Mộ Mai ngừng lại một chút, rồi mới khó khăn nói tiếp: "Cẩm Thư, anh kết hôn với cô gái khác đi, cứ sống cuộc đời hạnh phúc của mình. Những lời này em đã tập luyện rất nhiều ở nhà, anh cũng biết là em nghiêm túc đấy."
Triệu Cẩm Thư buông cô ra, thở dài thườn thượt, vịn vai Mộ Mai, khẽ khom người xuống: "Lâm Mộ Mai, em ghét anh không?"
Cô lắc đầu.
"Vậy em khi ở bên anh có thấy vui vẻ không?"
Cô gật đầu.
"Câu cuối cùng, lúc em đùa vui với anh có khiến em quên đi những chuyện buồn hay không?"
Mộ Mai rủ mắt, gật đầu lần nữa.
Tàu điện ngầm đã đến, Triệu Cẩm Thư cúi đầu khẽ hôn lên môi cô rồi để cô lên tàu. Khi cô đã đứng ở sau cửa, anh mới đặt tay lên miệng nói to: "Cưới ai là chuyện của anh, muốn chờ em là chuyện của anh và yêu em cũng là chuyện của anh. Lâm Mộ Mai, anh sẽ khiến cho em phải bằng lòng theo anh về Bắc Kinh, nhất định sẽ như vậy."
Tàu điện ngầm chậm rãi rời đi. Mộ Mai quay người, không muốn nhìn tên ngốc ở sân ga kia nữa.
***
Vưu Liên Thành về dinh thự rất muộn, hôm nay cậu thay mặt cho Vưu gia đi dự đám cưới của hai nhà quý tộc ở London, buổi hôn lễ tôn nghiêm kéo dài đằng đẵng. Suốt cả buổi cậu luôn phải tỏ ra tao nhã để thể hiện được thân phận tôn quý của mình. Chỉ mỗi việc cười thôi cũng khiến Vưu Liên Thành nghĩ đến khi hôn lễ kết thúc chắc cơ mặt mình không chịu nổi mất, thêm vào đó mấy cô gái cứ đến bắt chuyện khiến cậu phiền vô cùng, mà điều khiến cho Vưu Liên Thành cáu kỉnh hơn chính là cả ngày hôm nay cậu gọi điện cho Mộ Mai đều không được.
Lâm Mộ Mai rất ít khi tắt điện thoại, chỉ cần cậu muốn là cô sẽ xuất hiện ngay, nhưng tìm cô cả ngày không thấy đâu thế này thì đúng là lần đầu tiên. Nó khiến cậu cảm thấy cô đã phạm phải tội lỗi tày trời không thể dung tha được mà.
Vừa vào đến cửa, quản gia đã báo cho cậu biết Lâm Mộ Mai đã về rồi, bây giờ đang ở trong phòng giải trí. Vưu Liên Thành sải bước, nhanh chóng đi đến phòng giải trí, nhưng vừa bước vào đã thấy được cảnh tượng khiến cậu không vui chút nào. Lâm Mộ Mai và Chu Á Luân đang ngồi sóng vai trên sàn nhà, đeo tai nghe và cầm súng chỉa về màn hình LCD, càn quét đám zombie ùn ùn xuất hiện trên đấy, màn ảnh toàn là máu me tung tóe, đạn bay vèo vèo.
Hiển nhiên là họ đang chơi vui đến mức quên hết mọi thứ xung quanh, nhập tâm đến nỗi hai mái đầu gần như là chụm vào nhau luôn. Vưu Liên Thành tức tối nghĩ không biết Lâm Mộ Mai đã trở nên thân thiết với Chu Á Luân như vậy từ lúc nào, không phải họ luôn cự cãi nhau sao? Hôm nay cô mặc áo len đen thật dày, mái tóc chỉ buộc hờ lại, để lộ chiếc cổ thon thả trắng nõn trắng nà khiến Vưu Liên Thành nhìn vào cảm thấy vô cùng chói mắt.
"Lâm Mộ Mai." Vưu Liên Thành nén giận, lạnh lùng cất giọng gọi.
Nhưng họ đều không nghe thấy, thậm chí đúng lúc đó Chu Á Luân bắn trúng mục tiêu còn đắc ý vênh váo la lớn lên: "Lâm Mộ Mai, lát nữa tôi sẽ khiến cho cô phải tâm phục khẩu phục mà gọi tôi bằng anh!" Chu Á Luân vừa dứt lời, Lâm Mộ Mai đã húc đầu vào đầu anh ta.
