"Tỉnh rồi sao?" Vưu Liên Thành ngại ngùng nói lời thừa thãi.
Vì trước đó cô đã uống rượu nên đầu óc còn hơi choáng váng, giờ cô mới nhớ ra vì Liên Thành mà cô đã tự giam mình trong phòng cả ngày nay, vậy mà bây giờ còn bị cậu ôm trong lòng nữa chứ. Hiếm khi nào Vưu Liên Thành không quấy rầy lúc Mộ Mai đang bận suy nghĩ thế này, đã vậy còn rất dè dặt, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Có cần đến mức như vậy không? Mộ Mai thấy hơi buồn cười, rõ ràng cậu không buồn nháy mắt, chẳng hề băn khoăn do dự đã đẩy cô lên trước đầu sóng ngọn gió dư luận cơ mà.
"Buông tôi ra." Mộ Mai lạnh lùng lên tiếng.
Vưu Liên Thành ngoan ngoãn nghe lời, đặt Lâm Mộ Mai xuống thảm, rồi ngồi xuống ngay bên cạnh cô. Hai người đối mặt với nhau.
"Cậu đến đây làm gì?" Mộ Mai vẫn giữ giọng điệu vừa rồi, ánh mắt thêm phần giễu cợt, nhìn cậu chằm chằm. Xem đi, bây giờ Vưu thiếu gia đã không chê thảm bẩn nữa rồi kia kìa.
"Mộ Mai." Liên Thành khó khăn cất lời, "Tôi biết mình đã làm chuyện rất sai, tôi đến để xin lỗi em."
Vẫn là luận điệu cũ rích, hơn chăng là lần này cậu không nói xin lỗi với cái giọng ban ơn khi xưa nữa.
Thấy Mộ Mai không đáp, Vưu Liên Thành hắng giọng: "Tôi biết, giờ có nói xin lỗi cũng vô nghĩa, tôi chỉ muốn nói cho em biết, thật ra tôi thấy hối hận lắm. Vì vậy, tôi có thể cho em một nguyện vọng."
Cho cô một nguyện vọng ư? Mộ Mai tựa lưng vào chân sô pha ở phía sau, nghiêng đầu: "Vưu thiếu gia, cậu cho rằng mình đang sống trong thế giới nghìn lẻ một đêm sao? Một nguyện vọng kia không bao gồm việc có thể cho tôi ngồi trên thảm bay đi khắp thế gian đúng không? Nếu như có, may ra tôi sẽ suy nghĩ lại đấy."
"Mộ Mai!" Vưu Liên Thành cau mày, "Em không tin tôi sao? Tôi có thể làm được mà. Em hi vọng được sống một cuộc sống như thế nào? Nếu em muốn gặp lại ba mẹ em, dù cho có phải lên trời xuống biển, tôi cũng sẽ tìm ra họ bằng được cho em. Tôi có thể làm cho tất cả mọi người không ai dám bắt nạt em nữa. Nếu em..."
"Nếu tôi muốn cậu yêu tôi thì sao?"
Mặt mày Vưu Liên Thành lập tức trắng bệch đi, dù ánh đèn trong phòng mờ tối cũng khó che giấu được điều ấy.
Vẻ biến đổi kia khiến Mộ Mai bật cười: "Xem đi, điều này cậu không thể thực hiện đúng không? Vì thế đừng nói ra những lời viển vông buồn cười đó với tôi nữa."
"Mộ Mai, tôi nhất định sẽ thực hiện được nguyện vọng của em." Vưu Liên Thành có chút lúng túng, nhưng vẫn cố chấp nói, "Ngoại trừ nguyện vọng liên quan đến tình cảm."
Mộ Mai im lặng giây lát mới nhẹ nhàng gọi: "Liên Thành, ghé lại đây, tôi sẽ nói cho cậu biết tôi muốn cái gì."
Vưu Liên Thành nghiêng người ghé đến, cô nhấc tay lên choàng qua cổ cậu, nhanh chóng dán môi mình lên. Liên Thành nhớ, ban đầu mình có giãy dụa chống cự, nhưng mà...
Hương vị hỗn hợp giữa Chivas và mùi hoa ngọt ngào thơm ngát bắt đầu theo đầu lưỡi thấm vào từng sợi dây thần kinh của cậu. Sau đó, trong bóng tối yên tĩnh này, cậu chợt phát hiện hóa ra mình lại vô cùng nhớ nhung thời khắc này, thời khắc được chạm vào môi cô.
