• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Omega nam hiện đang rất rạo rực trong lòng, tính cách thường ngày đã hay phóng túng, lúc này alpha nào cũng được, miễn giải quyết nhu cầu sinh lý cho cậu ta. Omega nam ôm lấy eo Tử Đằng, ngước đôi mắt to đáng yêu, rưng rưng:

"Giúp tôi, giúp tôi-"

Tử Đằng dứt khoát đẩy ra, omega nam bị ngã xuống, bất ngờ rồi nức nở. Tử Đằng lạnh nhạt hướng mắt về phía hai cô gái đang ở sau lưng cậu ta:

"Hai cô không tiêm thuốc ức chế cho cậu ấy à?"

"Xin lỗi, thuốc ức chế đang được đem đến..." cả hai luống cuống tay chân đỡ bạn mình lên, alpha trước mặt họ vừa rồi khá đáng sợ.

"Hức, hức..." omega nam lúc này đã khóc đầy mặt.

Tử Đằng có phần không vui, cậu đi nhanh đến hộp sơ cứu, lấy ra một viên thuốc nhỏ:

"Đây là thuốc tạm ức chế, hai cô cho cậu ấy uống đỡ"

"Cảm ơn rất nhiều!!"



Thuốc tạm ức chế dùng cho được mọi alpha, omega. Chúng có tác dụng giảm cơn khó chịu trong thời gian ngắn, và kéo dài thời gian chịu đựng thêm một chút. Và viên thuốc này khá đắc. Đó là trọng tâm!

Tử Đằng thấy omega nam uống xong liền rời khỏi. Dù không ngửi được nhưng cậu cũng đoán ra trên người mình bây giờ toàn hương tinh tức tố. Cậu xoay người đi vào phòng nghỉ dành cho nhân viên, bật tất cả cửa sổ trên cao.

Cốc cốc

"Tử Đằng, quản lý đây!"

"Chú vào đi"

Cạch

"Ôi trời, hương tinh tức tố nồng quá vậy!" quản lý nhìn cậu thanh niên đang ngồi dựa vào sô pha, thầm đoán: tâm trạng có vẻ tệ nha!

"Bởi thế cháu mới chốn trong đây này, xui gì đâu, còn đến hơn 1 tiếng nữa mới tan làm"

Quản lý Mão tuổi đã tứ tuần, bụng phệ, đầu hói, là một alpha cấp C. Vì mích lòng với sếp cũ nên bị sa thải khỏi vị trí trưởng phòng, Tử Đằng đã ngỏ lời cùng chú phát triển cửa hàng thức uống này, thấm thoát cũng hơn bảy tháng rồi. Quản lý Mão lấy khăn tay bịt mũi, chợt nảy ra ý kiến:

"Chú gọi cảnh sát xong rồi, khách cũng đã về hết, hay là đóng cửa về sớm?"

Quản lý Mão mong chờ nhìn chủ cửa hàng, chú đang rất muốn về đây này, hôm nay vợ chú nấu món lẩu mà chú thích nha!

"Ừ, đóng cửa thôi, lâu lâu về sớm một lần"



"Cảm ơn cháu nhiều!"

Thấy chú nhảy chân sáo mà Tử Đằng lắc đầu. Muốn về nhà với cô chứ gì? Tử Đằng quá hiểu.

Vệ sĩ theo dõi Tử Đằng ngồi trong chiếc xe màu đen bình thường đậu bên vệ đường, gần nơi cậu làm thêm, gọi báo cáo:

"Đại thiếu gia, cậu Tử Đằng tan ca sớm hơn thường ngày 1 tiếng đồng hồ"

- Có dấu hiệu bị bệnh?

"Dạ không, vẫn khoẻ mạnh"

Hai vệ sĩ nhìn nhau, rốt cuộc cũng quyết định: nói!

"...Thiếu gia, trên người cậu Tử Đằng có tinh tức tố của omega. Trong cửa hàng vừa có một omega đến kỳ phát tình, cậu ấy và omega kia cùng vắng mặt một khoảng thời-"

- Giờ Tử Đằng đang ở đâu?

Dù Ninh Lạc đang ở khá xa nhưng hai vệ sĩ vẫn cảm nhận được khí lạnh ở đâu đây:

"Cậu Tử Đằng về khu chung cư ạ!"

Túttt

Hai vệ sĩ toát mồ hôi, lái xe theo sau đồng nghiệp tiếp tục nhiệm vụ của mình.

Tay Ninh Lạc bóp chặt cái điện thoại. Cậu nhanh chóng đi thay đồ. Tuy mang vẻ mặt lạnh lùng nhưng không giấu được sự tức giận qua đôi mắt sát khí. Ninh Thục Quyên đang chơi đùa với Mận Mận vội bịt miệng bé lại, bởi bé sắp cười lớn vì có búp bê mới.

Mấy cô giúp việc thấy Ninh Lạc đi ngang vội cúi đầu, nín thở theo từng bước cậu chủ, họ làm trong đây được lâu là nhờ biết xem sắc mặt của người khác.

Ninh Lạc vừa bước ra khỏi biệt thự, không khí nhẹ nhõm hẳn. Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ: 'Yếu tim quá trời đất ơi!'

Sau nhà giữ xe tài xế Hùng chuẩn bị đi ngủ thì thấy Ninh Lạc đi đến, lạnh nhạt:

"Chở tôi đến khu chung cư Số đỏ"

Vẻ mặt này đang giận ai đó chắc luôn:

"Tôi, tôi mặc áo khoác đã!!!" chú Hùng không dám chậm trễ, chú dùng tốc độ mà ngay cả bản thân chú cũng phải bất ngờ.

Xin lỗi vì đăng trễ, dạo này mình hơi bận 😓

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK