Hồ bơi to lớn lấy Thiệu Hàng làm trung tâm, trong đường kính mười mét không thể nhìn thấy một bóng người. Trước khi xuống nước có người quen đến chào hỏi, bị Thiệu Hàng nói một câu “Chúng ta quen nhau sao” khiến người đó mặt đỏ bừng. Những con cháu nhà giàu này từ nhỏ đã được săn đón vốn có lòng tự trọng không nhỏ, nhưng trước mắt cho dù nghẹn khuất biến dạng ở trong lòng cũng không dám phát tác tại chỗ, chỉ có thể lúng túng rời đi.
Có một ví dụ trước đó bị thuyết phục rút lui, những người khác muốn đến đây làm quen cũng lần lượt vòng qua, không dám quá chú ý đến động tĩnh của mấy người Thiệu Hàng.
Điều này dẫn đến việc Giản Trì lần đầu tiên trải nghiệm bao hết cả bể, đương nhiên, Văn Xuyên từ đầu đến cuối vẫn không rời đi, càng không bị sự xuất hiện của Thiệu Hàng làm rối loạn trận tuyến, ngoại trừ lúc đầu khi cậu ta nhìn thấy Thiệu Hàng tiến đến bên tai Giản Trì cười nói gì đó thì nhíu mày, dứt khoát đẩy người ra, mặt lạnh cảnh cáo: “Bây giờ đang là giờ lên lớp.”
Thiệu Hàng bị đẩy ra cười nhạo một tiếng, đúng lúc mọi người xung quanh cho rằng chuyện sắp xảy ra, Thiệu Hàng trả lời: “Không cần cậu nhắc nhở.”
Văn Xuyên không biết có hay không liếc mắt một cái.
Không có cãi vã, không có động tay động chân, giống như một quả bom đã châm ngòi bị ném xuống nước rồi dập tắt, thậm chí mơ hồ có một chút thất vọng.
Giản Trì không có tâm tư lớn như vậy để xem kịch. Cậu sâu sắc lĩnh hội được câu nói “Tôi nói nghiêm túc” của Thiệu Hàng. Sau khi xuống nước Thiệu Hàng biến thành một con cá được trang bị radar, Giản Trì bơi đến đâu, hắn cũng bơi theo tới đó, thỉnh thoảng còn bất ngờ không kịp đề phòng mà đến bờ trước một bước, làm cho Giản Trì không kịp vòng lại suýt chút nữa đụng phải nhiều lần. Văn Xuyên thì giống một vệ sĩ có năng lực, phụ trách theo dõi Thiệu Hàng có hành động vượt quá hay không, một khi phát hiện liền không chút nương tay kéo ra.
Vì thế bên tai Giản Trì ngoại trừ tiếng nước chảy, còn có thể thỉnh thoảng nghe được Thiệu Hàng cực lực đè nén tiếng mắng châm chọc: “So với phòng bị tôi như vậy còn không bằng nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn một chút. Tôi thật tò mò làm sao cậu sống đến bây giờ khi mang đầu óc như vậy.”
Văn Xuyên nói: “Không cần cậu nhắc nhở.”
“Từ khi cậu và đám người Phó Chấn Hào tiếp xúc, đáng ghét nhiều hơn so với trước đây rồi, xem ra bất kể như thế nào cũng không địch lại huyết thống, cậu nói đúng không?”
Thiệu Hàng chuyên chọc vào chỗ đau của Văn Xuyên, Văn Xuyên cũng không nhường: “Đúng vậy, cậu và ngài Thiệu cũng càng ngày càng giống nhau.”
“Cậu muốn chết?”
“Anh cũng vậy.”
Giản Trì: “…” Có vẻ như họ ở chung rất tốt, cậu vẫn là không nên đi qua tìm rắc rối thì hơn.
So sánh với nhau, tính tình Thiệu Hàng và Văn Xuyên giống như một ngọn lửa và một khối băng, khoảng cách hoàn toàn khác nhau khiến khi bọn họ gặp nhau nhất định sẽ không thể thiếu châm chọc khiêu khích, nhưng loại cực đoan này lại mang đến một điểm chung không rõ là tốt hay xấu, bọn họ chưa bao giờ che giấu suy nghĩ trong lòng.