Tiếp theo cậu như quên hết tất cả mọi chuyện, bao gồm cả cô gái Đông Tiểu Quỳ đã bôn ba ngàn dặm đến đây vì mình.
Khi tiếng chuông đồng hồ điểm mười hai giờ đầy trầm uất và cổ kính vang lên. Mộ Mai thả Liên thành ra, giờ khắc này cậu mới như tỉnh mộng. Họ đối diện nhau, một người thong thả ung dung còn một người thì tức tối, đương nhiên người đang thấy tức tối chính là Vưu Liên Thành.
"Lâm Mộ Mai!" Liên Thành đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô, giọng điệu tỏ rõ sự bất mãn của mình.
Mộ Mai cũng đứng lên, cười xòa: "Vưu Liên Thành, hiện tại chúng ta xí xóa thôi. Không phải cậu ép tôi phải chấp nhận nguyện vọng cậu cho sao? Chuyện vừa rồi xem như là cậu đã thỏa mãn nguyện vọng của tôi rồi đấy. Xem đi, không ai còn nợ ai gì nữa cả!"
Vưu Liên Thành nắm lấy cằm Lâm Mộ Mai, nỗi tức giận trong lòng chợt bùng lên khiến cậu hận không thể bóp nát cằm cô ra. Thế nhưng khi ngón tay vừa chạm vào mặt cô, hình ảnh họ đang quấn quýt lấu nhau lúc ở trong khách sạn cũ kỹ kia lại ùa về trong tâm trí, cảm xúc chặt chẽ đến mất hồn, ngọt ngào truyền đến từ nơi cô cứ không ngừng bủa vây lấy cậu. Vậy là tay cậu chẳng còn chút sức lực nào nữa.
"Liên Thành." Cô lộ ra vẻ mặt ấm ức, "Nếu cậu không hài lòng, cảm thấy mình thiệt thòi thì tôi cho cậu hôn lại một cái nhé?"
Vưu Liên Thành vội đẩy cô ra. Hơi thở của Mộ Mai như âm hồn muốn lôi cậu vào hố đen đáng sợ. Trái ngược với cơn hoảng loạn trong nội tâm cậu lúc này, thân thể cậu lại tha thiết mong mỏi cô đến vô vàn, chỉ một nụ hôn vậy thôi đã đánh tan ý chí của cậu rồi.
Liên Thành quay người đi, không muốn nhìn vào mặt Mộ Mai nữa, cậu điều chỉnh lại hơi thở, rồi lại giở cái giọng kẻ cả của công tử nhà Vưu tước gia ra nói với cô hầu học của mình: "Lâm Mộ Mai, chuyện này cứ như vậy đi. Hơn nữa, cô là người thông minh, có những chuyện tôi hi vọng cô cư xử chừng mực một chút."
Nói xong câu đó, cậu lập tức bỏ đi.
"Liên Thành, cậu thấy tình trạng bây giờ của cậu có thể bình an vô sự trèo qua ban công sao?"
Vưu Liên Thành siết chặt tay lại, giống như muốn thông qua việc này lấy lại ý chí, xua đi cơn sóng tình đang rạo rực cuộn trào khắp trong cơ thể, đè nén cơn điên cuồng đang gào thét ở nơi kia xuống.
"Để đảm bảo an toàn, cậu nên về phòng mình bằng cửa chính ấy, chắc chắn giờ này không có ai nhìn thấy đâu."
Cậu gian nan tiếp tục cất bước, bây giờ cậu không thể quay đầu lại, không thể túm lấy áo cô, bộc phát cơn phẫn nộ của mình. Cậu biết, chỉ cần cậu quay đầu lại thôi thì việc duy nhất cậu có thể làm lúc này đó chính là ném thẳng cô lên giường, hành động túm lấy áo cô cuối cùng sẽ trở thành cởi phăng nó ra. Chiếc giường đang nằm ngay phía bên trái, cậu thậm chí còn đang vô thức tính toán trong đầu từ đây đến giường chưa đến năm mươi bước và thời gian đến đó chỉ mất có vài giây thôi.
"Hay là cậu vẫn thích trèo ban công, nếu vậy tôi có thể giúp cậu. Liên Thành, cậu có cần tôi giúp cậu không?" Giọng nói của cô khẽ khàng vang lên trong đêm tối, nghe vô cùng cám dỗ.
