Có điều, nếu lời kịch cổ điển này ở trên sân khấu thì còn có thể kiếm được vài giọt nước mắt của đám đàn bà con gái ủy mị, nhưng ở thực tế, nhất là vào thế kỷ XXI đầy ngập vật chất này thì kịch Shakespeare đã hoàn toàn biến thành vở kịch hoang đường.
Mà dường như con trai ông không làm rõ tình huống nên mới lấy bản thân ra đánh cược.
"Vưu Liên Thành, mày chọc giận ba rồi đấy." Vưu Lăng Vân lạnh giọng.
"Con biết!" Anh ơ thờ đáp.
"Vưu Liên Thành, ba nói cho mày biết một điều. Vào lúc mày hai mươi tuổi, bác sĩ Geogre đã rút t*ng trùng mày bỏ vào trong tủ lạnh ngân hàng t*ng trùng thế giới. Mày cũng biết ba không thể không làm vậy, cõi đời này quá dễ thay đổi, lỡ như mày có việc gì bất trắc, mà ba chỉ có một đứa con trai là mày thôi. Thân là người thừa kế của nhà họ Vưu, chúng ta phải có trách nhiệm với gia tộc. Cho nên dù bắn ra phát súng này, ba cũng không hề có gì phải lo lắng hậu sự, nhà họ Vưu sẽ nhanh chóng có người thừa kế mới." Vưu Lăng Vân cố làm giọng mình lạnh lùng như chiếc máy.
Đáp lại lời ông là nụ cười nhẹ nhõm: "Như vậy thì con yên tâm hơn rồi."
Giỏi lắm, gặp chiêu phá chiêu, lâm nguy không sợ.
Tựa như sợ lập trường không đủ kiên định, Vưu Liên Thành còn nói thêm: "Còn nữa ba, trước khi đến đây, con đã tự chuẩn bị một phần di thư chính tay con viết và ký tên, nói với cả thế giới rằng tự con lựa chọn kết thúc tính mạng của mình. Đến lúc đó, ba chỉ cần lau sạch dấu vân tay của mình trên khẩu súng thì sẽ không có bất kỳ phiền phức nào cả."
Ha ha, ha ha ha! Xem đi, Vưu Lăng Vân đã sinh ra thứ quái vật thế nào kia? Godzilla? Quái vật ngoài hành tinh? Người máy thế kỷ XXI?
"Vưu Liên Thành, mày đang chọc điên ba đấy." Ngón tay Vưu Lăng Vân móc vào cò súng, ông thật sự nghĩ cứ thế bóp cò, mọi phiền não sẽ bay biến.
Ông dí súng vào người Vưu Liên Thành, ép anh lùi về sau nửa bước.
"Vưu Liên Thành, mày thật tưởng rằng ba sẽ niệm tình cha con không đành lòng ra tay à? Mày nên biết, ba thà mày cưới một đứa buôn ma túy cũng không thể nào để mày sống chung với Lâm Mộ Mai. Mày cũng thừa biết nguyên nhân hai đứa mày không thể ở bên nhau rồi.
Vưu Liên Thành, mày đánh giá quá cao trọng lượng của mày trong lòng ba rồi. Trong thế giới văn minh này, sai là sai, không thể là không thể. Mày đừng quên từ bé ba cũng được dạy dỗ mọi thứ như mày, ba có đầy đủ lý trí xử lý tất cả mọi việc. Mày cũng đừng quên ba từng trơ mắt nhìn vợ trước của mình nhảy từ tầng cao xuống, thì ba cũng có đồng dạng quyết đoán để bắn vào đầu mày.
Vì vậy đừng làm liều. Hiện tại mày đã khiến ba trở thành tên cờ bạc mất lý trí bất chấp mọi thứ rồi đấy."
Tiếng Vưu Lăng Vân quát tháo đinh tai nhức óc, như thể một giây sau ông ta sẽ kích động bóp cò, bắn phát súng trí mạng thật sự.
Thế nhưng Vưu Liên Thành không hề nao núng, thậm chí còn tì lồng ngực mình vào họng súng, như đang đón chào buổi lễ hội tưng bừng. Giọng anh trầm thấp, ẩn chứa chút áy náy: "Con xin lỗi ba! Vô cùng xin lỗi!"
