu ấy. Quý Hoài Tư không rộng lượng dễ lừa gạt như cậu nghĩ đâu.”
Giản Trì, người vừa làm chuyện này, nhất thời cảm thấy có lỗi, cậu luôn cảm giác những lời này có ý gì đó. Càng làm cho cậu cảm thấy kỳ quái hơn chính là, lúc trước Thẩm Thư Đình còn đang ép cậu lựa chọn, rõ ràng đứng ở bên cạnh Quý Hoài Tư, nhưng hiện tại cậu đã dựa theo những gì Thẩm Thư Đình hy vọng mà đồng ý với Quý Hoài Tư, Thẩm Thư Đình vậy mà lại cho cậu thấy sắc mặt càng kém hơn của hắn. Từng câu từng chữ đều mang theo ý sát thương, dường như nếu hắn không nói vài từ châm biếm thì không biết phải nói sao.
“Tôi hiểu rồi. Không phải anh còn có thứ gì đó quên cầm theo sao?” Giản Trì mở đề tài, lòng bàn tay cầm thẻ phòng trong túi đã bị bức bách đến toát đầy mồ hôi. Câu nói có ý tứ xua đuổi khách này rơi vào trong tai Thẩm Thư Đình khiến sắc mặt hắn lạnh xuống một chút. Giản Trì cũng không có tâm trạng nói tiếp, cậu khóa trái cửa, lưng dựa vào cánh cửa, trong đầu nhồi nhét những hình ảnh của Văn Xuyên, còn có những lời không giải thích được của Thẩm Thư Đình vừa nói. Sau một thời gian dài phản ứng lại, bên ngoài vẫn không có tiếng mở cửa.
Giản Trì không dám nhìn qua mắt mèo, cậu nhào thẳng lên giường lớn. Tại thời điểm này, điện thoại di động trong túi không đúng lúc đổ chuông, sau khi lấy ra, hiển thị tin nhắn của Quý Hoài Tư: [Bơi xong chưa? Tại sao anh không nhìn thấy em ở tầng trên cùng?]
Bộ não của Giản Trì trống rỗng trong vài giây và gõ chữ trả lời: [Em về phòng rồi, có chuyện gì vậy?]
Quý Hoài Tư: [Tối nay quán bar trên tầng hai có tổ chức sự kiện, rất nhiều người tham dự, chắc là sẽ rất náo nhiệt. Anh muốn đi với em.]
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Hoài Tư: Đến lúc khoe vợ rồi.
- -----oOo------