Người đối diện rủ mắt nhìn xuống tách cà phê bốc hơi lượn lờ, khẽ nhấp một hớp. Ngô Phương Phỉ chợt nhận ra lông mi của Lâm Mộ Mai rất đẹp, không rậm không dài nhưng lại rất cong, kết hợp với tên của cô càng toát lên vẻ tao nhã.
Thấy Mộ Mai không trả lời, Ngô Phương Phỉ nhún vai, tự biết mình nói đùa nhạt thếch.
Nơi góc nhà hàng, một chàng trai trẻ tuổi thanh tú đang biểu diễn đàn piano, hương cà phê trong nhà hàng kết hợp với tiếng đàn du dương khiến tâm trạng người ta thư thái. Có lẽ do không khí quá tốt, Ngô Phương Phỉ bắt đầu phát hiện Lâm Mộ Mai càng lúc càng bất an.
Khi Ngô Phương Phỉ hỏi cô có muốn ở lại đây gặp bạn trai cô ấy không, ma xui quỷ khiến thế nào Mộ Mai lại đáp ứng. Cô thừa nhận cô đang ghen, rất ghen, rất ghen. Anh không có thời gian đến gặp cô, không, phải nói là không thể hẹn hò công khai với cô mới đúng.
"Dây chuyền của cậu đẹp quá." Mộ Mai chỉ vào cổ Ngô Phương Phỉ. Cô biết Ngô Phương Phỉ luôn ăn mặc giản dị, chính vì thế mãi cho đến khi hai người quen nhau rất lâu, cô mới biết cô ấy có xuất thân rất bề thế.
Một cô gái không bao giờ ăn mặc đỏm dáng hôm nay lại đeo dây chuyền trân châu, nhìn chất của mấy viên trân châu trong veo bóng loáng đã biết là hàng cao cấp rồi. Trước đây, thỉnh thoảng Vưu Lăng Vân sẽ mang trân châu tập đoàn ông nuôi trồng tặng cho vài người bạn, nên Mộ Mai cũng có hiểu biết kha khá về lĩnh vực này.
Ngô Phương Phỉ cúi đầu, ngón tay mân mê từng viên trân châu trên cổ, giọng nói rủ rỉ: "Ba anh ấy tặng mình đấy, sợi dây chuyền này có tên là Pink Lady, gồm một trăm mười viên trân châu, có nghĩa là một đời một kiếp."
Một trăm mười viên, một đời một kiếp, nỗi ghen tỵ trong cô càng trở nên sâu đậm. Mộ Mai nắm chặt tách cà phê, không để vẻ mặt mình sượng cứng, không để giọng nói cất cao: "Là chính tay anh ta tặng cậu à?"
"Không phải." Ngô Phương Phỉ ngẩng đầu, vẻ mặt hụt hẫng, "Ba anh ấy bảo nhân viên đưa cho mình."
"Cậu từng gặp ba anh ta rồi sao?" Mộ Mai cố điềm tĩnh.
"Gặp rồi, hồi mình học ở Anh đã từng gặp mấy lần, ba anh ấy..." Ngô Phương Phỉ bỗng im bặt.
Vưu Liên Thành đến rồi!
Người vừa bước qua cánh cửa xoay tròn, chuông nhà hàng đã vang lên, quản lý nhà hàng lập tức ra chào đón.
Ngô Phương Phỉ ngồi ngay ngắn lại, khẽ vẫy tay với anh.
Kể từ lúc Vưu Liên Thành bước vào nhà hàng, dường như không khí yên bình đã bị phá vỡ. Mấy cô gái bất giác thẳng lưng ưỡn ngực, tao nhã cầm khăn ăn lau khóe môi, ánh mắt nhìn về phía anh như bắn điện.