Vưu Liên Thành siết chặt bàn tay, nhấc chân đá văng nguồn điện của máy chơi điện tử ra, hai người đang chơi quên cả trời đất kia bỗng dưng thấy màn hình tối đen liền đồng thanh mắng to: "Bullshit!"
Vưu Liên Thành tiến lại, tháo tai nghe của Mộ Mai ra, rồi kéo phắt cô dậy, lôi xềnh xệch ra khỏi phòng giải trí.
Năm phút sau, Mộ Mai bị cậu ghì vào cánh cửa, nghe cậu tức giận chất vấn.
"Tại sao lại tắt điện thoại?" Vưu Liên Thành chống tay lên hai bên.
"Anh đoán xem." Mộ Mai bị giam trong vòng tay cậu, ngẩng mặt lên cười tủm tỉm.
"Lâm Mộ Mai, tôi không thích cái kiểu cười bây giờ của em." Có đôi khi Liên Thành thấy nụ cười của Mộ Mai là thứ huyễn ảo nhất thế gian này, tựa như sương mù vậy.
"Vâng, Vưu thiếu gia, em nhớ rồi." Mộ Mai thôi cười, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.
Trong lòng cậu lại bắt đầu nổi lên phiền não, buổi hôn lễ nhàm chán kia đã khiến mọi thứ trở nên bất thường, dù bây giờ Lâm Mộ Mai cười hay không cười cũng khiến cậu cảm thấy bứt rứt. Cậu nhắm mắt lại, thôi thì mắt không thấy tâm không phiền.
"Lâm Mộ Mai, mấy ngày nay em sao thế?" Vưu Liên Thành thở hắt ra, "Gần đây sao em cứ trốn tránh tôi mãi vậy."
"Anh đoán thử xem, Liên Thành."
"Đừng có múa mép khua môi với tôi, nói đi, mấy ngày nay sao lại không cho tôi hôn em?"
Vưu Liên Thành mở mắt ra, thấy khuôn mặt xinh xắn láu lỉnh kia gần trong gang tấc, cô nhún vai ra vẻ bất đắc dĩ.
"Tệ thật, bị anh phát hiện ra mất rồi. Liên Thành, anh đoán thử đáp án đi."
Vưu Liên Thành lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
Mộ Mai giơ tay lên: "Thôi được rồi, được rồi, để em nói cho anh biết đáp án. Liên Thành, anh hãy nghe cho kỹ đây, Lâm Mộ Mai đã thay lòng đổi dạ rồi."
"Thay lòng đổi dạ?" Vưu Liên Thành cười nhạt, tay chống lên cửa từ từ dời xuống, ngón tay men theo gương mặt Mộ Mai, nắm lấy cằm cô, "Thay lòng đổi dạ? Mộ Mai, em lại nói chuyện ngu ngốc nữa rồi. Không phải em đang định nói cho tôi biết đối tượng khiến em thay lòng đổi dạ là Chu Á Luân đấy chứ?"
Mộ Mai hít sâu vào.
Vưu Liên Thành ép sát từng bước: "Thay lòng đổi dạ? Mộ Mai em nỡ sao hả? Em nỡ thay lòng đổi dạ thật sao?"
Mộ Mai không trả lời, chỉ quay mặt đi, lớp sương bắt đầu tụ lại càng lúc càng dày đặc, cô cố mở to hai mắt, Vưu Liên Thành bỗng ngừng lại, buông tay ra.
"Đúng là em không nỡ, Liên Thành, dù thế nào em cũng không làm được." Cô nghẹn ngào nói, hàng mi run run, dòng lệ tuôn trào, nhưng cô mặc kệ nó, tiếp tục nói, "Liên Thành, em đã trở nên hẹp hòi giống như mấy đứa con gái trước đây em vẫn khinh thường rồi. Liên Thành, em không cho anh hôn thật ra là muốn anh canh cánh trong lòng, muốn anh nhớ mãi khoảnh khắc chúng ta hôn nhau. Anh nói xem, có phải em ngốc lắm không."
Vưu Liên Thành hé môi nhưng chẳng thốt lên nổi một câu, chỉ chậm rãi đưa tay gạt đi dòng lệ vương trên má cô. Song lau thế nào cũng không hết, chỉ càng khiến Mộ Mai rơi nước mắt nhiều hơn. Cuối cùng, Vưu Liên Thành dùng môi mình thay thế, nước mắt của Mộ Mai rơi vào môi cậu có vị mặn đắng giống như nước biển.
"Mộ Mai, bảo bối..." Vưu Liên Thành vừa hôn cô vừa lẩm bẩm, thời khắc này cậu chỉ muốn gọi cô gái mình đang ôm trong lòng bằng danh xưng thân mật nhất trên thế gian, "Mộ Mai, bảo bối, tôi xin lỗi, buổi hôn lễ nhàm chán kia đã khiến tôi phiền chết đi được."
