"Cậu vẫn chưa suy nghĩ lại à?"
Tử Đằng không né tránh, đối diện thẳng với đôi mắt đó:
"Ban đầu tôi đã nói rõ rồi"
Ninh Lạc cúi mặt mím môi:
"Nói không ghét tôi nhưng lại không cho tôi cơ hội"
"Hai chúng ta vốn dĩ là hai đường khác nhau"
Cậu là thụ chính, còn tôi chỉ là một nhân vật còn chưa có nổi một chữ.
Ninh Lạc uất ức:
"Chưa thử mà lại nghĩ như vậy. Tôi thấy cậu ghét một kẻ phiền phức như tôi thì đúng hơn"
"Nếu cậu nghĩ như vậy thì cứ cho là vậy đi"
"Cậu, cậu" Ninh Lạc cay mắt giận dỗi bỏ chạy ra khỏi phòng.
Tử Đằng nhìn theo, đương nhiên cậu thấy có lỗi chứ, nhưng đây là cách tốt nhất để ngắt mạch cảm xúc vốn chỉ mới bắt đầu của thụ chính với mình.
Ninh Lạc dựa vào tường ngoài phòng thi Tử Đằng, đầy thất vọng.
................
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
Tối hôm nay Tử Đằng có hơi suy tư một chút. Kỳ mẫn cảm ngày hôm kia gương mặt của Ninh Lạc lúc cười lên khá đáng yêu, cả đôi mắt sáng kia nữa. Khi nhớ đến khung cảnh đó cậu lại thấy lời nói của mình lúc sáng thật tàn nhẫn.
Nhưng quyết định cách xa Ninh Lạc là điều cần thiết, Hạ Đông Quân và Ninh Lạc vốn đã định sẵn là một cặp, nếu Ninh Lạc cậu ta còn không rõ cái tình cảm đối với cậu chỉ là lòng biết ơn hoặc sự tò mò thì mạch truyện sẽ bị chậm trễ. Tuy thời gian là ba năm sau, nhưng ai biết được mấy hiệu ứng cánh bướm sẽ xuất hiện ở đâu?
Vả lại Tử Đằng cố gắng giữ khoảng cách với thụ chính đến hết năm này là chuyển trường, chừa đất diễn cho Hạ Đông Quân, mong hắn ta sẽ không đến tìm mình nữa. Nhắc công chính Tử Đằng mới nhớ, trong tiểu thuyết miêu tả hắn ta là một kẻ lạnh lùng, soái khí, tổng tài bá đạo, chiếm hữu. Nhưng đó là từ miêu tả cho hắn ở tuổi 25, còn bây giờ hắn mới chỉ 18, nếu cho cậu miêu tả thì chính là tứ chi phát triển, não tàn, bám dai, tự mãn...
Bên ngoài đi vào một nhóm ba người hai nữ một nam, xem cách ăn mặc cùng mùi rượu có lẽ mới đi chơi bar về.
Một cô gái xinh đẹp nháy mắt với Tử Đằng đang ở trong quầy pha chế. Cậu nổi da gà, đành cười cho qua chuyện. Bỗng nhiên một mùi hương thơm ngát lan toả nhẹ nhàng khắp cửa hàng. Nhóm này còn ngồi gần bàn của Tử Đằng.
Omega nam trong nhóm đến kỳ phát tình. Cậu ta đang rất là say, đầu óc mơ hồ chẳng hề phát hiện. Hai người trong nhóm còn lại là beta, không ngửi được tinh tức tố ngọt ngào của bạn mình. Tử Đằng cũng không ngửi được, vẫn vô tư mà rửa ly.
Một nhân viên trong cửa hàng vội đến nhắc khách, lúc này Tử Đằng mới biết. Hai người kia cứng đờ, ngay lập tức đỡ omega nam kia vào toilet. Cũng may trong cửa hàng hiện tại chỉ có vài khách, còn ngồi khá xa nữa.
Bạn nhân viên vừa rồi tuy hơi thắc mắc tại sao Tử Đằng không nhắc nhở người ta nhưng chợt nhớ ra gì đó, vội nói:
"Em quên mất trong toilet alpha phía đối diện có một kẻ đang say rượu!"
Tử Đằng kiểu: 'tới nữa'
"Alpha kia trông như thế nào"
"Cao gần 2m"
Tử Đằng thầm thở dài: 'Sao ai cũng say vậy trời!?'
Hình như cậu xuyên qua là để đảm nhận vai trò anh hùng cứu omega trong kỳ phát tình!
Tử Đằng vào toilet, thấy gã alpha nằm bệt xuống gạch, ngáy khò khò. Cậu nói sơ tình hình cho bác lao công đang trực ca, bảo bác ấy canh alpha một lúc để mình gọi bảo vệ, không thể để khách hàng nằm như vậy được, cũng phòng hờ bỗng dưng hắn bật dậy tìm hương tinh tức tố.
"A Thụy!!!"
Hai người bạn không giữ được omega nam, cậu ta lao đến bấu chặt tay Tử Đằng, alpha duy nhất ở trong này:
"Xin cậu, giúp tôi với. Hức..."
Truyện của mình đến đây là hết rồi.
À nhầm. Đi được 2/3 nha.