Bởi vì có công ty Boeing xen ngang, S.S.Y không thể lấy được hợp đồng của Á Mĩ như trong dự tính. Vưu Liên Thành phải ở lại New York thêm ba ngày, trong ba ngày này, anh và Ngô Phương Phỉ bị cánh săn tin chụp được ảnh vui chơi Disneyland, vẻ mặt hai người vô cùng thư thái, có tấm Ngô Phương Phỉ đút cho Vưu Liên Thành ăn gì đó trông rất hạnh phúc. Bởi vì Ngô Phương Phỉ có quan hệ chặt chẽ với Á Mĩ, cộng thêm biểu hiện nhẹ nhàng của Vưu Liên Thành, giới truyền thông liền tung tin đồn S.S.Y đã giành được thế thượng phong trong cuộc cạnh tranh lần này.
Trong quãng thời gian đó, bởi vì công ty Boeing cây to đón gió, sớm gây không ít thù hằn trong giới. Có không ít lãnh đạo trước đây bị công ty đào thải ra mặt trả lời phỏng vấn, cho rằng S.S.Y sẽ có khả năng cao hơn trong việc nhận được hợp đồng với Á Mĩ. Thỉnh thoảng lại có tin tức tuôn ra hình ảnh vài nhân vật có thâm niên trong giới tài chính giao thiệp mật thiết với Vưu Liên Thành, và cả ảnh nhóm cổ đông cấp cao của Á Mĩ gặp riêng anh nữa.
Đến ngày thứ tư, truyền thông Anh giật tít đưa tin công ty Boeing hối lộ cổ đông của Á Mĩ, chẳng những có ảnh bằng chứng mà còn cả ghi âm. Cuộc ghi âm ngắn ngủi kia lập tức được kênh truyền hình tài chính kinh tế và chính trị của New York phát sóng. Sau nửa giở tin tức này công bố, công ty Boeing tuyên bố rút lui khỏi cuộc canh tranh với S.S.Y lần này, và đuổi việc vị giám đốc đã đứng ra hối lộ cổ đông kia.
Khi hình ảnh vị giám đốc huy hoàng ngày trước của Boeing ôm thùng giấy đi ra khỏi tòa nhà tổng công ty được đăng nhan nhản khắp các tờ báo, Ngô Phương Phỉ và Vưu Liên Thành đang ở trên độ cao mười nghìn mét, lên máy bay rời khỏi New York sáu giờ trước.
Ngô Phương Phỉ buông tờ báo xuống. Thời điểm vị giám đốc này cuốn gói rời đi, trợ lý đắc lực nhất của ông ta đã chủ động xin thôi việc với Boeing. Ngoài mặt là tự nhận khuyết điểm từ chức, nhưng tình huốngthật sự là sau khi vụ tai tiếng lần này lắng xuống, anh ta sẽ chuyển sang làm cho tổng công ty S.S.Y. Và giờ khắc này, khi lãnh đạo ngày xưa của anh ta đang chán chường, thì trợ lý đó đã dẫn theo vợ và con mình, cầm lấy vé máy bay S.S.Y đặt cũng như phí du lịch lên máy bay đến Hawaii nghỉ mát rồi.
Cô vô thức quay sang nhìn Vưu Liên Thành đang ngủ say. Anh mệt sao? Hẳn là mệt lắm. Mấy ngày qua anh hệt như chiếc máy bị lên căng dây cót, không lúc nào ngơi nghỉ.
Ngô Phương Phỉ lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt anh. Nó quả thật hệt như mọi người đã miêu tả, gương mặt của thiên sứ tinh khôi, hoàn mỹ và ẩn chứa xa cách. Nếu không phải tận mắt chứng kiến chuyện xảy ra với anh ba ngày qua, Ngô Phương Phỉ thật không cách nào gắn liền gương mặt này với người thương nhân trẻ tuổi bày đầy âm mưu quỷ kế trong khách sạn cao cấp nhất Manhattan kia.
