"Chuyện kia..." Liên Thành ngập ngừng, "Chuyện kia... anh quên rồi."
Quên mới lạ đấy!
"Vưu thiếu gia, giấu diếm sự thật sẽ bị trừ điểm."
Trừ điểm ư? Vưu Liên Thành đành bất chấp: "Ngoại trừ đổi hướng dẫn viên du lịch của em thành nữ, ở kế bên phòng em, anh còn giải quyết bà cô tóc xù làm đổ cola vào người em mà không chịu xin lỗi trong phòng ăn nữa."
Thảo nào hôm đó sau khi người phụ nữ tóc xù kia đi vào phòng vệ sinh một chuyến, lúc đi ra lại mở miệng xin lỗi cô với khuôn mặt sưng tấy. Mộ Mai hài lòng vuốt tóc Liên Thành, thực tế cậu làm như vậy khiến cô rất thỏa mãn. Nói thật, nếu không phải cô nghĩ đến cánh tay mình không bằng một nửa người phụ nữa kia, lúc ấy Mộ Mai thật sự muốn dạy cô ta một trận ra trò ấy chứ.
"Còn gì nữa không?" Mộ Mai hỏi tiếp.
"Còn tên dê cụ ở trên tàu điện ngầm cứ khen con gái Đông Dương đẹp như búp bê trước mặt em."
"Còn gì nữa?" Tốt, tốt, tốt lắm, tên dê xồm kia cũng nên nhận một bài học.
"Còn..." Liên Thành dè dặt nhìn Mộ Mai, "Anh cố ý bỏ thẻ căn cước của mình vào hộp thư..."
"Sau đó thế nào?" Mộ Mai ra vẻ thờ ơ. Khoan đã... hộp thư, hộp thư nào? Cô ngẩng đầu khỏi vai cậu, "Vưu Liên Thành nói tiếp mau!"
"Anh bảo nhân viên ở đó mở hộp thư ra."
"Tiếp..."
"Nhân lúc nhân viên loay hoay anh lén giấu đi một lá thư." Vưu Liên Thành cuống quýt xoa dịu cô, "Mộ Mai, anh cam đoan với em, năm mươi năm sau Triệu Cẩm Thư vẫn nhận được lá thư đó, chẳng qua nội dung trong thư đã thay đổi thôi."
"Nội dung thay đổi? Thay đổi chỗ nào? Vưu thiếu gia, kể cho em nghe về sáng tạo của anh đi?" Mộ Mai kéo chặt tay Vưu Liên Thành.
Vưu Liên Thành huênh hoang đắc ý: "Anh đã đổi lá thư thành năm mươi năm sau Triệu Cẩm Thư từ con cóc ghẻ biến thành con cóc già, nhưng cuối cùng vẫn không ăn được thịt thiên nga."
Một bàn tay lập tức vỗ xuống đầu cậu: "Vưu Liên Thành, trẻ con mười tuổi cũng không làm chuyện ngây thơ như anh đâu."
"Liên Thành." Mộ Mai nâng mặt cậu lên bày tỏ thái độ nghi ngờ rất nghiêm túc, "Tất cả mọi người đều ca ngợi chỉ số thông minh rất cao của anh, ai ai cũng biết về điều đó, đây không phải là tin đồn, và ngay cả ba anh cũng luôn tự hào về nó. Vưu Liên Thành, anh đâu phải tên ngốc."
Cậu bỏ tay cô ra, ôm chặt cô vào lòng, bất lực nói: "Mộ Mai, em nên thấy may mắn vì sức quyến rũ của em đi. Một tháng trước, dù có chết anh cũng không tin mình lại trở thành cái kiểu ngớ ngẩn như hôm nay, cho nên em hẳn phải biết ơn vì điều đó mới đúng."
Mộ Mai líu lưỡi, Vưu thiếu gia tương phản lớn quá đi mất.
"Hơn nữa, chỉ số thông minh cao không liên quan gì đến việc này. Để anh nói cho em biết, Einstein nổi tiếng là Lão Ngoan Đồng, Newton vẫn luôn cất giữ cẩn thận con ngựa gỗ hồi bé của mình, còn Darwin từ nhỏ luôn len lút đến nông trường trèo cây hái trộm táo của người ta đấy."
Vưu Liên Thành có giọng nói trầm ấm nghe rất hay, khi cậu nghiêm túc biểu đạt điều gì đó sẽ vô cùng lôi cuốn, như thể đưa người ta vào khung cảnh cậu đang miêu tả luôn. Mộ Mai như thấy được những biểu cảm sinh động của những danh nhân kia.
"Rồi sao nữa?"
