“Hôm qua nói đến việc gặp Giản Trì, không phải cậu rất vui vẻ sao? Bây giờ trở về rồi sao lại mặt lại cứng nhắc như vậy.”
Vui vẻ… Giản Trì nhịn không được dừng lại trên mặt Thẩm Thư Đình thêm một lát, không biết Thẩm Thư Đình trong mắt Bạch Âm Niên và Quý Hoài Tư rốt cuộc là hình tượng gì, một bên khẩn trương một bên vui vẻ, vì sao mỗi lần đến phiên cậu nhìn thấy chỉ có lãnh đạm và thành kiến.
Thẩm Thư Đình không phủ nhận, nhìn qua vẫn còn dài mặt giống như Quý Hoài Tư nói: “Hành lý ở bên trong.”
Giản Trì không quên mục đích ban đầu tới đây, tránh ánh mắt đối diện của hắn, đi vào nhận hành lý. Lúc trở về nhìn thấy trên mặt Quý Hoài Tư hiện lên một khoảnh khắc khác thường, không kịp bắt được đã bị nét dịu dàng thay thế, tự nhiên nhận lấy túi du lịch từ trong tay cậu: “Anh đưa em về.”
“Vết thương ở chân thế nào?” Ngay khi Giản Trì chuẩn bị cùng Quý Hoài Tư rời đi, giọng nói của Thẩm Thư Đình cứng rắn chen vào. Hắn không nhìn về phía Quý Hoài Tư, con ngươi ngọc lục bảo nhìn chằm chằm Giản Trì: “Không thoải mái có thể tới tìm tôi.”
Giản Trì ngơ ngẩn một lúc lâu mới tiêu hóa được một câu nói ngắn ngủi của Thẩm Thư Đình, theo bản năng không muốn bại lộ mâu thuẫn giữa mình và Thẩm Thư Đình ở trước mặt Quý Hoài Tư, cứng ngắc gật gật đầu, đây xem như là quan tâm sao?
“Khi không thoải mái nên đến bệnh viện trước.” Quý Hoài Tư nhìn chăm chú vào Thẩm Thư Đình, nụ cười bên môi nhạt đi một chút: “Đây là lần đầu tiên tớ biết cậu nhiệt tình như vậy đấy. Không cần lo lắng, Giản Trì sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu, tớ sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.”
Mỗi một câu dường như đều không thể bới móc ra khuyết điểm rõ ràng nào, nghe có vẻ chỉ là là cuộc trò chuyện bình thường nhất giữa bạn bè, nhưng có lẽ chuyện ngày hôm qua mơ hồ gợi lên tác dụng tâm lý. Giản Trì luôn cảm thấy Quý Hoài Tư biết cái gì đó. Im lặng không quá hai giây, vang lên câu trả lời của Thẩm Thư Đình: “Tôi vẫn luôn nhiệt tình.” Nghe có vẻ lạnh lẽo không có chút gợn sóng.
Quý Hoài Tư bật cười, phá vỡ bầu không khí hơi cứng nhắc: “Được rồi, đừng đùa nữa, sắp tan học nữa, tớ sẽ trở lại ký túc xá cùng Giản Trì, tránh mặt học sinh.”
Câu cuối cùng thực sự là rất cần thiết, Thẩm Thư Đình gật đầu, không nói lời nào không phù hợp nào. Trước đây sự chú ý của hắn luôn đặt ở trên người Quý Hoài Tư, cố ý bỏ qua Giản Trì ở bên cạnh, nhưng hôm nay lại đem phần lớn ánh mắt nhìn sâu vào Giản Trì, không thể không khiến người ta để ý.
Giản Trì kinh hồn bạt vía không dám chống lại, nói là chột dạ cũng tốt, vốn dĩ là muốn tránh Thẩm Thư Đình cũng được, toàn bộ quá trình nhìn chằm chằm mũi giày, đầu càng vùi càng sâu.
“Trước khi đi, đừng quên đồ đạc của cậu.”
Lời nói lạnh lùng vừa dứt, Thẩm Thư Đình lấy ra một chiếc điện thoại di động từ trong túi, vậy mà lại là chiếc điện thoại mà Giản Trì bị rơi trước đó, giờ phút này còn nguyên vẹn nằm trong tay hắn. Khi Giản Trì nhận lấy, mu bàn tay bị ngón tay Thẩm Thư Đình không biết cố ý hay vô tình xẹt qua, run rẩy một chút suýt nữa thì không cầm được. Cậu nhanh chóng nhét điện thoại vào túi, không rút tay ra nữa, thấp giọng: “Cám ơn, anh tìm được ở đâu vậy?”
“Hôm đó rơi ở boong tàu.” Thẩm Thư Đình nói: “Văn Xuyên là người đầu tiên phát hiện, cậu ta cho rằng Thiệu Hàng ném cậu xuống biển.”
