Rồi dòng người bắt đầu tan đi, Lâm Mộ Mai chỉ vào một đôi khá trẻ tuổi: "Liên Thành, chúng ta xem thử mấy đôi ở Argentina sẽ đi đâu chơi đi."
Vưu Liên Thành nhăn mày, vẻ mặt Mộ Mai vừa rồi vẫn còn hí hửng chợt ủ ê, cậu càng cau chặt mày hơn, ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại gật đầu.
Nhất định là do khăn quàng cổ của Lâm Mộ Mai quá sặc sỡ, khiến cậu cảm thấy màu sắc tươi đẹp như vậy không nên ở bên cạnh khuôn mặt ảm đạm.
Đi theo dòng người đến tàu điện ngầm, sau đó họ bị chắn ngoài cửa điện tử bởi vì họ không mua vé.
"Đừng lo." Mộ Mai nháy mắt với cậu, vuốt lại tóc, kéo khăn cổ thấp xuống để lộ khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn. Lúc cô định cất tiếng gọi chàng trai ôm cô ở quảng trường khi nãy, Vưu Liên Thành đã giữ cô lại.
Trong tiếng báo động của cửa điện tử, Mộ Mai và Vưu Liên Thành cúi đầu vội vã hòa giữa dòng người, chui vào tàu điện ngầm. Chuyến tàu bắt đầu khởi hành, lao vun vút trong lòng đất. Mộ Mai thở hắt một hơi, quay sang nhìn Vưu Liên Thành, cậu cũng đang nhìn cô chằm chằm. Thấy vậy Mộ Mai mỉm cười với cậu, thế mà cậu sầm mặt quay ngoắt đi.
Tàu điện ngầm đêm giáng sinh chật ních người, Mộ Mai và Vưu Liên Thành mau chóng bị ép đến tắc thở, mặt cô gần như chạm vào mặt cậu. Vưu Liên Thành thề với lòng sẽ không bao giờ đi theo Mộ Mai làm ba cái chuyện ngu xuẩn như vậy nữa. Không khí trong tàu điện bí bức, cậu giơ tay nắm vòng treo, lưng cậu bị bộ ngực đồ sộ của một người phụ nữ không biết mặt mũi ra sao áp chặt vào. Vưu Liên Thành biết chắc chắn người phụ nữ đó cố ý, thậm chí tay ả còn đặt lên mông cậu nữa kia. Hành động của người phụ nữ này khiến Vưu Liên Thành phải áp sát vào người Mộ Mai, nhiều lần mũi hai người gần như chạm vào nhau luôn. Càng khốn khổ hơn là tàu điện ngầm vận hành với tốc độ cực cao, cứ chạy chạy ngừng ngừng khiến thân thể hai người họ dính vào nhau, không tránh khỏi đụng phải gò núi đôi mềm nhũn trước ngực cô. Cảm giác cơ thể cô đem lại cho cậu thật kì diệu khó tả, khác hẳn với của người phụ nữ quấy rối phía sau kia. Khi nhiệt độ trong tàu điện ngầm bắt đầu tăng lên, cảm xúc nóng bỏng kia tập kích thẳng đến phương diện sinh lý trên người cậu.
Trước đó rất lâu, Vưu Liên Thành đã hiểu được cấu tạo cơ thể của nam và nữ, cũng biết chuyện giữa nam và nữ ra sao. Cậu biết mấy người bạn của mình đã làm gì trong những bữa tiệc đồ ngủ, mà mấy đứa con gái ở buổi tiệc kia cũng từng cởi trần như nhộng mời chào cậu. Nhưng Vưu Liên Thành có ý chí của riêng mình. Cậu muốn mang tất cả chân - thiện - mỹ tặng cho Đông Tiểu Quỳ, cô bé có nụ cười rạng ngời kia.
Nghĩ đến Đông Tiểu Quỳ, Vưu Liên Thành cảm thấy không khí trong tàu điện đã trở nên thoải mái hơn. Nhớ đến tấm thiệp chúc mừng giáng sinh cô tặng, cậu khẽ mỉm cười.
Thấy cậu lại nở nụ cười ngốc nghếch mỗi khi nhớ đến người yêu này, đáy lòng Mộ Mai buồn bã khôn tả. May mắn là ít ra đêm giáng sinh hôm nay Vưu Liên Thành không chế nhạo cô, thậm chí cậu còn bị cô kích động, chủ động nắm tay cô, ngay cả khi cô gọi cậu là "Liên Thành", cậu cũng không cấm cản. Như vậy quả thật đã khá lắm rồi.
Mẹ Xuân đã nói, người như Vưu Liên Thành là phải lấn chiếm từng bước, tình cảm tích tụ theo thời gian, cuối cùng là sẽ phá thành nhổ trại.
