“Đã lâu không luyện tập, anh có chút không quen tay.”
Giản Trì vỗ tay chậm theo sau, đắm chìm trong dư vị kéo dài của tiết mục vừa rồi. Cậu không thể phân biệt được câu “không quen tay” này là do khiêm tốn hay là sự thật nhưng thật lòng cảm thấy: “Nghe vẫn hay như trước đây.”
Quý Hoài Tư cẩn thận đặt lại đàn violon và dây kéo vào hộp đàn, kéo khóa lại: “So với trước đây thì có hơi kém đi một chút. Sau khi vết thương lành hẳn, anh dành thời gian để luyện tập bù lại khoảng thời gian này và cố gắng đạt được trạng thái tốt nhất trước khi khai giảng.”
Từ “khai giảng” khiến Giản Trì nhớ đến điều gì đó, tim cậu đập nhanh hơn: “Anh đã đăng kí nguyện vọng trường đại học nào?”
Cất hộp đàn đi, Quý Hoài Tư quay lại nhìn về phía Giản Trì rồi nở một nụ cười rạng rỡ, bước lại ngồi trước mặt Giản Trì: “Học viện âm nhạc Shuberke. Anh đã tham gia kỳ thi tuyển sinh khi học lớp 11 và bọn họ đã nhận anh từ trước rồi nhưng anh hy vọng sẽ đợi cho đến khi có kết quả thi văn hóa xong thì mới chính thức nộp đơn. Trường ở Danalter, thủ đô của Boros.”
Khi câu cuối cùng được nói ra, Giản Trì lặng đi không nói thành lời một lúc lâu.
“Sao vậy?” Quý Hoài Tư xoa nhẹ đỉnh đầu của cậu: “Học viện âm nhạc Shuberke luôn là mục tiêu từ trước đến nay của anh. Trước khi gặp em anh đã tham gia kỳ thi rồi, anh cũng không thay đổi quyết định của mình vì những yếu tố khác, trước đây không và bây giờ lại càng không. Khi em nói với anh rằng em muốn thi vào vào đại học Boros, anh nghĩ đây có thể là một loại duyên phận đặc biệt.”
Giản Trì vốn dĩ muốn trả lời Quý Hoài Tư là “không có gì” và cố gắng hết sức để ấn ngực của mình xuống, nhưng khi cậu nhìn vào đôi mắt dịu dàng đang gần kề của Quý Hoài Tư, sợi dây đang căng bỗng “phụt” đứt ra và không hề có sự báo trước nào.
Quý Hoài Tư chưa từng nói cho ai biết về mục tiêu của mình. Lần đầu tiên Giản Trì bước vào thế giới trong sách, không hề biết gì cả, bây giờ cậu mới biết bí mật này. Nó đã được Quý Hoài Tư khoá chặt trong đáy lòng, bây giờ, cuối cùng có thể chia sẻ niềm vui này với một giọng điệu đầy mong đợi, đây chính là tương lai thuộc về Quý Hoài Tư.
Nhưng ở một thế giới khác, Quý Hoài Tư đã vĩnh viễn mất đi cơ hội khiến điều đó trở thành hiện thực.
“Giản Trì, em làm sao vậy?” Quý Hoài Tư hạ giọng hỏi khi thấy sự bất thường của Giản Trì.
“Em… Đang nghĩ về một chuyện.”
“Chuyện đó em có thể nói với anh không?”
Giản Trì chậm chậm gật đầu, nắm lấy cánh tay của Quý Hoài Tư đang hạ xuống khỏi đỉnh đầu mình, cậu bất giác nắm chặt lại: “Có bao giờ anh nghĩ rằng thế giới này có thể không như hiện tại không?”
Quý Hoài Tư trong phút chốc không hiểu ý của câu nói, trầm tư một chút rồi hỏi: “Em nghĩ còn có khả năng khác sao?”
“Mấy ngày nay hôn mê, em có một giấc mơ rất dài”. Nói ra câu mở đầu, sự căng thẳng của Giản Trì cũng bắt đầu có chút giảm đi, thì thầm nói: “Em mơ thấy thế giới này có một hướng đi khác, mơ thấy ở Saintston, Thiệu Hàng, Văn Xuyên, còn có Thẩm Thư Đình. Bọn họ đều thích Bạch Hy Vũ nhưng Bạch Hy Vũ thích anh. Trong khoảng thời gian này, em đã trải qua nhiều chuyện hỗn loạn và không mấy tốt đẹp, bởi vì anh từ chối Bạch Hy Vũ nên cậu ta đã gây ra tai nạn xe khiến anh không thể chơi violon được nữa. Cuối cùng, anh chọn rời đi để hồi phục vết thương, trong khi đó Bạch Hy Vũ tiếp tục ở bên người khác… Đây là kết thúc của câu chuyện này.”
Quý Hoài Tư kiên nhẫn lắng nghe hết câu chuyện và hỏi một câu không liên quan đến những gì đã nói: “Vậy trong câu chuyện này có em không?”
“Không có em trong đó, đây là câu chuyện của các anh.” Giản Trì nói: “Nói một cách cứng nhắc, có thể từ ban đầu em là một nhân vật phản diện đã bị trục xuất khỏi Saintston vì đã làm những chuyện xấu.”
“Một câu chuyện không có em sẽ không thể là câu chuyện của anh.”