Ngô Phương Phỉ khá bất đắc dĩ, đúng là con người thường không có sức miễn dịch với cái đẹp mà. Cô gái duy nhất không ngẩng đầu nhìn Vưu Liên Thành trong nhà hàng này chỉ có Lâm Mộ Mai thôi, điều này khiến cô rất hài lòng. Không biết tại sao, hôm nay trông Lâm Mộ Mai vô cùng quyến rũ, mỗi hành động cử chỉ đều cuốn hút. Ngô Phương Phỉ biết, từ khi Lâm Mộ Mai bước vào nhà hàng đến giờ, có không ít đàn ông chú ý phía này.
Mộ Mai vẫn cúi đầu, vạt áo Vưu Liên Thành lướt qua cánh tay cô đang gác lên tay vịn sô pha. Đến khi cô ngẩng lên, anh đã ngồi sóng vai với Ngô Phương Phỉ. Vẻ mặt anh bình thản như thể đối diện anh là người xa lạ.
Song, từ hàng mày thoáng nhíu lại của Vưu Liên Thành, Mộ Mai có thể nhận ra cảm xúc thật sự của anh lúc này. Vưu thiếu gia tức giận rồi! Bởi vì cô không ngoan ngoãn vâng lời ở nhà chờ anh, bởi vì cô dám tùy tiện gặp mặt Ngô Phương Phỉ sao?
Thật ra thì người nên tức giận phải là cô mới đúng chứ? Anh đang hẹn hò với cô gái khác kia mà. Vưu thiếu gia đang công khai hành động vô liêm sỉ bắt cá hai tay, còn người thiệt thòi hơn là cô lại phải giấu giấu diếm diếm.
Mộ Mai mím môi.
Ngô Phương Phỉ thề, trong khoảnh khắc này cô rất chân thành, rất may mắn vì cuối cùng đã giới thiệu được người mình yêu với cô bạn thân đầu tiên của đời mình.
"Vưu Liên Thành, bạn trai mình! Lệ..." Cô ấy vội vàng ngừng lại, rồi hắng giọng, "Lâm Mộ Mai, bạn thân của em."
Giới thiệu xong, Ngô Phương Phỉ bỗng rơi vào cảnh lúng túng, hai người kia không hề biểu hiện như cô ấy hi vọng. Họ chỉ hờ hững nhìn nhau rồi thôi, không ai nói gì cả.
Ngô Phương Phỉ ngượng ngùng tự an ủi mình, không sao, không sao, hai người này đều thuộc kiểu người lạnh nhạt thôi mà.
Giờ phút này, Mộ Mai bắt đầu hối hận vì hành động bồng bột của mình.
Ngô Phương Phỉ gọi nhân viên phục vụ lấy thêm đường, cô ấy biết lúc Vưu Liên Thành uống cà phê phải cho thêm một viên đường so với người bình thường. Hồi bé Vưu Liên Thành rất thích ăn ngọt, về sau đã kiềm chế sở thích này rất nhiều theo lời khuyên của bác sĩ, duy chỉ thói quen khi uống cà phê phải bỏ thêm một viên đường thì vẫn được giữ lại.
Mộ Mai ghen tị với chuyện Ngô Phương Phỉ biết được thói quen này của Vưu Liên Thành. Hơn nữa, kể từ khi Vưu Liên Thành ngồi xuống, họ đã trở thành tâm điểm chú ý trong nhà hàng. Tất cả phụ nữ nơi đây đều nhìn Ngô Phương Phỉ với ánh mắt hâm mộ. Người bạn trai đang ngồi kế cô ấy xuất sắc là thế, cô ấy đang vô cùng tận hưởng anh đang nhỏ nhẹ trò chuyện với mình.
Nghe thử xem họ đang nói gì với nhau nào? Họ đang nói về cà phê, nói về quán cà phê dưới chân núi Alpes, vừa ngồi uống vừa nghe người Scotland thổi kèn tây. Quả thật là cuộc sống hạnh phúc làm sao!