"Cho nên nói tuyệt đối đừng gắn hành động của một người với chỉ số thông minh của họ. Vì vậy, lúc này biết anh làm được những chuyện kia, em nên vui vẻ quy kết nó vào sức hấp dẫn của mình thì hơn, bởi vì em quá hấp dẫn nên mới khiến anh điên đảo tâm hồn."
Mộ Mai chủ động đặt đầu lên vai cậu, nụ cười rạng rỡ nở mãi trên môi. Vưu Liên Thành cúi đầu, nghe tiếng cười khúc khích của cô trên vai mình. Cậu nâng mặt cô lên, cằm cô đã nhọn hơn xưa, giữa hàng mày cũng có chút mỏi mệt do bệnh mới khỏi.
"Em gầy rồi. Mai mốt về anh sẽ bảo đầu bếp làm mấy món ngon nuôi béo em lại."
"Về á?" Mộ Mai nhanh chóng tránh khỏi tay cậu, "Em đồng ý trở về khi nào?"
Vưu thiếu gia cũng lập tức trở mặt: "Sao đây? Lẽ nào em thật sự muốn hủy bỏ hợp đồng hả?"
Một Mai dứt khoát quay người lại, choàng tay qua cổ cậu: "Đâu mà, đơn phương đòi hủy hợp đồng với anh chẳng khác nào em làm không công mấy năm sao?"
"Vậy em mới vừa nói thế là có ý gì?"
"Liên Thành..." Mộ Mai nũng nịu, "Em chỉ muốn lười một chút không được sao? Anh xem, em ở cạnh anh làm trâu làm ngựa gần tám năm rồi, coi như anh cho em hưởng thụ một chút thời gian nhàn nhã được không? Tạm thời em muốn về nhà, dành thời gian ở bên mẹ Xuân của em nhiều một chút thôi."
Nghe giọng nói làm nũng ngọt ngào kia, Vưu Liên Thành gần như muốn đáp ứng ngay lập tức: "Mộ Mai, mấy ngày thôi nhé, mấy ngày sau quay về với anh đấy. Đến lúc đó em chỉ cần ở bên cạnh anh là được rồi, em sẽ không phải làm gì hết, anh sẽ làm trâu làm ngựa cho em, em chịu không? Mộ Mai, anh không muốn xa em."
Thật ra cậu cũng không thích để Mộ Mai ở lại nhà cô, vừa nghĩ đến gã hàng xóm Triệu Cẩm Thư của cô, trong cậu lại không yên lòng. Huống chi Triệu Cẩm Thư còn từng trèo lên cây sồi trước cửa sổ phòng Mộ Mai lúc đêm khuya nữa. Liên Thành nghĩ, bằng bất cứ giá nào cậu cũng phải mang Mộ Mai về nhà mình mới là an toàn.
"Chúng ta có xa nhau đâu? Lúc anh tan học vẫn có thể đến gặp em mà." Mộ Mai dựa sát vào người Liên Thành hơn một chút.
"Nhưng từ nhà anh đến nhà em phải lái xe mất một giờ đồng hồ, Mộ Mai, em cũng biết anh đâu có nhiều thời gian." Vưu Liên Thành đẩy cô ra xa một chút, cậu biết cô đang giở chiêu cũ với mình rồi.
"Liên Thành, em chỉ muốn lười chút thôi mà..." Mộ Mai nhích người ngồi lên chân cậu, kéo gần khoảng cách hơn, chóp mũi cọ vào mũi cậu.
"Mộ... Mộ Mai... chuyện này..." Đầu óc Vưu Liên Thành bắt đầu trống rỗng, "Đừng như vậy... phía... phía trước có một bà cụ đang ngồi đấy."
"Không sao đâu... Liên Thành..." Nhìn cậu nghẹn đỏ mặt, Mộ Mai nhịn cười, "Không sao đâu Liên Thành, anh không thấy bà ấy đeo máy trợ thính sao? Nói không chừng hiện giờ đã tắt máy ngủ gật rồi. Liên Thành, em nghĩ dù em có rên rỉ ở chỗ này bà ấy cũng không nghe được đâu."
"Rên... rên rỉ..." Vưu Liên Thành cảm giác một luồng khí nóng xộc thẳng từ ngón chân cậu lên đến đỉnh đầu, làm cậu phải líu lưỡi lại.
Tay cậu siết chặt, nghiêng mặt tìm kiếm môi cô, nhưng bỗng tay cô chặn cậu lại, Mộ Mai dịu dàng xin ý kiến: "Liên Thành, em muốn nghỉ ngơi một thời gian, có được không anh?"