Thì ra nội dung nghe có vẻ thái quá như vậy nhưng không phải là bịa đặt… Giản Trì không biết nên trả lời như thế nào, cũng may Quý Hoài Tư ôm vai cậu qua, không tiếp tục ở lại, vội vàng trở về ký túc xá trước khi chuông reo. Giản Trì dùng chìa khóa mở cửa, đồ đạc bên trong đều sạch sẽ không có một chút bụi bặm, Quý Hoài Tư đặt hành lý lên bàn: “Mỗi ngày anh đều cho người tới dọn dẹp một lần. Em ngồi xuống trước đi, nói cho anh biết quần áo để ở đâu, anh sẽ thu dọn.”
Giản Trì nghe được câu đầu tiên thì mũi chua xót một chút, sau khi phản ứng lại vội vàng tiến lên nói “Không cần”, nhưng mà cũng không thành công giành được của Quý Hoài Tư: “Không cần phiền… Anh cứ gấp lại và đặt trong tủ quần áo.”
Quý Hoài Tư lộ ra nụ cười một lần nữa, từng cái từng cái gấp lại thành thạo, theo lời Giản Trì mà sắp xếp một cách có trật tự, làm cho Giản Trì ngồi ở bên giường có loại một cảm giác không quen được người ta quan tâm chăm sóc, hoặc là nói là cảm động, không nhịn được lại nói một lần nữa: “Cảm ơn anh.”
Không phải là một câu “cảm ơn” khách sáo lễ phép, mà là từ trái tim của mình để cảm ơn sự chân thành của Quý Hoài Tư.
“Anh không thể giúp gì được em, ngay cả tìm được em cũng nhờ Thẩm Thư Đình, câu cảm ơn này không nên nói với anh.” Đưa lưng về phía Giản Trì, biểu tình của Quý Hoài Tư nhìn không rõ lắm, ngay cả câu nói cũng áp lực đến mơ hồ: “Giản Trì, em có thất vọng không?”
“Em chưa bao giờ nghĩ như vậy.” Giản Trì giật mình, cậu nắm chặt khăn trải giường dưới thân… Em rất cảm tạ hội trưởng Thẩm, anh ta giúp anh chắc cũng bởi vì các anh là bạn tốt nhất, nói tới cuối cùng, cần cảm ơn vẫn là anh.” Mặc dù biết lý do “bạn bè” này xen kẽ các yếu tố không thuần khiết, Giản Trì vẫn an ủi nói.
“Ngày hôm qua khi Thẩm Thư Đình tìm được em, hai người đã nói chuyện gì vậy?”
Quý Hoài Tư gấp xong bộ quần áo cuối cùng thì qua ngồi bên cạnh Giản Trì, biểu tình làm cho trái tim Giản Trì thả lỏng một chút, nhìn qua chỉ là quan tâm bình thường.
“Không có gì, chỉ là hỏi em cụ thể chuyện gì đã xảy ra.” Bởi vì không rõ Thẩm Thư Đình rốt cuộc giải thích với Quý Hoài Tư như thế nào, Giản Trì chỉ có thể qua loa nói một chút, thăm dò một câu: “Hội trưởng Thẩm có nói tất cả mọi chuyện với anh không?”
“Cậu ấy nói với anh rồi, nhưng anh muốn nghe chính miệng em nói một lần nữa.”
Giản Trì không từ chối yêu cầu không thô lỗ này, bắt đầu từ khi bị Bạch Hy Vũ lừa đến boong tàu, vẫn nói đến lần kiểm tra vết thương cuối cùng vừa mới hoàn thành. Đương nhiên bỏ qua sự tồn tại của Thẩm Thư Đình, còn có tiếp xúc với Bạch Âm Niên, khi kể lại thì đứt quãng, giống như có một bàn tay nắm chặt trái tim cậu, một bên ở bên tai nói “Đừng giấu diếm”, bên kia lại nói “Đừng để Quý Hoài Tư biết”.
Cuối cùng vẫn không thể nói ra một câu.
Từ đầu đến cuối Quý Hoài Tư không hề lộ ra nghi ngờ, im lặng nghe Giản Trì nói xong, tiếp lời nói của cậu: “Hôm qua Thẩm Thư Đình xác định được vị trí của em, anh muốn đi qua tìm em, nhưng cậu ấy cho rằng cậu ấy thích hợp hơn anh.”
Giản Trì giật mình, Quý Hoài Tư nhìn chằm chằm vào mắt cậu, dường như đang chậm rãi, ôn nhu chạm vào sâu bên trong: “Cậu ấy nói không sai, so với anh, cậu ấy càng có tư cách đàm phán với nhà họ Bạch. Anh hiểu điều này, nhưng vẫn thất vọng về bản thân mình, rõ ràng anh là bạn trai của em, khi em bị hại anh lại không thể làm bất cứ điều gì ngoại trừ lo lắng, nghe thấy lời bác bỏ của cậu ấy, lần đầu tiên anh cảm thấy được sự nhỏ bé của anh.”