Eo bị cậu ôm chặt, Mộ May đưa tay nắm lấy vạt áo Vưu Liên Thành theo bản năng. Ánh mắt Vưu Liên Thành sắc lạnh nhìn ra sau lưng Mộ Mai. Lúc này cô mới hoàn hồn lại, muộn màng nhận ra thứ thô cứng đang chĩa vào hông mình là gì. Nếu cô nhớ không lầm, ngay sau lưng cô là một gã đàn ông lực lưỡng. Trong khoảng thời gian ngắn, cô không biết mình phải làm sao, chỉ cố hết sức dán chặt người mình vào Vưu Liên Thành. Vưu Liên Thành xoay người, trao đổi vị trí với cô, như thế Mộ Mai đã tránh được gã đàn ông ghê tởm kia. Mộ Mai nắm vạt áo Vưu Liên Thành, ngượng ngùng cúi đầu.
Vưu Liên Thành nheo mắt lại, nhìn hai xoáy tóc nho nhỏ trên đỉnh đầu Lâm Mộ Mai. Tóc cô xõa trên vai, theo cơn gió nhè nhẹ trong xe, thỉnh thoảng vài sợi tóc ve vuốt trên mặt, trên cổ cậu, ngứa ran hệt như bị mấy con sâu róm bò lên.
Giờ khắc này, lần đầu tiên Mộ Mai thấy áy náy với Vưu Liên Thành.
Trạm cuối cùng của tàu điện ngầm là bến cảng bờ Tây. Chính quyền tại thành phố Buenos Aires đã tổ chức lễ hội giáng sinh bên bờ biển này. Không khí cuồng nhiệt từ dàn âm thanh ngoài trời đã xua đi cái giá lạnh của cuối tháng Mười Hai. Trên sân khấu đơn giản cách đó hơn một mét, ca sĩ nhạc rock đang cháy hết mình, đám đông vây quanh sân khấu lắc lư theo điệu nhạc. Nơi đây biển người đông đúc, ánh đèn trên bến cảng đã nuốt trọn màn đêm trên bãi biển.
Mô Mai và Vưu Liên Thành đi đến con phố đầy các quán bia hai bên đường, dùng tờ tiền peso anh chàng taxi cho mua hai cốc bia to và một thùng bắp rang ngồi ở ban công tầng hai. Nhìn lớp bọt bia từ từ xẹp xuống, Vưu Liên Thành cau mày.
"Tôi quên mất Vưu thiếu gia là quý công tử nổi tiếng ở London không uống thức uống bình dân này rồi." Mộ Mai khẽ vỗ đầu.
Vưu Liên Thành nhìn Mộ Mai bằng ánh mắt cảnh cáo. Bình thường cô hầu học của cậu sẽ biết điều im miệng, nhưng Mộ Mai ở Buenos Aires và Mộ Mai ở London như thể hai người khác nhau.
"Hay là..." Lâm Mộ Mai không hề im lặng, còn làm bộ dễ thương trêu chọc, "Hay là cậu bạn nhỏ Vưu Liên Thành thật ra muốn đổi bia thành nước trái cây hả?"
Cô vừa dứt lời liền búng tay vang tanh tách, ra hiệu gọi nhân viên phục vụ đến. Búng tay là phong cách ở các quán bia, nghe nói ai búng tay vừa giòn vừa vang sẽ được chủ quán tặng bia miễn phí. Lâm Mộ Mai búng tay không lớn cho lắm, nhưng vẫn nhận được tặng bia, bởi vì nhìn cô cười hệt như đóa hoa vông mào gà của Argentina vậy.
Nhiều năm sau, Vưu Liên Thành mới biết đến loài hoa này, màu của nó cũng đỏ rựcnhư chiếc khăn quàng cổ đêm nay của cô.
Dĩ nhiên Vưu Liên Thành không đổi bia thành nước trái cây. Chẳng qua cậu chỉ phản cảm với những loại nước uống có bọt, cho rằng chúng đều là những thứ hư ảo thôi. Bẩm sinh cậu ghét những thứ phù phiếm, giống như biểu hiện bây giờ của Lâm Mộ Mai khi nghe chủ quán khen cô cười giống quốc hoa Argentina, rõ là rỗng tuếch.
Từ vị trí của họ có thể trông thấy những ánh đèn tròn trên sân khấu cách đó không xa, và cả những con thuyền cập cảng gần đấy. Đèn tín hiệu trên cột buồm cao cao của chúng giống như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, biến hải cảng thành một hòn đảo nhiệm màu.
Bọt bia đã tan hết, Vưu Liên Thành mới nhẹ nhàng uống một hớp. Đây là ngụm bia đầu tiên trong đời cậu, trước đây cậu cũng từng uống bia rồi, nhưng đó là loại bia đã được bartender pha chế lại. Đúng là bia này thua xa loại bia được pha chế kia, vị nó hơi đắng, chẳng trách sao bạn cậu đều hình dung nó giống hệt như nước đái ngựa.
