• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa tháng sau.

“Ơ, cậu chuyển trường thật à?”

“Cậu đi thì ai chỉ tui môn Anhhh?”

“Thôi! Các em đến đây để tiễn Tử Đằng hay đến ăn vạ đấy?”

Chủ nhiệm Hà đau đầu với bọn nhóc lớn xác này, cô tiếp tục dặn dò Tử Đằng:

“Nào bị ăn hiếp thì thẳng tay đánh lại nó nhé! Ăn uống nghỉ ngơi đàng hoàng, tối đừng ăn mì, dễ đau dạ dày…bla bla”

Tụi 11A2 còn thầm nghĩ Tử Đằng là con trai thất lạc của chủ nhiệm Hà cơ đấy!

Đến lúc xuất phát, Tử Đằng tạm biệt mọi người rồi…lên máy bay trực thăng. Ninh Lạc thấy cậu ngồi xuống liền cài dây an toàn cho cậu, nhét gối ngủ sau đầu Tử Đằng, đặt thức ăn vặt lên ghế trống kế bên. Lo người yêu lần đầu đi máy bay trực thăng sợ hãi nên tự nguyện làm gối ôm hình người.

Tử Đằng: …

Này là cho cậu ôm hay cậu là gối ôm đây?



Ninh Lạc vùi vùi đầu vào ngực Tử Đằng, dầu xả vải nhẹ nhàng vươn trên mũi, không thoả mãn, Ninh Lạc lần lần lên vai rồi đến cổ Tử Đằng, hít hương hoa cỏ. Tử Đằng cúi xuống hôn Ninh Lạc, hôn môi xong lại hôn lên cái trán trắng sáng của cậu:

“Đừng nghịch nữa”

Ninh Lạc thấy Tử Đằng bị mình chọc đến động tình, không khỏi vui vẻ.

Cũng may trước khi lên máy bay đã kéo rèm xuống, nếu để hai người ngồi buồng lái thấy cảnh này, chắc ngượng lắm!

Học viện quân dân tỉnh P, học viện đứng đầu về đào tạo quân nhân, quá trình nhận và đào tạo khắt khe, khó nhọc, mỗi năm chỉ có 50 đến 80 học viên được nhận.

Còn Tử Đằng, đáng lẽ phải tham gia một khoá học tập ở đây rồi mới thi, nhưng với “alpha cấp quốc gia” đã đủ tuyển thẳng!

Tử Đằng dọn đến một biệt thự nhỏ cách học viện mười lăm phút, Ninh Lạc theo sau quan sát không gian biệt thự, có chút khó hiểu:

“Anh nói anh vào kí túc xá mà?”

Tử Đằng quay lại nhìn Ninh Lạc. Chẳng lẽ ngày nào cũng muốn cậu cho Ninh Lạc vào một phòng toàn alpha à? Ninh Lạc không ngại, không sợ nhưng cậu không muốn nha! Tính bảo vệ, che chở theo bản năng không thể tránh khỏi, với lại cậu yêu Ninh Lạc, ai lại cho người mình yêu ở một nơi toàn alpha!

Ninh Lạc ngơ ngác trước ánh mắt như nhìn kẻ vô tri của Tử Đằng, chợt hiểu:

“…Anh ghen sao?”

Tử Đằng thấy Ninh Lạc hôm nay có chút ngốc:

“Em khó chịu à?”

Gương mặt Ninh Lạc đỏ lên: “Không! Không!”



Cậu nhảy lên ôm chầm lấy Tử Đằng. Cả hai liền lên phòng ‘vận động nhẹ’.

Đến chiều, trong lúc rảnh rỗi Ninh Lạc tìm hiểu thông tin rồi liên hệ với chủ sở hữu cũ của ngôi nhà, mới biết Tử Đằng đã mua đứt căn biệt thự chứ không phải thuê như cậu nghĩ.

Nhìn người yêu đang tập trung vẽ kế bên, Ninh Lạc tỏ vẻ hung dữ:

“Khai ra tất cả tài sản của anh!”

“…Cửa hàng thức uống nơi anh làm thêm, hơn một ngàn cổ phiếu giá thấp, chủ web truyện tranh Z. Hết rồi”

Ninh Lạc sửng sốt:

“Thì ra anh là đại gia ngầm!!!”

Một ngàn cổ phiếu giá thấp tương đương từ 1 đến 10 tỷ. Giá nhà cửa hàng thức uống cũng tầm phải vài tỷ, còn web truyện tranh Z là web truyện có hơn 50 triệu lượt tải xuống, cái web này trước kia Tử Đằng có nhắc đến cậu ấy đăng truyện ở đấy nên Ninh Lạc có tìm hiểu đôi chút.

Tử Đằng thấy hai mắt Ninh Lạc to tròn ngạc nhiên liền bật cười, đứng lên đè Ninh Lạc xuống hôn một lượt:

“Anh đã nói nuôi em một ngày năm bữa được mà”

Ninh Lạc bị hôn đến mềm nhũn cả người, lí nhí:

“Em, em không muốn béo như con heo đá đâu…”

Heo đá Mận Mận đáng yêu mũm mĩm chẳng hề hay biết mình đã trở thành tấm gương tránh hướng đến của Ninh gia.

Bộ dáng câu dẫn này của Ninh Lạc thật khiến Tử Đằng ngứa ngáy…

Cuộc sống học đường của cả hai trôi qua rất yên bình. Vì thấy Ninh Lạc ngày nào cũng đi đi về về nên Ninh Khương đã xin nhà trường cho phép cậu lên lớp một tuần một lần, với thành tích học bá của Ninh Lạc, đương nhiên điều này được chấp nhận.

Hôm nay là chủ nhật, Ninh Lạc đòi phụ Tử Đằng nấu cơm, tuy thấy không ổn nhưng Tử Đằng vẫn chấp nhận, người yêu nhỏ của cậu vui vẻ đổ tất cả bao gồm thịt, rau xanh, cá, lọ gia vị rửa cùng một lúc.

“…”

“Ơ? Anh sao vậy?”

Sao lại đứng đó làm vẻ mặt kiểu mẹ già nhìn con thơ thế???

Tử Đằng thở dài, xoa xoa đầu Ninh Lạc, đến tách thịt, rau xanh, cá ra, bỏ chúng vào mỗi chiếc rổ khác nhau, còn gia vị thì để một góc, dặn dò:

“Em phải rửa riêng chúng. Rửa chung chẳng khác nào em lấy xà phòng rửa chén đem đi gội đầu, còn mấy cái lọ này, ha ha, không cần phải rửa!”

Ninh Lạc xấu hổ, ôm Tử Đằng, làm nũng:

“Anh, anh không được kể cho ông biết…”

Tử Đằng phì cười, chiều chuộng: “Được, được”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK