Đưa tay ra, vị trí bên cạnh trống trơn, chăn nệm vương hơi lạnh. Đầu óc nặng nề như bị sương mù giăng kín, Mộ Mai khẽ lắc đầu cho đám sương kia tan đi một chút.
Cô cảm giác mình đã ngủ một giấc thật lâu, trong lúc ngủ thân thể như bồng bềnh trên không, bên tai nghe thấy âm thanh đinh tai nhức óc, còn có tiếng gió thổi ào ào.
Trước lúc đó thì sao? Trước lúc ngủ, cô và Vưu Liên Thành đã trải qua một đêm dài đằng đẵng, suốt cả đêm anh giày vò cô đủ mọi cách, ngực thoáng truyền đến đau đớn.
Không khí yên tĩnh như tờ làm lòng cô sờ sợ, cô đi chân trần giẫm lên mặt thảm lông, tim đập kinh hoàng. Bên tai như đang nghe thấy lời nói văng vẳng của anh.
"Nếu một ngày Vưu Liên Thành yêu cô gái khác, cưới cô gái khác, cùng cô ta sinh con đẻ cái, Lâm Mộ Mai tuyệt đối sẽ không nhảy xuống từ tầng ba. Lâm Mộ Mai sẽ mua một khẩu súng, xuất hiện tại hôn lễ của Vưu Liên Thành, nổ súng vào huyệt thái dương Vưu Liên Thành, sau đó sẽ nổ súng vào huyệt thái dương của mình... Lâm Mộ Mai, em hãy nhớ lời em đã nói. Đến khi ấy anh sẽ chờ em trong hôn lễ của anh. Em nhất định phải đến, nhất định phải đến đấy..."
Cô vừa lê bước vừa ôm lấy ngực, nỗi sợ hãi giờ khắc này như muốn khiến tim cô nhảy ra khỏi lồng ngực.
Phòng khách to lớn không một bóng người, ánh sáng chói chang soi rõ từng ngóc ngách. Cả căn phòng trống rỗng cô đơn.
Tim Mộ Mai thắt lại. Cô nhớ trong lúc ngủ mơ, giọng nói đầy đau thương của Vưu Liên Thành lưu luyến bên tai cô lâu thật lâu, mãi không nỡ rời đi.
"Đừng, Liên Thành!" Một giọng nói thê lương kêu gào trong lòng cô.
Cô chạy đến phòng tắm, vẫn không một bóng người. Phòng quần áo vắng ngắt, phòng làm việc vắng tanh, ngay cả phòng giải trí cũng không có ai. Tất cả đều trống vắng.
Tim Mộ Mai trĩu nặng từng chút, đôi chân yếu ớt, bủn rủn theo từng bước đi.
Có phải Vưu Liên Thành không cần Lâm Mộ Mai nữa không? Có phải anh đang đùa với cô không? Hay là Lâm Mộ Mai đã làm gì khiếu Vưu thiếu gia tức giận?
Nhưng mà, trong khoảng thời gian này cô có làm chuyện gì để anh không vui đâu. Không có, không hề có!
Bây giờ chỉ còn một chỗ cuối cùng thôi. Mộ Mai đứng ở cửa phòng bếp, tai áp sát vào cánh cửa đóng kín. Không có, bên trong không có âm thanh nào cả.
Chân cô run lẩy bẩy.
Đúng rồi, đúng rồi, nơi này đều được cách âm rất tốt, cho nên cô không thể nghe thấy âm thanh gì cả. Nói không chừng Vưu thiếu gia đang nấu một bữa thịnh soạn cho Lâm Mộ Mai ở bên trong thì sao?
Không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu! Nhất định Vưu Liên Thành đang ở trong đấy.
Tay Mộ Mai run run mở cửa ra.
Phòng bếp rộng rãi sáng choang, chàng trai của cô đang đứng ngược sáng, lưng áo sơ mi trắng của anh phản chiếu ánh sáng hắt vào tủ bát bóng loáng, tạo nên sóng sáng lấp lánh khiến người ta không sao mở to mắt được.
Mộ Mai ngơ ngác đứng đấy, tay vẫn vịn chốt cửa, không dám hít thở mạnh, như sợ vừa thở lớn tiếng thì anh sẽ trốn vào ánh hào quanh lóa mắt kia.
Nghe thấy động tĩnh, Vưu Liên Thành quay đầu lại, nhoẻn môi cười để lộ hàm răng trắng sáng: "Tỉnh rồi hả?" Lúm đồng tiền bên má trái như ẩn như hiện, nói xong lại quay đầu về.