Khi Quý Hoài Tư lộ ra vẻ mặt như vậy, Giản Trì Trì vứt ra sau đầu những câu hỏi bất thường ban đầu về những chuyện ngẫu nhiên bất thường trước kia, chỉ nói ra tất cả những gì cậu muốn nói: “Anh không hề nhỏ bé chút nào, đối với em mà nói, anh có thể làm rất nhiều. Trong khoảng thời gian không thể đi ra ngoài em nhớ đến anh, khi sợ hãi… Nhớ anh sẽ có hiệu quả.”
Giản Trì cũng không phải là một người hoàn toàn lạnh lùng, chỉ là quen đè nén cảm xúc ở đáy lòng. Khi phát hiện ra bị bắt cóc, suy nghĩ đầu tiên của cậu là Quý Hoài Tư, và mỗi ngày sau đó, lo lắng nhất cũng là Quý Hoài Tư. Đôi khi nằm trên chiếc giường xa lạ đó, chịu đựng đau đớn ở chân, Giản Trì Trì sẽ sinh ra một cơn hoảng loạn và sợ hãi không có lý do, thời gian này Quý Hoài Tư giống như một loại thuốc tốt có tác dụng thanh tân an ổn, giúp cậu từng chút một xua đuổi sự yếu đuối.
Quý Hoài Tư giống như bị xúc động, hai tay vờn quanh eo Giản Trì, không mang theo dục niệm nào dịu dàng hôn lên mái đầu: “Em yên tâm, chuyện nhà họ Bạch anh sẽ giải quyết thật tốt, về phần hình phạt của Bạch Hy Vũ anh muốn do em quyết định. Bây giờ em chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, chờ ngày mai tỉnh lại, lại trở về những ngày như trước đây, được chứ?”
Giản Trì gật gật đầu, khi nghe được ba chữ “Bạch Hy Vũ”, phức tạp rũ mắt xuống.
Ngày đầu tiên trở lại lớp học trôi qua lặng lẽ, nhưng đó chỉ là những gì Giản Trì nhìn thấy, bây giờ không ai dám đánh giá cậu với đôi mắt trắng trợn, và không ai sẽ thì thầm trước mặt cậu nữa, tất cả mọi thứ giống như một mặt biển cực kỳ bình lặng và không gió. Khi nhìn thấy cậu, Trương Dương cũng đỏ một vòng hốc mắt, vỗ mạnh vào lưng cậu, hét lên: “Giản Trì, cậu không có chú ý gì hết, biến mất lặng lẽ và trở lại lặng lẽ, cậu có biết tôi lo lắng cho cậu như thế nào không? Lúc đó có người đồn cậu rơi xuống biển mất mạng rồi! Còn có người nói là Thiệu Hàng ném. Nếu không phải tôi sợ bản thân cũng bị anh ta ném xuống, đã sớm đi qua tìm anh ta nói chuyện rồi! Vẫn còn tốt, vẫn tốt… Hội trưởng đã nói với tôi, dù sao đi nữa, cậu trở lại rồi thì tốt.”
Cảm động của Giản Trì vừa mới dâng lên một nửa đã bị cắt ngang, xem ra phiên bản Thiệu Hàng ném cậu xuống biển đã được lưu truyền rộng rãi ở Saintston, không biết là có người cố ý truyền như vậy, hay là từ trường giữa cậu và Thiệu Hàng trong mắt người khác là không hợp nhau như vậy, bỗng nhiên nhớ tới gì đó: “Thiệu Hàng đâu?”
Hiện tại tất cả mọi người đều biết cậu bình an trở về, hai ngày trôi qua, sao Thiệu Hàng một chút tin tức cũng không có? Như vậy rất kỳ lạ, nhưng Giản Trì càng kỳ quái hơn là cậu lại có chút lo sợ bất an mà cảm thấy không quen.
“Cậu không biết sao?” Trương Dương nhìn xung quanh một vòng, hạ thấp giọng: “Thiệu Hàng bị nhà anh ta nhốt lại.”
“Nhốt lại?” Giản Trì sửng sốt.
“Nghe nói là chọc giận cha của anh ta, còn về phần làm sao mà nổi giận, thì tôi không biết.”
Trương Dương nói như vậy, ánh mắt lại nhìn thẳng Giản Trì, rất giàu thâm ý. Giản Trì Tâm lộp bộp một chút, vô cùng rõ ràng ý tứ mà Trương Dương truyền đạt: ‘Chuyện này có liên quan đến cậu.’
- -----oOo------