Là ghét, là thích, tất cả đều bày ra thẳng thắn trên khuôn mặt. Đánh cũng đánh rồi, gai cũng chọc rồi, ngoại trừ phát tiết vài câu bất mãn bằng lời nói cũng không có hành động nào khác.
So với Thẩm Thư Đình âm dương quái khí và Quý Hoài Tư càng ngày càng nhìn không thấu, Giản Trì phát hiện cậu đồng ý ở cùng với Thiệu Hàng Văn Xuyên hơn. Tuy rằng thỉnh thoảng sẽ bị bọn họ chọc tức giận nhưng cũng không biết là tính tình Thiệu Hàng đang thu lại hay là hắn bị mài đến mất sự nóng nảy, Giản Trì cũng khó có thể kết hợp Thiệu Hàng của bây giờ và người đáng ghét trước kia lại cùng nhau.
Sau giờ học, cuối cùng Giản Trì cũng có thể rảnh rỗi nghỉ ngơi, đường đến ký túc xá còn chưa đi được mấy bước, túi xách có đựng quần áo thay ra để giặt bất ngờ không kịp đề phòng bị người ta rút ra từ phía sau. Khuôn mặt quen thuộc của Thiệu Hàng xuất hiện trước mắt, Giản Trì ngay cả thời gian bất ngờ cũng bỏ qua, buồn cười lại bất lực.
“Sao anh lại đuổi kịp rồi?”
“Chuyện đã hứa với cậu, tôi sẽ không nuốt lời.”
Giản Trì sửa chữa: “Rõ ràng là anh tự tiện đề ra…”
Thiệu Hàng mạnh mẽ ngắt lời: “Dùng đã dùng rồi, đã không còn cơ hội trả lại.”
Nói như thể cậu là một tên cặn bã không nhận sự thật vậy. Giản Trì không nhịn được lần lượt tìm ra những chỗ chưa hợp lý của Thiệu Hàng: “Mua đồ cũng có quyền hoàn lại tiền không có lý do, huống chi anh căn bản cũng không cho tôi cơ hội từ chối. Đây là trường học, không phải ai cũng là một phần tử nguy hiểm như anh, trừ khi anh cố ý, nếu không tôi lấy đâu ra nhiều kẻ thù như vậy?” Kẻ thù duy nhất của cậu bây giờ vẫn còn bị cấm túc ở nhà họ Bạch.
“Phần tử nguy hiểm?” Thiệu Hàng híp mắt lại, nụ cười bên môi nổi lên nguy hiểm quen thuộc: “Thì ra ở trong lòng cậu tôi có vị trí như vậy.”
Giản Trì lạnh sau gáy, miễn cưỡng sửa miệng nói: “Đây là một phép ẩn dụ.”
Nhưng mà Thiệu Hàng hiển nhiên không ngốc đến mức này, tay kia không có túi xách nắm lấy thịt hai bên quai hàm của Giản Trì, dùng sức siết chặt hơn so với lúc trước, thủ pháp trả thù như vậy càng giống như tán tỉnh hơn: “Nhìn tôi trông giống dễ bị lừa lắm à? Hửm?”
Hai má Giản Trì bị véo lên nói không nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt kháng nghị, Thiệu Hàng nhìn chằm chằm cậu vài giây, chợt nhếch môi cười, nói một câu “Thật ngốc” rồi buông tay ra, phía sau không biết lại nói tiếp một câu gì, Giản Trì không nghe rõ, xoa xoa hai má đau xót rất muốn trả lời “Anh mới ngốc”.
Hơn nữa cậu như vậy là ai hại?
Đến dưới lầu ký túc xá, Giản Trì cứng nhắc để lại một câu “Tạm biệt” chuẩn bị lấy lại túi xách của mình, vừa đụng phải Thiệu Hàng giơ cánh tay lên, ỷ vào ưu thế chiều cao giơ túi xách đến vị trí Giản Trì không chạm tới được, cười đến cà lơ phất phơ muốn bị đánh: “Không cung cấp chỗ ở sao? Tôi đã trở thành người vô gia cư kể từ khi cậu đuổi tôi ra ngoài.”
Giản Trì nghĩ thầm Thiệu Hàng suýt chút nữa coi Saintston là nhà của mình, lạnh lùng đề nghị: “Anh có thể ngủ trên bãi cỏ, dù sao cũng sắp đến mùa hè rồi, sẽ không làm anh lạnh chết đâu.”