"Không sao, không sao cả." Mộ Mai kiễng chân lên, tay chần chờ rồi choàng qua cổ cậu, đáp trả nụ hôn kia, chủ động dán sát người vào thân thể Liên Thành.
Chiếc kẹp tóc rơi xuống, mái tóc mượt như tơ buông rủ trên vai. Tay Liên Thành vén mái tóc kia lên, môi in dấu lên cổ Mộ Mai, thân thể cô đang dính sát vào cậu mềm mại tựa như không xương.
Tay Vưu Liên Thành không còn nghe theo đầu óc điều khiển, lần vào vạt áo len của cô, quen đường quen lối dừng ngay trên gò núi. Cảm giác mềm mại mang đến sự quyến luyến, chính nó đã gợi lên bao giấc mộng xuân mỗi đêm khuya, cảnh sắc mơ màng trong mộng ấy luôn khiến Vưu Liên Thành vừa hoang mang vừa áy náy.
Hoang mang tại sao mình lại si mê thân thể của Lâm Mộ Mai như vậy, áy náy về đóa hoa quỳ luôn tín nhiệm vào tình yêu của mình ở đất nước xa xôi kia. Đông Tiểu Quỳ là đại diện cho một bí mật không muốn ai biết, ẩn sâu tận đáy lòng của Vưu Liên Thành.
Cổ áo len của Mộ Mai đã bị cậu kéo xuống bả vai, môi cũng lần theo đó in dấu lên bờ vai trần của cô. Nhưng bỗng chốc cậu khựng lại, như nhớ ra gì đó, cậu ngẩng phắt đầu lên, bàn tay đang phiêu lưu trên ngực cô cũng rút ra, nhìn chăm chăm vào mặt Mộ Mai.
"Lâm Mộ Mai, em không mặc áo lót." Vưu Liên Thành thở hổn hển, Lâm Mộ Mai giờ chỉ mặc mỗi chiếc áo len bên ngoài, bên trong thả rông, con gái mà không biết dè dặt gì cả.
"Không... không sao..." Mộ Mai cũng thở dồn dập, "Áo len này rất dày, người khác không nhìn ra đâu."
"Làm sao không nhìn ra?" Vưu Liên Thành vừa cáu vừa giận, "Em đâu có phẳng lì như sân bay."
Bả vai Mộ Mai khẽ run, rốt cuộc cô không nhịn cười được, đắc ý nói: "Vưu thiếu gia, cuối cùng anh cũng nhận ra là dáng vóc em tốt rồi hả?"
Mặt Vưu Liên Thành đỏ bừng lên, nhưng hiện tại cậu còn cần xác nhận lại một việc nữa: "Lâm Mộ Mai, không được cười, khi nãy ở trong phòng giải trí, có phải em cũng không..."
Mộ Mai giả vờ nghiêm mặt, gật đầu, tiếp lời Liên Thành: "Không phải anh vừa lôi em ra khỏi phòng giải trí sao? Trong suốt khoảng thời gian đó em đều ở cùng anh, em làm gì có thời gian quay về phòng mình cởi áo lót ra..."
Nghe được lời cô nói, lòng Vưu Liên Thành nghẹn ứ.
"Mai mốt..." Cậu không cam lòng cảnh cáo, "... không được phạm phải sai lầm như thế này nữa, cho dù bên ngoài có mặc áo dày đi nữa cũng không được. Em có biết Chu Á Luân chẳng phải dạng tốt lành gì hay không? Hắn thích nhất là ngồi nghiền ngẫm nghiên cứu dáng vóc mấy cô gái, còn nói mắt mình giống như máy quét điện tử ở cửa hải quan, chỉ cần quét một cái là có thể nhìn ra chuẩn xác ba vòng của họ, nói không chừng..."
Mộ Mai buồn cười nhưng không dám lỗ mãng cười to chọc giận Vưu thiếu gia. Môi cô vì mới bị cậu hôn nên đỏ mọng, gương mặt vì nín thở khi hôn cũng ửng hồng, mái tóc hơi rối xõa trên vai, trông hệt một cô gái vừa thuần khiết vừa hoang dã trên tạp chí, cám dỗ mời gọi đám con trai. Vì cố nén cười nên ngực cũng nhô cao hơn như dãy núi trùng điệp, vô cùng thanh tú và kiều diễm.
Vưu Liên Thành chợt cúi đầu xuống, lại hôn lên môi cô.