Trong lúc Vưu Liên Thành nhăn mày, Mộ Mai lắc đầu lấy ra một cốc nhỏ, đổ bia vào cốc, rồi lấy cái nắp hình vuông bên cạnh đặt lên miệng cốc. Tiếp nữa cô giơ lên không trung lắc qua lắc lại một lát mới đặt xuống bàn, mở nắp ra đưa cốc đến trước mặt cậu.
"Lần này nhất định hương vị sẽ khác."
Vưu Liên Thành nửa tin nửa ngờ cầm cốc bia vẫn còn sủi bọt, nốc ực vào miệng.
Cậu vừa uống xong đã thấy Lâm Mộ Mai khẩn trương nhìn mình: "Không giống đúng không?"
Trong ánh mắt trông mong của cô, Vưu Liên Thành bỗng không muốn nói cho cô biết thật ra nó chẳng khác gì khi nãy cả. Thế nhưng chẳng những cậu không nói vậy mà còn gật đầu như con rối.
Cô nở nụ cười vô cùng thỏa mãn, như nhận được vinh quang lớn lao lắm. Chuyển mắt nhìn ra ngoài ban công, Mộ Mai chống cằm chậm rãi lẩm bẩm vừa như kể cho cậu nghe, vừa như nói với chính mình, rồi lại như thủ thỉ với khoảng biển ngoài kia.
"Tôi quen một người bạn, anh ấy bảo khi uống bia sẽ ngửi thấy mùi hoa hublông. Anh ấy còn nói với tôi rằng, mỗi người trên thế giới này đều có nơi thuộc về riêng mình, giống như mây ở trên trời, cá sống dười nước, chim đậu trong rừng..." Cô cúi đầu uống bia, ngón tay vô thức vẽ gì đó trên bàn, một hồi cô ngẩng đầu, đôi mắt mơ màng, "Vưu Liên Thành, nhưng mà hình như tôi không thuộc về bất cứ thứ nào trên thế giới này hết. Dù tôi tìm thế nào cũng không thấy, không thấy nơi nào mà tôi thuộc về cả. Vưu Liên Thành, cậu nói xem nếu tôi mãi mãi không tìm được, đến cuối cùng tôi phải làm sao đây?"
Đây là lần đầu tiên Vưu Liên Thành thấy được sự yếu đuối trong mắt Lâm Mộ Mai. Cô gái này luôn ngụy trang hoàn mỹ, khiến người ta cho rằng dù trong hoàn cảnh nghiệt ngã cỡ nào, cô ấy cũng có thể sống thư thái. Nhưng vẻ nhu nhược hiện giờ của cô lại khiến Vưu Liên Thành luống cuống chưa từng có. Vào tuổi mười bốn, Vưu Liên Thành bắt đầu biết cảm giác thương hại là gì, cô gái trước mắt cậu đã bị thượng đế lấy mất một phần hạnh phúc từ rất sớm. Đó là một gia đình ấm áp, một gia đình có cha có mẹ và cả anh chị em mà cô hằng ao ước.
Mộ Mai cũng không hiểu vì sao mình lại nói những điều này với Vưu Liên Thành. Là do không khí trong lành của thành phố này, do đóa hoa hublông, do tối nay Vưu Liên Thành trông gần gũi và ưa nhìn hơn, hay là do đêm bình an khiến cô nhớ đến cô bé bán diêm trong câu truyện cổ tích đã từ giã cõi đời giữa những mộng tưởng hạnh phúc của mình?
Mộ Mai không biết tại sao lại nhớ đến hình ảnh đau buồn ấy, nước mắt ngân ngấn bờ mi.
Đôi mắt Lâm Mộ Mai như vương lớp sương mù sớm mai của London, Vưu Liên Thành nghe thấy giọng mình vang vọng trong quán bia huyên náo: "Lâm Mộ Mai, đừng đau buồn, sau này tôi sẽ đối xử tốt với cô hơn."
Trong ngày lễ giáng sinh năm mười bốn tuổi của mình, Vưu Liên Thành còn làm một chuyện mà cậu đã rất muốn làm từ rất lâu trước đây. Chính là trộm một thanh kẹo sing-gum trong siêu thị tiện lợi rồi giấu trong khăn quàng cổ của Lâm Mộ Mai. Chiếc khăn quàng cổ dày cộm kia tránh được máy cảm ứng của siêu thị, nên họ cứ thế nghênh ngang bước ra khỏi cửa.
Vừa ra ngoài đã chạm mặt với Vưu Lăng Vân dẫn theo bảy tám vệ sĩ và hơn mười nhân viên cảnh sát Argentina đi đến, song, hai người họ lại không hề tỏ ra sợ hãi chút nào.