Từng câu từng chữ của Quý Hoài Tư dịu dàng mà đầy mạnh mẽ, nói một cách rõ ràng và chắc chắn khi nhìn vào đôi mắt thấy bất an của Giản Trì: “Cũng có thể giống như em đã nói, trên thế giới này còn có một khả năng khác. Ngoài ra, có thể còn có vô số loại khả năng khác mà em không mơ thấy nhưng những điều này không thể cản trở tất cả những gì chúng ta đang trải qua. Dù là thật hay giả thì không ai có thể đánh giá chính xác được, dù chỉ là mơ thì đó cũng là giấc mơ đẹp mà anh không muốn tỉnh lại.”
Lòng bàn tay Giản Trì nóng ran, sự ấm áp của Quý Hoài Tư cùng với sức mạnh trong lời nói chảy vào tận đáy lòng cậu, làm phẳng đi những nếp gấp lâu năm. Bây giờ câu chuyện đã được viết lại hoàn toàn, Quý Hoài Tư đã nhận được vẻ vang mà anh xứng đáng được nhận. Vận mệnh của cậu cũng đang đi về một hướng không xác định nhưng lại rất tươi sáng, những khó khăn đã xảy ra trong quá khứ và những thăng trầm có thể gặp phải trong tương lai đều không phải là những thứ mà bọn họ của bây giờ có thể thay đổi và can thiệp vào. Điều mà cậu luôn thiếu thật ra là dũng khí đối diện với tương lai. Quý Hoài Tư đã cho cậu dũng khí.
“Cho dù là một giấc mơ thì đó cũng là một giấc mơ đẹp.”
Giản Trì lặp lại câu nói này, dần dần trở nên rõ ràng và kiên định giống như Quý Hoài Tư. Khi mặt đối mặt, không khí dường như tràn ngập một dấu hiệu tình cảm không thể tách rời. Giản Trì nhìn đôi mắt sâu thẳm của Quý Hoài Tư, khuôn mặt chậm rãi đến gần, một nụ hôn nhẹ nhàng bất ngờ chạm vào môi. Hơi thở hoà vào nhau, hòa trong không khí từ lạnh đến nóng, khi tách môi ra, Giản Trì không biết đã bị đè xuống giường từ lúc nào, cậu nghe thấy tiếng cười của Quý Hoài Tư đột nhiên vang lên.
“Anh cười cái gì?”
“Xin lỗi, anh vẫn không thể tưởng được bộ dạng phản diện của em.”
Giản Trì: “… Anh thực sự muốn tiếp tục nói về chuyện này sao?” Rõ ràng cậu vẫn có rất nhiều năng trở thành một kẻ phản diện, cậu tự cho rằng như vậy.
“Không.” Quý Hoài Tư ôm lấy eo cậu, cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Anh muốn trở lại chủ đề vừa rồi.”
Nụ hôn lần này càng ngày càng sâu hơn lần trước. Tuyết ngoài cửa sổ khẽ bay bay, toàn thân Giản Trì nóng bừng bừng bừng, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn, khi hai môi tách ra, cậu như muốn nói gì đó: “Quý… ”
Đầu ngón tay Quý Hoài Tư ấn vào môi cậu.
“Không cần trả lời.” Quý Hoài Tư nhìn sâu vào mắt của Giản Trì: “Anh đã biết câu trả lời của em, bây giờ nói ra sẽ chỉ làm anh thấy khổ sở. Anh chỉ muốn xác nhận một điều là em sẽ không trốn tránh anh nữa, sẽ không rời xa anh nữa. Em cũng thích anh, đúng không?”
Giản Trì nhìn vào mắt anh, trả lời một cách chắc chắn: “Em thích anh, Quý Hoài Tư.”
Khóe miệng Quý Hoài Tư từ từ nhếch lên, hôn lên môi của cậu, nói nhỏ: “Vậy là đủ rồi.”
Vậy là đủ.
Giản Trì tin rằng dựa vào khả năng quan sát của Quý Hoài Tư nhất định có thể nhìn ra câu trả lời trong lòng cậu. Thích là thật, nhưng tình yêu này không chỉ dành cho Quý Hoài Tư cũng đúng. Giản Trì không muốn lừa dối trái tim mình nữa, cậu cũng không muốn giấu Quý Hoài Tư.
Từ chối có nghĩa là ghét, không từ chối là tín hiệu phát từ tận đáy lòng. Khi lần đầu tiên đối mặt với Thiệu Hàng, Văn Xuyên và Thẩm Thư Đình còn không thể nói từ chối ngay từ ban đầu. Giản Trì biết loại tình cảm này đã bị dung hợp trong những thứ khác. Lúc cậu không biết thì trong lòng đã rơi vào một chút sự chân thành.
Sự đau đớn trên môi nhắc nhở Giản Trì về hình phạt của sự lơ đãng. Hơi thở của Quý Hoài Tư còn văng vẳng bên tai, khàn khàn đầy tính chiếm hữu: “Khi ở bên cạnh anh, em lại nghĩ đến người khác sao?”
Giản Trì bị nhột đến mức không thể nhịn được lập tức né sang một bên: “… Không.”
Động tác không cẩn thận chạm vào đâu đó của Quý Hoài Tư, trong đầu Giản Trì phát ra một tiếng “vù”, hỏi mà không suy nghĩ: “Cơ thể của anh không sao chứ?”
Giản Trì thề rằng cậu chỉ muốn quan tâm đến cơ thể vẫn chưa lành hẳn của Quý Hoài Tư nhưng khi lọt vào tai anh lại mang đến một tầng nghi vấn tinh vi khác. Môi anh nhếch lên, có chút kém dịu dàng, xen lẫn chút hung hăng muốn chiếm hữu và nhiệt độ thiêu đốt. Không đợi Giản Trì giải thích những lời bên trên, Quý Hoài Tư đã cúi xuống, dùng sức chặn môi cậu lại.
“Em cứ thử một chút rồi sẽ biết.”
- -----oOo------