Buổi chiều đầu tiên đến New York, khi thấy được nhóm của công ty Boeing, anh đã nói với ekip của mình rằng: Đào cho họ một cái bẫy, để họ biết được không phải họ mới biết sử dụng thủ đoạn hạ lưu.
Trong suốt mấy ngày đàm phán hợp đồng quan trọng, Vưu Liên Thành chỉ làm mỗi một chuyện, chính là đi gặp trợ lý đắc lực nhất của vị lãnh đạo được công ty Boeing phái đến lần này. Thời gian còn lại đều dùng đi chơi với cô, và gặp mặt bạn của cậu cô ở mấy câu lạc bộ tư nhân xa hoa.
Vưu Liên Thành đã lợi dụng truyền thông tạo ra cảnh tượng giả rằng anh có giao dịch mờ ám với cổ đông Á Mĩ. Thế là vị giám đốc điều hành cấp cao luôn thông thạo trong lĩnh vực này nghe theo đề nghị của trợ lý đắc lực nhất của mình, giành chân hối lộ trước.
Lần này Boeing rút lui cũng giúp S.S.Y tránh được vào cuộc chiến phá giá. Nếu so về tài chính, S.S.Y căn bản không thể nào là đối thủ của công ty Boeing hùng hậu.
Nếu những việc này xảy ra với người khác, chắc hẳn Ngô Phương Phỉ sẽ khinh thường kẻ đã giở thủ đoạn thối nát như vậy. Nhưng khi người chủ đạo việc này là Vưu Liên Thành, một vài ý nghĩ của cô đã đổi khác. Dám gây chiến với công ty Boeing, anh thật xứng với danh hiệu dũng sĩ của mình.
Trong ba ngày qua cô luôn phối hợp anh, anh không giải thích, cô cũng không hỏi, anh cần cô có cử chỉ thân mật, cô liền vui lòng làm điều đó cho anh.. Ngay khi công ty Boeing tuyên bố rút lui khỏi cuộc canh tranh, Vưu Liên Thành đã nở nụ cười thư giãn thật sự lần đầu tiên trong suốt ba ngày qua của mình, ôm cô nói: "Phương Phỉ, cảm ơn em!"
Khoảnh khắc đó, Ngô Phương Phỉ cảm động đến mức rơi nước mắt. Cô thật sự cảm nhận được sự chân thành trong sâu tận nội tâm của người cô yêu tại giờ phút ấy.
Bên ngoài là bóng đêm đen như mực, trong khoang thương gia chỉ có bốn người khách, ai cũng đắp chăn ngủ mê mệt. Ngô Phương Phỉ kéo lại chăn cho Vưu Liên Thành, ngừa nó trượt xuống, thế nhưng lại vô tình đánh thức anh. Anh cau mày nhìn cô chốc lát rồi mỉm cười, sau đó điều chỉnh tư thế, tạo ra một khoảng cách khá xa với cô.
Ngô Phương Phỉ ngỡ ngàng nhìn bàn tay mình, lại nhìn khoảng cách bị kéo xa không biết do cố ý hay vô ý của Vưu Liên Thành, tâm trạng bỗng tối tăm hệt như cảnh bên ngoài. Chỉ còn mười ngày nữa là hết kỳ hạn lúc trước của họ rồi. Trong thời gian qua Ngô Phương Phỉ chỉ biết hết lòng hết dạ phối hợp anh, gần như đã quên mất giao hẹn ba tháng kia.