Tốt quá, có âm thanh, có âm thanh thật. Lâm Mộ Mai không phải đang nằm mơ, giấc mơ đã mang đi Vưu Liên Thành của cô giống hệt trong căn nhà cũ ở London năm xưa.
Mộ Mai cất bước chạy ào đến, vạt váy ngủ cô bay phấp phới theo gió. Cô dừng lại cách tấm lưng ấy một tấc, vươn tay ra ôm lấy eo anh từ phía sau, cọ mặt vào lưng anh.
"Người đẹp ngủ trong rừng, em đã ngủ những năm mươi mấy giờ ấy. Nếu em vẫn không tỉnh lại, anh định lát nữa sẽ đến hôn em gọi tỉnh em đấy."
Năm mươi mấy giờ ư? Làm sao thế được? Sao cô có thể ngủ lâu đến vậy? Mộ Mai mờ mịt, nhưng giờ khắc này cô không muốn nghĩ ngợi, cũng lười động não, anh vẫn ở đây là tốt rồi.
Cô tiếp tục cọ vào lưng anh: "Liên Thành, anh ở đây làm gì?"
"Anh ở đây làm gì á? Còn làm gì nữa, hiện giờ đã trưa trờ trưa trật, sợ Lâm Mộ Mai đói bụng nên ở đây chuẩn bị thức ăn cho cô ấy chứ sao."
"Vậy anh đang nấu gì thế?"
"Nấu gì à? Xem đi, là cháo mực đấy."
"Em thích cháo mực."
"Anh biết, nên anh mới nấu đấy thôi."
"Liên Thành, em thật vui khi thấy anh ở đây."
"Anh biết, nên anh mới ở đây này."
Anh luôn nói những lời yêu thương nhạt toẹt như thế. Không màu mè, không đầu không đuôi, nhưng càng nghĩ càng thấy xúc động, càng nghĩ càng thấy ngọt ngào.
Mộ Mai nhẹ nở nụ cười, hơi nước trong mắt vương trên hàng mi. Cô lại cọ vào lưng anh, hòng lau khô hơi nước kia.
"Lâm Mộ Mai, em đang chùi nước mũi vào áo anh ấy hả." Vưu thiếu gia làm ra vẻ sợ hãi.
"Đen thật, bị anh bắt tại trận rồi."
Một giây sau, Vưu thiếu gia đưa tay lôi cô ra, khóa vào trước ngực. Cháo vẫn đang bốc hơi nghi ngút, che mờ tầm mắt, tay Mộ Mai được Vưu Liên Thành nắm lấy, hai người cùng nhau cầm muôi khuấy cháo.
"Mộ Mai, em có tò mò anh đã mua nhà chúng mình ở Brazil ra sao, chú chó to anh tặng em trông thế nào không?"
"Dĩ nhiên, chắc chắn sẽ tốt hơn trong tưởng tượng của em hàng vạn lần đúng không."
Đúng vậy, Mộ Mai vô số lần mơ đến cảnh Vưu Liên Thành nắm tay mình đi dạo trên bờ cát vàng óng của đất nước samba ấy. Họ sống trong một ngôi nhà nho nhỏ, có chú chó chạy tung tăng bên chân, hàng xóm xung quanh đều nhiệt tình thân thiện, luôn cười lên khoe hàm răng trắng đều như bắp dưới ánh mặt trời.
Mộ Mai luôn tin, bờ cát vàng ấy sẽ xua đi hết những năm tháng mù mịt xưa kia, tượng trưng cho cuộc sống an yên hạnh phúc.
Anh cười khẽ bên tai cô, tiếng cười ấy vừa dịu dàng vừa có chút đắc ý: "Lâm Mộ Mai, anh đã đặt vé máy bay về Brazil vào thứ Ba rồi. Giờ là thứ Sáu, ba ngày nữa anh sẽ đưa em rời khỏi Bắc Kinh."
Lời này như thế bóp chặt hô hấp của Mộ Mai, cô quay người nắm chặt vạt áo anh, dè dặt hỏi: "Thật sao? Thật sao Liên Thành?"
"Đương nhiên là thật rồi."
Qua lời khẳng định chắc nịch ấy, Mộ Mai cảm nhận được, rốt cuộc sau cơn mưa trời lại sáng, mọi việc đã kết thúc ấm êm.