"Im miệng!" Vưu Liên Thành quát lên, "Lâm Mộ Mai, cô im miệng đi cho tôi!"
Vưu Liên Thành phải vận hết ý chí mới có thể đi từng bước vững vàng ra đến cửa, siết chặt tay nắm, mở cửa bước thẳng ra ngoài rồi đóng cửa lại, lao về phía phòng mình như trốn chạy. Thân thể cậu dựa vào cánh cửa, cúi đầu chật vật nhìn vào nơi đang ngẩng cao kia, rồi tức tối đấm thật mạnh vào tường.
***
Ngày hôm sau, Roddy đã đăng bài lên trang đầu của tờ River Thames, bày tỏ sự hối lỗi của mình sau những lời bình phẩm dối trá và ác ý về Lâm Mộ Mai với đám ký giả, cũng hứa sẽ hết sức hợp tác nếu cô muốn đưa chuyện này ra pháp luật.
Đến hôm thứ Năm, một tờ báo khác tuôn ra tin tức nóng hổi về một vị nghị viện trong chính phủ Anh có mối quan hệ mờ ám với một người phụ nữ đã kết hôn, thế là dư luận ngay lập tức lại đổ dồn sự chú ý vào đề tài sốt dẻo này, quên bẵng chuyện của Lâm Mộ Mai lẫn cô gái phương Đông thần bí kia đi.
Đến Chủ nhật, đám ký giả đã không còn một mống nào buồn cắm cọc ở trước cửa dinh thự nữa. Mộ Mai cũng tin rằng, không lâu sau sẽ có một sự kiện khác thay thế vụ việc này. Giống như chuyện ông nghị viện thay thế Lâm Mộ Mai, Lâm Mộ Mai thay thế Đông Tiểu Quỳ vậy. Và hiển nhiên, kẻ chóp bu trong mấy chuyện này có mối liên hệ thân thiết với Vưu gia rồi.
Học viện Columbo chỉ được nghỉ chiều Chủ nhật, còn học viện nghệ thuật của Đông Tiểu Quỳ thì được nghỉ cả ngày. Gần như lúc Vưu Liên Thành vừa tan học, Đông Tiểu Quỳ đã kéo Liên Thành đến trường đua ngựa ngay. Cả tuần nay Đông Tiểu Quỳ mê tít chuyện cưỡi ngựa, vì vậy Vưu Liên Thành đã mua một chú ngựa nhỏ thuần chủng Thổ Nhĩ Kỳ cho cô ta. Đông Tiểu Quỳ yêu nó ngay từ cái nhìn đầu tiên, thậm chí còn hận không thể cùng ăn cùng ngủ với nó nữa cơ.
Qua mấy ngày nay, hình như mùa xuân cũng đã chịu khoan thai ghé thăm Bắc London rồi, Mộ Mai cô đơn đứng dưới tán liễu đang đâm chồi nhìn theo bóng dáng họ rời đi.
Hơn tám giờ, Vưu Liên Thành và Đông Tiểu Quỳ mới trở về. Chừng mười giờ, Mộ Mai ở trong thư phòng sắp xếp lại thư từ, tranh vẽ của bọn trẻ mà Vưu Liên Thành tài trợ nuôi dưỡng cho cậu xem, sau đó giúp cậu trả lời thư, gửi vài lời động viên ấm áp cho chúng.
Cho đến tận khi cô xếp lá thư cuối cùng vào phong bì, ánh mắt của Vưu Liên Thành vẫn luôn vô thức nhìn vào chiếc áo len dày màu đen của cô. Lần đó, cô đã nói với cậu, lúc mặc chiếc áo này dù cho bên trong có thả rông cũng không bị ai nhìn ra. Chiếc áo len được đan thủ công với hoa văn chìm vô cùng tao nhã, cổ áo khá rộng, nên khi cô cúi xuống viết, nó sẽ trễ xuống, phơi bày xương quai xanh của cô trông hết sức quyến rũ, khiến cậu không sao dời mắt đi được.
"Liên Thành, có phải anh đang nghĩ liệu em có mặc gì bên dưới chiếc áo len này không, đúng không?" Cô ngẩng đầu lên, cười rất tự nhiên.
Thật ra tớ thấy cả hai đều không hiểu yêu là gì hết? Vẫn cứ lần mò trong mù mịt. MM thì luôn chọc LT xù lông, còn LT thì luôn khiến MM đau khổ. Ai cũng có ích kỷ của riêng mình.