Giống như không nghe ra cái gai trong lời nói của Giản Trì, Thiệu Hàng hỏi: “Không có? Phần thưởng kia dù sao cũng nên có chứ?” Dứt lời lơ đãng liếc mắt nhìn phía sau Giản Trì, cười như không cười cúi đầu: “Quên đi, không đùa giỡn với cậu nữa, tôi đếm ba giây sẽ buông tay, đừng quên lấy.”
Ngay khi Giản Trì hoài nghi sao Thiệu Hàng dễ nói chuyện như vậy, Thiệu Hàng đếm xong ba tiếng, túi xách rơi vào trong tay Giản Trì theo tiếng đếm, cùng lúc đó còn có một nụ hôn chạm vào trán. Giản Trì sửng sốt vài giây, thấy Thiệu Hàng nhìn về phía sau cậu, nụ cười cố ý không chút che dấu: “Thật trùng hợp.”
Âm cuối của hai từ xen kẽ với sự đắc ý không rõ ràng.
Giản Trì quay đầu lại nhìn bóng dáng dưới tàng cây, trái tim chợt ngừng đập một nhịp.
Trong bóng râm, toàn thân Quý Hoài Tư bị bao phủ trong bóng râm, đồng phục màu xanh đậm trên người cũng gần như trở thành màu đen, theo hướng của Giản Trì, khó có thể nhìn rõ biểu cảm.
Trực giác làm cho Giản Trì chỉ tràn đầy xúc động muốn rời đi, nhưng Quý Hoài Tư lại nhắm mắt theo đuôi đi tới trước mặt cậu và Thiệu Hàng. Sau khi đứng vững, Giản Trì cuối cùng cũng thấy rõ mặt anh, bình tĩnh không có một tia dao động, trong đôi mắt nhạt màu ẩn chứa mực nồng đậm, thêm vài phần u ám trên khuôn mặt tao nhã, tựa như hụt hẫng và tổn thương khi nghe cậu nói ra hai chữ “chia tay” tối hôm qua, Giản Trì không đành lòng nhìn, cũng không dám nhìn.
Hết lần này tới lần khác Thiệu Hàng dường như không cảm thấy bầu không khí như vậy có vấn đề gì, tự nhiên mà ôm eo Giản Trì, khó nén sự vui vẻ: “Anh tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ là không bỏ được chức vụ hội phó, chạy tới tuần tra dưới lầu ký túc xá?”
Quý Hoài Tư hoàn toàn xem nhẹ sự khiêu khích của Thiệu Hàng, toàn bộ ánh mắt ngưng tụ trên người Giản Trì: “Là bởi vì cậu ta sao?”
Giản Trì không nghĩ rằng cậu sẽ phải đối mặt với Quý Hoài Tư theo cách này vào ngày hôm sau, không có cảnh báo mà bị buộc phải cứng ngắc nhìn vào mắt của Quý Hoài Tư, nhận ra ý nghĩa của câu hỏi này, nói: “Không liên quan gì đến bất cứ ai, tối qua em đã nói tất cả những gì em muốn nói, Quý Hoài Tư, chúng ta…”
“Chia tay là chuyện của hai người.”
Quý Hoài Tư từng câu từng chữ ngắt lời cậu: “Chỉ cần anh không đồng ý, chúng ta sẽ không bao giờ chia tay.”
Giản Trì muốn phản bác. Cậu muốn nói với Quý Hoài Tư cho dù bọn họ tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra, chung quy cũng sẽ gặp phải càng nhiều mâu thuẫn không thể vãn hồi. Tất cả những lời đã nghĩ xong này đều biến mất khi cậu nhìn thấy đuôi mắt đỏ ửng của Quý Hoài Tư, gọi là bình tĩnh, trầm ổn, giống như mặt nạ bị phá vỡ đêm qua, khó có thể che giấu bên trong đã sớm rách nát hoàn toàn.
“Em muốn anh nói sự thật, phải không?”
Trái tim Giản Trì giống như bị một bàn tay to nắm chặt.
Quý Hoài Tư thì thầm: “Anh có thể nói mọi thứ với em.”
- -----oOo------