Máy bay đáp xuống sân bay thủ đô là vào buổi trưa, giống như lúc rời khỏi Bắc Kinh, Vưu Liên Thành vẫn thể hiện là mình người bạn trai chu đáo của Ngô Phương Phỉ. Lúc rời khỏi khoang máy bay, anh đưa tay che trên đỉnh đầu cô, ngừa đầu cô đụng phải cửa khoang, nhường cô đi trước. Điều này khiến mấy nữ tiếp viên hàng không nhìn họ đầy hâm mộ, còn có người gan dạ chạy đến xin chụp chung với Vưu Liên Thành nữa. Vưu Liên Thành cười ôn hòa đồng ý, tạo dáng phối hợp. Mấy nữ tiếp viên hàng xuýt xoa khen ngợi với Ngô Phương Phỉ, nói vô cô bạn trai cô thật ga lăng, hơn nữa còn chúc họ hạnh phúc và bày tỏ sự ủng hộ cho tình yêu của họ.
Bạn trai, tình yêu, hai từ khóa này thốt ra từ những nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp khiến Ngô Phương Phỉ nảy sinh ý nghĩ hoang đường. Cảm giác mình và Vưu Liên Thành như đôi kim đồng ngọc nữ trong giới giải trí được công ty ghép đôi, cùng nhau tham dự trường hợp công cộng, cùng nhau tham gia làm đại diện thương hiệu, cùng tiếp nhận báo chí phỏng vấn. Nhưng không ai biết được đằng sau những hình ảnh đăng lên tạp chí bày ra trước mặt công chúng, chiếm được hàng nghìn lời hâm mộ chúc phúc, họ thật sự là gì của nhau.
Đến đón họ là tài xế của câu lạc bộ Chicago và Hồng Tiểu Hiền. Vưu Liên Thành bảo Hồng Tiểu Hiền đưa Ngô Phương Phỉ về, còn bản thân thì ngồi vào xe của Chicago. Khi chia tay anh đã lịch sự ôm cô, áp má và gò má theo kiểu Anh, nói khách sáo: "Cực khổ cho em rồi, liên lạc sau nhé!" Rồi chui tọt lên xe.
Hai chiếc xe từ từ chạy về hai phía khác nhau, Ngô Phương Phỉ ngồi trong xe Hồng Tiểu Hiền quay đầu dõi theo xe Vưu Liên Thành. Cửa xe Vưu Liên Thành kéo tối đen, Ngô Phương Phỉ buồn bã quay lại, vô tình giao nhau với ánh mắt của Hồng Tiểu Hiền. Tuy chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô vẫn thấp thoáng thấy được vẻ thương hại từ đôi mắt của cô gái này.
***
"Tìm một chỗ massage đi." Vưu Liên Thành không về thẳng câu lạc bộ Chicago, mà bảo anh tài xế đến đón anh như vậy.
Anh tài xế thưa vâng, song trong lòng khá hoang mang, nhân viên massage và máy móc thiết bị ở Chicago đều thuộc hàng bậc nhất kia mà?
Chờ khi xe của câu lạc bộ chạy khuất, Vưu Liên Thành lại bắt một chiếc taxi khác bỏ đi.
Sau bữa cơm trưa, Mộ Mai rửa sạch bát đũa, đang bỏ vào máy khử trùng bỗng nghe thấy tiếng bước chân dừng ở phía sau. Cô vừa gọi "dì à" thì đã bị một đôi tay ôm lấy eo, hơi thở quen thuộc ập đến, đôi môi ấm áp hôn lên vành tai.
Mộ Mai tức khắc tránh né theo bản năng, chỉ nghe giọng anh khàn khàn: "Mộ Mai, anh nhớ em."
Tay anh cũng thừa dịp luồn vào áo cô, linh hoạt tiến đến nơi áo lót tác quái, khiến tay cô run lên đánh rơi chiếc đĩa
Tuy nhiên hôm nay thân thể cô không hề hoan nghênh người đàn ông mà cô luôn yêu. Mộ Mai bắt đầu phản kháng, thế nhưng càng vùng vẫy anh lại càng ôm chặt.
"Dì giúp việc đang ở ngoài đấy." Mộ Mai tức tối quát khẽ.