Có được không á? Bây giờ cô có bắt cậu nhảy xuống chiếc xe đang chạy băng băng trên đường này, cậu cũng sẽ hô to Lâm Mộ Mai vạn tuế, Lâm Mộ Mai vạn vạn tuế nữa cơ!
"Dĩ nhiên được rồi." Vưu Liên Thành khàn giọng kéo tay cô ra, khẩn thiết dán môi mình vào môi cô.
Suốt quãng đường còn lại hai người không ngừng dây dưa ở hàng ghế sau. Lúc sắp xuống xe đầu tóc Mộ Mai đã rối tung, nút áo sơ mi cũng cài lộn xộn. Bởi vì trong trường hợp công cộng thế này Vưu thiếu gia vẫn hơi mất tập trung, cộng thêm hôm nay cô mặc kiểu áo lót khó cởi nên loay hoay mãi không tìm ra khóa cài áo. Lúc đi ngang bà cụ đang nhắm mắt nghỉ ngơi kia, bà chợt mở mắt nhìn Vưu Liên Thành mặt mày sa sầm, rồi lại cười mờ ám với Mộ Mai khiến khuôn mặt Mộ Mai thoắt cái đỏ bừng.
Khi cậu đưa cô về đến nhà trời đã khuya lắm rồi. Trong vườn hoa hồng đang nở, ngọn đèn in bóng họ thật dài trên đường. Đêm nay thật là kỳ diệu, họ ngồi xe buýt đi một vòng London, sau đó cậu lái xe đưa cô về nhà, giống hệt những đôi nam nữ đang hẹn hò bình thường vậy.
"Trên đường về lái xe cẩn thận một chút." Mộ Mai cúi đầu, bẽn lẽn dặn dò.
Vưu Liên Thành nắm lấy bàn tay cô toan rút ra, liếc nhìn vào bên trong thấy nhà cô đã tắt đèn tối om, xem ra mẹ nuôi của cô đã ngủ rồi.
"Mộ Mai, không mời anh vào nhà uống cốc cà phê hay sao?" Vưu Liên Thành khẽ nói.
Mộ Mai lập tức rút tay ra, lắc đầu phụng phịu: "Bây giờ còn chưa phải lúc, Vưu thiếu gia, anh đã quên bây giờ anh vẫn còn đang đợi phúc thẩm hay sao? Anh đừng có mơ nghe không!"
"Lâm Mộ Mai, em coi anh là hạng người gì chứ? Em nghĩ đi đâu vậy, anh chỉ thấy khát nước muốn em mời anh uống cà phê thôi mà. Xem đầu óc em nghĩ gì kìa." Vưu Liên Thành lúng túng.
Sau khi Mộ Mai vào nhà, tắm rửa xong xuôi, thời điểm đang sấy tóc thì nghe thấy cửa sổ vang lên tiếng gõ. Cô lo lắng mở cửa sổ ra, biết ngay là cậu đang ở trên cây sồi liền nén giọng nói: "Lại thế rồi, Liên Thành, sao anh lại làm như vậy nữa hả?"
Liên Thành nhảy từ cây sồi sang cửa sổ, đưa tay áp lên khuôn mặt cô: "Mộ Mai, anh thật sự muốn uống cà phê mà."
Mộ Mai chống tay lên eo: "Cách đây chưa đến năm phút lái xe sẽ có một cửa hàng tiện lợi mở hai mươi bốn giờ, ở đó chẳng những bán cà phê mà còn có rất nhiều thức uống khác nữa."
Mái tóc chỉ mới khô một nửa khiến cô trông cực kỳ quyến rũ, chiếc áo ngủ kiểu sơ mi dài ngang đùi vô cùng cám dỗ, dù đã che kín thân hình nhưng vẫn khiến suy nghĩ Vưu Liên Thành mơ tưởng xa xôi. Bên trong nhất định cô không có chiếc áo lót đã hành hạ cậu trên xe buýt đâu, lúc ngủ Mộ Mai không thích mặc áo lót, điều này cậu biết rõ. Vưu Liên Thành luôn mơ mộng vào lúc nửa đêm thế này, hàng nút áo kia sẽ được cởi ra từng viên một bằng răng mình.
"Mộ Mai, bây giờ để anh chủ động đoán nhé, chắc chắn dưới áo ngủ em không mặc gì cả đúng không?" Cậu đưa tay đến, muốn chứng minh đáp án của mình.
Mộ Mai đã sớm có chuẩn bị, giơ tay gạt phăng tay Liên Thành đi. Ai ngờ vì quá mạnh tay nên xảy ra bi kịch. Vưu thiếu gia đã ngã xuống từ cửa sổ nhà cô.