Nhà hàng được thiết kế kiểu mở, bàn ăn hình tròn, hai bên đặt hai bộ sô pha vòng cung dành cho hai người. Vưu Liên Thành ngồi tựa vào sô pha, một tay nhàn nhã khoác lên lưng ghế, còn tư thế Ngô Phương Phỉ ngồi bên cạnh như đang nép vào người anh.
Nhìn nụ cười ngọt ngào của Ngô Phương Phỉ, có thể đoán được ký ức ở dưới chân núi Alpes kia vui vẻ đến cỡ nào. Nếu để Mộ Mai đánh giá khách quan, cô sẽ chấm cho Ngô Phương Phỉ số điểm rất cao. Hình tượng Ngô Phương Phỉ ngồi bên cạnh Vưu Liên Thành gần như đã tập hợp đủ điều kiện cô bạn gái đáng yêu trong tưởng tượng của nhóm đàn ông. Cô ấy dịu dàng, cởi mở, thỉnh thoảng có chút ngốc nghếch. Nhưng đáng tiếc, người ngồi bên cạnh Ngô Phương Phỉ lại là Vưu Liên Thành, giờ khắc này tất cả mọi người đều biết rằng cô ấy là bạn gái của anh, cô ấy ở bên cạnh anh cười như đóa hoa hướng dương rạng rỡ.
Mộ Mai cúi đầu, không để sự ghen tuông lan đầy gương mặt, như vậy rất xấu.
Cô vừa mới cúi đầu, nhân viên phục vụ đã đi đến, khom người đưa cho cô một đóa hoa hồng màu đỏ. Sau đó chỉ về phía đối diện hơi chếch với Mộ Mai, nói là do người đàn ông kia tặng.
Đúng lúc lắm, gặp gỡ được chuyện lãng mạn thế này ở nhà hàng đối với Mộ Mai là việc tốt biết mấy. Cô đưa đóa hoa lên mũi nhẹ ngửi, ánh mắt thoáng nhìn về phía người đàn ông đang mặc chiếc áo len mỏng màu xanh ngọc, khẽ nhoẻn môi cười.
Nhân viên phục vụ rời đi, ánh mắt Mộ Mai cũng dời khỏi người đàn ông kia, lại ngắm đóa hồng trên tay mình.
"Sao phụ nữ bọn cô lại dễ dàng đón nhận một gã đàn ông xa lạ săn đón thế nhỉ?" Vưu Liên Thành ngồi đối diện cất giọng đầy giễu cợt.
Mộ Mai lại lơ đãng liếc sang người đàn ông kia, anh ta giơ cốc nước về phía cô, cô bèn cười ôn hòa trả lễ.
"Thưa anh, hoa hồng rất đẹp mà, đúng không?" Mộ Mai cẩn thận đặt đóa hoa xuống bàn, nhìn thẳng vào mắt Vưu Liên Thành, "Với lại, anh Vưu à, hoa hồng này đâu có tặng cho Phương Phỉ, Anh không cảm thấy anh đang vơ đũa cả nắm, và rất có thành kiến với phụ nữ sao? Cậu nói phải không Phương Phỉ!"
"Ặc..." Ngô Phương Phỉ bối rối lần nữa.
Thưa anh? Anh Vưu? Vưu Liên Thành cực kỳ chướng mắt với đóa hoa hồng đặt trước mặt Lâm Mộ Mai, anh dằn tách cà phê trong tay xuống bàn.
"Cô Lâm." Vưu Liên Thành dựa cả người vào sô pha, khoanh tay đáp trả, "Trong mắt tôi, cô Lâm là kiểu phụ nữ coi tình cảm của đàn ông dành cho mình là chiến lợi phẩm để mang ra nhấm nháp như thú vui. Cũng giống sưu tập tem vậy, sưu tầm càng nhiều loại thì càng thể hiện được giá trị của mình. Suy nghĩ của tôi không hề quá đáng chút nào, cho nên cô đừng kéo Phương Phỉ vào. Tôi có thể chắc chắn với cô, Phương Phỉ tuyệt đối không có thói quen này."