"Anh mới cho dì ấy về rồi." Môi Vưu Liên Thành in dấu lên gáy cô, cô càng giãy dụa anh càng hưng phấn, nơi nóng rực kia dính sát vào mông cô, tay cũng lần đến khóa cài áo lót.
Chưa tới một phút, anh đã cởi được áo lót cô ra, nút chiếc quần jeans cũng bị giật bung, anh ôm cô đặt lên bàn bếp, lấn người vào giữa hai chân cô.
Mộ Mai dốc sức cố đẩy Vưu Liên Thành: "Anh điên rồi, đây là phòng bếp."
"Phòng bếp thì tốt chứ sao. Trước kia chúng ta từng làm ở phòng bếp rồi, khi ấy em còn rất thích nữa." Anh lần tay đến đùi cô, "Bảo bối, quấn chân vào hông anh đi, cho anh vào đi mà."
"Liên Thành, hôm nay thân thể này không chào đón anh, anh không cảm giác được sao?" Mộ Mai cuống cuồng hét lên.
Những ngày qua, cô thường nhốt mình trong phòng, mở toang cửa sổ, nhoài người qua khung cửa nhìn lên bầu trời. Nơi đây tựa thể chiếc lồng giam, cô rất nhớ đại dương xanh ngắt, nhớ hương vị của từng cơn gió biển, tiếng chim hải âu kêu quang quác nơi đỉnh đầu, và tiếng sóng ì oạp vỗ vào mạn thuyền mỗi đêm.
Người ban đầu còn hận không thể nuốt cô vào bụng chợt khựng lại, tay anh dời khỏi ngực đưa đến ôm lấy mặt cô, đau lòng hôn lên chóp mũi của cô. Anh vừa dịu dàng hôn cô vừa dịu dàng kéo lại quần áo ngay ngắn cho cô, rồi dịu dàng ôm cô vào lòng.
Vùi mặt vào ngực anh, khóe mắt Mộ Mai ươn ướt. Là do mùa đông đã đến nên cô mới đa sầu đa cảm ư? Nhất định là vậy rồi.
"Đừng tin vào những gì em nhìn thấy." Anh nắm lấy tay cô đặt lên vị trí trái tim mình, "Hãy tin vào nơi đây."
Dĩ nhiên cô phải tin tưởng anh, bởi vì cô yêu anh đến thế cơ mà.
"Mộ Mai, chỉ còn chín ngày nữa chúng ta sẽ rời khỏi đây rồi." Giọng anh thì thầm bên tai cô, "Anh đã mua một căn nhà ở bờ biển Brazil, nơi đó có bờ cát trải dài bát ngát, trong nhà còn có một người đàn ông tên Vưu Liên Thành giỏi nấu ăn. Anh còn mua một con chó to màu vàng, đến lúc đó em hãy dắt nó tản bộ trên bờ biển, anh cam đoan, nó nhất định sẽ cho em cảm giác oai phong lắm."
Nhà bên biển Brazil, bờ cát trải dài, chú chó vàng oai vệ, người đàn ông tên Vưu Liên Thành giỏi nấu ăn ư? Mộ Mai ngẩng đầu nhìn anh, nhìn vào gương mặt trẻ trung sáng rọi, mỗi lần ghen tuông đều vô cùng trẻ con của anh.
Đàn ông á? Tự tâng bốc mình quá rồi đấy! Rõ ràng anh vẫn là thằng nhóc, một thằng nhóc hay ghen tuông vô cớ mới đúng. Nhưng có một điều anh nói đúng, anh rất giỏi nấu ăn, hơn nữa còn giỏi nấu mấy món Lâm Mộ Mai thích. Điều này là quan trọng nhất.
Lòng cô lại tan chảy, từng lỗ chân lông trên thân thể bắt đầu thả lỏng, trạng thái cũng thôi căng thẳng. Cô vùi mặt vào hõm vai anh, còn chín ngày nữa, đúng vậy, chỉ còn chín ngày nữa thôi.