"Vưu Liên Thành!" Vưu Lăng Vân cầm chặt khẩu súng, "Mày phải hiểu rõ ba mày. Khi nhìn A Tang nhảy xuống ngay trước mặt, nhìn mẹ mày rời khỏi ba, trong thời điểm gian nan nhất, ba không ngừng tự nói với mình, không sao cả, không sao cả, chỉ cần cắn răng, nhắm mắt một cái là sẽ qua thôi. Vưu Liên Thành, chỉ cần cắn răng nhắm mắt, chỉ cần một giây, chỉ cần một ý nghĩ của ba thì mày sẽ biến mất khỏi cõi đời này."
Gương mặt gần trong gang tấc yên tĩnh như tờ. Hàng mi dài buông rủ trên gương mặt ấy chẳng khác nào đám mây che trên gương mặt thiên sứ ngủ say.
Giọng anh như cũng đến từ bầu trời cao vợi, nhẹ nhàng du dương hệt như tiếng đàn hạc: "Con, không oán trách không hối hận!"
Không oán trách không hối hận ư? Không oán trách không hối hận! Hay cho câu không oán trách không hối hận!
Đùng đoàng, đùng đoàng, đùng đoàng... Sáu tiếng súng vang lên chát chúa, từng tiếng như còn mang theo gió lớn thịnh nộ, sóng cả thét gào.
Vưu Lăng Vân cầm khẩu súng, nước mắt như mưa, trở báng súng vừa nện vào đầu Vưu Liên Thành, vừa khàn giọng lên án: "Vưu Liên Thành, đây là mày đang uy hiếp ba, đây là mày đang uy hiếp ba của mày."
Báng súng vẫn liên hồi nện vào mặt anh: "Vưu Liên Thành, mày là thằng bất hiếu, mày muốn ép ba mày chết mới chịu đúng không."
Anh vươn tay, lau sạch nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt già nua của ba mình bằng tay áo. Khi nước mắt ba anh đã khô thì nước mắt anh lại rơi xuống, ban đầu chỉ là vài giọt li ti, nhưng nhanh chóng tuôn thành dòng nhạt nhòa trên mặt.
Thân thể anh từ từ trượt xuống, đầu gối quỳ trên mặt đất, cúi thấp đầu, đưa tay ôm lấy eo ba mình, vùi mặt vào eo ông, giọng đau khổ: "Ba, con biết giờ khắc này ba đau đớn thế nào. Nhưng ba à, con xin ba, ba cũng biết bọn con không hề cố ý muốn vậy, chẳng qua đến cuối cùng hóa thành thế này, con không cách nào kiểm soát được.
Ba, hôm nay có một số việc con phải nói với ba. Ai cũng cho rằng Vưu thiếu gia là có một không hai trên đời, người người đều khen con trai của nhà Vưu tước gia, các bà mẹ đều khuyến khích con cái mình noi theo cậu ta. Nhưng thật ra không phải vậy, thật ra cậu ta chỉ là một đứa nhát gan điển hình.
Chuyện xảy ra vào lúc bảy tuổi đã để lại bóng ma rất lâu trong nội tâm con. Nỗi ám ảnh ấy đã theo con suốt thời thơ ấu, mỗi lần con thấy người đàn ông nào để râu xồm xoàm là sẽ sợ đến tay chân run rẩy. Ngày nào con cũng thấy ác mộng, mơ thấy vô số đôi tay vươn về phía con trong căn phòng tối đen, kèm theo là tiếng cười khả ố khiến người ta tởm lợm và những cái sờ soạn làm con sởn hết gai ốc. Ba, suốt năm bảy tuổi con đều không dám nhắm mắt ngủ, nhưng con không thể kể những việc này cho ba và mẹ biết. Ba thì quá bận, và mẹ thì sức khỏe không tốt. Nhưng ba, khi đó con khát vọng mình có thể được như đứa trẻ trong gia đình bình thường, có thể núp trong lòng ba mẹ lớn tiếng khóc bảo con sợ, sợ chết khiếp biết mấy."
Vưu Lăng Vân cố gắng hồi tưởng lại dáng vẻ Liên Thành của ông năm bảy tuổi. Khi ấy, đứa bé kia có mái tóc xoăn tít đáng yêu, luôn mặc áo sơ mi trắng ngần, thắt nơ ngay ngắn, khoanh tay lễ phép chào hỏi mọi người. Lúc đó, mỗi lần ông về nhà đều nhìn thấy cậu được quản gia Nguyệt nắm tay đứng chờ ở cửa, trên khuôn mặt bé bỏng là lúm đồng tiền xinh xinh. Mỗi khi ông lộ ra vẻ mặt mệt mỏi thì cậu sẽ chạy đến biết điều nắm tay ông, và nếu ông vui vẻ thì sẽ giang rộng hai tay để cậu chạy đến nhào vào lòng mình.