Sưu tập tem á? Tốt, tốt lắm! Mộ Mai gần như muốn tạt cốc nước trong tay vào gương mặt khinh khỉnh của Vưu Liên Thành. Tên nhãi độc mồm độc miệng này!
"Đừng, đừng..." Ngô Phương Phỉ cảm nhận được tình hình không ổn, cuống quýt ngăn tay Lâm Mộ Mai lại, thở hắt một hơi, "Đừng mà, đừng mà!"
Chuyện gì đang diễn ra thế? Dù Ngô Phương Phỉ nghĩ nát óc cũng không bao giờ ngờ được người luôn ga lăng lịch sự trước mặt đám đông như Vưu Liên Thành lại nói năng cay độc đến thế, còn cô gái luôn trầm tĩnh nín nhịn mọi cơn tức giận như Lâm Mộ Mai lại có ngày định tạt nước vào mặt ai đó.
Hai người này bị sao vậy?
Ngô Phương Phỉ nghĩ mình phải đứng ra giải hòa, để bạn thân và bạn trai tiêu tan hiềm khích mới được.
"Liên Thành, mọi chuyện không như anh đã nghĩ đâu. Anh nên xin lỗi Mộ Mai đi, anh hiểu lầm cô ấy rồi. Mộ Mai không phải người tùy tiện như anh đã nói. Đúng vậy, Mộ Mai luôn được rất nhiều người theo đuổi, nhưng xưa nay cô ấy không bao giờ tùy tiện đón nhận tình cảm của ai cả. Em chắc chắn đấy! Lúc trước em từng ở một thời gian trên du thuyền với cô ấy, đúng là luôn có một vài người đàn ông bày tỏ tình cảm với Mộ Mai, nhưng cô ấy đều lịch sự từ chối. Em còn nhớ khi đó có một người đàn ông Tây Ban Nha sắp sửa kết thúc hành trình, vì đeo đuổi Mộ Mai mà đã trút cạn túi nhưng vẫn bị cô ấy từ chối. Buổi tối trước khi anh ta xuống thuyền, anh ta đã tìm đến Mộ Mai, kể cho cô ấy nghe chuyện mình đã cháy túi vì đeo đuổi cô ấy, lúc này chỉ muốn nhận được một nụ hôn từ giã thôi. Khi đó Mộ Mai nói, nếu anh muốn nhận được nụ hôn của tôi thì anh hãy nhảy xuống biển đi. Qua chuyện này, em thấy rõ Mộ Mai tuyệt đối là cô gái nghiêm túc hơn bất cứ ai khác. Vả lại, đóa hoa hồng này thật sự rất đẹp."
Nói xong, Ngô Phương Phỉ chỉ vào đóa hoa hồng trên bàn, cô ấy cũng cho rằng hoa hồng rất đẹp, và phụ nữ luôn không từ chối được những đóa hồng mà thôi.
"Vậy người đàn ông kia có nhảy xuống biển không?" Vưu Liên Thành như thể nảy sinh hứng thú với chuyện tình lãng mạn trên du thuyền.
"Có chứ, anh ta nhảy xuống biển ngay và luôn." Ngô Phương Phỉ nhớ lại, khi đó cô thật sự bị người đàn ông Tây Ban Nha kia làm cảm động, quả nhiên con người đến từ đất nước đấu bò luôn coi tình yêu quan trọng hơn sinh mạng!
"Sau đó thì sao?" Giọng nói và ánh mắt Vưu Liên Thành biến thành hàng nghìn lưỡi dao phi thẳng đến phía đối diện.
"Sau đó, anh ta được cứu lên thuyền, dưới bầu trời đầy sao, rốt cuộc đã nhận được nụ hôn của cô gái mình yêu mến!"