Vì vậy, Vưu Lăng Vân luôn cho rằng con trai ông là một vị thiên sứ giáng xuống trần gian.
Ngoại trừ một lần...
Năm đó sau khi xảy ra tai nạn ấy, bác sĩ gia đình đã khuyên ông nên ở bên con mình nhiều hơn. Ngoài miệng ông đáp ứng, nhưng căn bản ông không có thời gian nhiều như vậy. Ông luôn nghĩ, đợi một thời gian nữa, đợi một thời gian nữa, nhưng lại đợi mãi đến tận mười sáu năm sau.
Hóa ra...
Vưu Lăng Vân cúi đầu, bàn tay siết chặt rồi lại thả ra, cuối cùng đặt lên đầu con trai mình.
"Ba!" Cậu nghẹn ngào gọi, "Nói với ba những chuyện này không phải có ý trách ba. Xưa nay con chưa hề trách móc gì ba cả, con chỉ muốn ba biết, sau khi xảy ra chuyện khủng khiếp ấy, niềm vui con có được luôn ít ỏi hơn những đứa trẻ khác, có thể nói thời thơ ấu của con đã trải qua trong cô đơn và khủng hoảng tột độ.
Về sau, Lâm Mộ Mai xuất hiện. Khi cô ấy đứng trước mặt con, con không có suy nghĩ gì cả, chỉ xem cô ấy như một món đồ chơi đắt đỏ biết cười biết nói, dĩ nhiên cũng là vật để đứa bé tính cách thiếu hụt như con trút nỗi bất mãn. Ba, thật ra từ trước đến nay con luôn là một tên khắc nghiệt, ích kỷ, bốc đồng, ác động, tự đại... Ở trước mặt Lâm Mộ Mai, con không cần che giấu bất cứ khuyết điểm nào của mình.
Theo thời gian trôi qua, dường như món đồ chơi Lâm Mộ Mai càng ngày càng tốt. Cô ấy biết máy game con vứt bừa nằm ở đâu, ghi chép về bài giảng trong lớp của cô ấy rất dễ hiểu. Cô ấy luôn đứng ở vị trí cô ấy nên đứng, luôn luôn biết được con cần gì vào lúc nào. Thế là dần dà, con phát hiện bản thân có chút không thể rời xa cô ấy.
Và cũng từ từ, món đồ chơi mười nghìn bảng Anh mỗi tháng đã trở thành cô bé tên Lâm Mộ Mai. Trên thân cô bé này có hương thơm khiến người ta không kiềm được muốn đến gần, có vầng trán thông minh xinh xắn, có hai xoáy tóc quật cường đáng yêu. Dù cho chỉ mặc áo sơ mi trắng bình thường cũng sẽ thu hút ánh mắt của mọi người. Thi thoảng nụ cười của cô ấy có thể khiến con quên mất một vài công thức toán cũng như lời giảng của thầy cô.
Dần dần, cô bé ấy đã lớn phỗng phao thành cô gái Lâm Mộ Mai yêu kiều, khiến con không kiềm lòng được muốn hôn cô ấy, muốn vuốt tóc cô ấy, và cũng không kiềm chế được muốn chạm vào người cô ấy.
Cuối cùng, con cũng thật sự chiếm lấy cô ấy thành cô gái của riêng con. Thế là, linh hồn vốn chìm sâu vào hắc ám của con bắt đầu thức tỉnh hồi phục, nỗi kích động rạo rực trong thân thể của con khiến con bắt đầu cảm nhận được ma lực của sự vui vẻ.
Nắm tay cô ấy len lỏi trong siêu thị chật chội, ăn uống ở quán chẳng mấy vệ sinh, cùng cô ấy đếm trên đường có bao nhiêu lát đá, nằm cạnh cô ấy trên bãi cỏ dù không nói lời nào... Mọi thứ chỉ cần có cô ấy tham dự con đều thấy vui, tuy rằng có lúc cãi nhau, có lúc cô ấy cũng làm tim con đau đớn.
Ba, ba không biết những niềm vui kia quý giá với con cỡ nào đâu. Niềm vui chân thực ấy có thể thấy được bằng mắt, chạm được bằng tay.
Ba, Lâm Mộ Mai chính là sự tồn tại như vậy với con, cô ấy đã từng bước, từng bước phá thành nhổ trại trái tim con thế đấy."