Ninh Lạc chân chính trở về bộ dáng của kiếp trước, phong thái, hành động đều khiến người khác cảm thấy thật xa lạ và lạnh lẽo.
Sợ hãi là bản năng thuần khiết của con người, họ luôn bị khí áp của bậc trên đe doạ, lúc này cũng vậy, gần mười tên lính đánh thuê cao to lại cùng cúi gầm mặt trước cậu thanh niên omega đẹp đến rung động.
Ninh Lạc ra hiệu, một tên lính đánh thuê hiểu ý cởi khăn bịt mắt và miệng của Hạ Đông Quân, tầm nhìn mờ ảo, đến khi thấy rõ người ngồi song song hắn liền cứng đờ:
“Ninh Lạc?”
“Phải, là tao” giọng nói máy móc cùng gương mặt vô cảm làm Hạ Đông Quân lạnh người.
Dù kiếp trước, hắn cũng chưa từng trông thấy biểu cảm này.
Hắn lấy lại tinh thần, mục đích Ninh Lạc bắt cóc hắn có lẽ chỉ có một:
“Em trả thù tôi?”
Ninh Lạc cong nhẹ môi cười mỉa:
“Mày nghĩ tao sẽ bỏ qua à?”
“Nhớ nơi này chứ?”
Lính đánh thuê xong nhiệm vụ liền rời khỏi để đến nơi canh giữ, quanh đây chỉ còn lại Ninh Lạc và Hạ Đông Quân. Không khí thoáng im lặng, tiếng côn trùng kêu bên ngoài cùng ánh đèn khiến lòng người thấy vắng lặng.
Hạ Đông Quân đương nhiên nhớ, hắn không có não tàn đến mức chuyện chỉ mới xảy ra ba năm mà đã quên, hắn nở nụ cười chế giễu:
“Nhớ khá rõ. Lúc đó tôi nên ra tay mạnh hơn mới phải” hắn không đạt được thứ mình muốn, vậy kẻ khác cũng đừng hòng.
Ánh mắt hắn lúc này cũng chẳng hề kém cạnh Ninh Lạc, buốt rét, lạnh giá.
Ninh Lạc hờ hững nhìn ra bên ngoài qua khe cửa khá to, lúc đó cũng là thời gian này, chính tay cậu tiễn Hạ Đông Quân sang thế giới bên kia. Ninh Lạc đứng dậy, giọng điệu trước sau như một, chậm rãi, lạnh nhạt:
“Ra tay? Mày nói là lúc ra tay với Tử Đằng hay là lúc ra tay với bọn truy sát?”
Não bộ Hạ Đông Quân ngưng đọng vài giây, tim hắn đạp mạnh, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh đèn trắng cười khẩy:
“Em cũng có kí ức kiếp trước”
Kiếp này hắn chưa bị truy sát, khi đó hắn 28 tuổi, Ninh Lạc 27, còn hiện tại Ninh Lạc mới 20, chỉ có thể người trước mặt này cũng trọng sinh giống hắn. Điều này hắn cũng đã nghi ngờ từ lâu.
Nhớ lại kí ức hạnh phúc tươi đẹp từng có bên Ninh Lạc, hắn lại càng khó hiểu:
“Nếu em biết rõ chúng ta là vợ chồng, cùng trải qua bao nhiêu sóng gió, vậy tại sao em lại đối xử với tôi như vậy?”
Hiểu rõ tình cảm của nhau, cùng nhau sống sót khi bị truy sát, cùng nhau xây dựng tập đoàn Hạ gia lớn mạnh, và cả cùng nhau trải qua cuộc sống vợ chồng viên mãn. Nhất là căn nhà gỗ này, Ninh Lạc - vợ hắn đã liều mạng cứu hắn, nơi đây chứa biết bao hoài niệm, bởi vậy hắn mới dùng nơi này để kết thúc kẻ thừa thãi.
Ninh Lạc không biểu hiện tâm tư gì, Hạ Đông Quân chăm chú quan sát cậu, cậu quá xa lạ, xa lạ đến nỗi khiến hắn bất giác đau đớn và len lỏi một chút sợ hãi.
“Có phải em hiểu lầm anh cái gì rồi không?”
Hạ Đông Quân mong chờ, hắn không tin tình yêu của hắn và cậu bị phá vỡ. Hắn không tin Ninh Lạc bỏ mặc mình để đến bên kẻ tầm thường đó.
Ninh Lạc vẫn như cũ, ung dung như thể đang nghe người nào đó nói chuyện chẳng liên quan đến mình.
- Chúng tôi đã đến nơi.
Tin nhắn hiện lên trên điện thoại Ninh Lạc, là đám người lính đánh thuê, họ đã đến nơi cậu sắp xếp từ trước. Ninh Lạc là người cẩn trọng, muốn xử ai thì phải chặt đứt hoàn toàn đường lui của kẻ đó.
Địa hình ở đây cậu nắm rõ trong lòng bàn tay, Hạ Đông Quân dù có mười mạng cũng chẳng thoát khỏi.
Cậu gõ gõ tay vào mặt bàn đã cũ kĩ, âm thanh cốc cốc phá vỡ không khí đau thương mà Hạ Đông Quân tạo nên, ngăn hắn tiếp tục nói những lời vô nghĩa. Cậu thanh lãnh, sạch sẽ, kiều diễm đến khiến người khác phải tự động ngước lên nhìn:
“Bớt càm ràm”
“Những thứ hường phấn đó chỉ là do mày tự nghĩ”
Cậu đứng cách hắn tầm một mét, đối diện với đôi mắt màu tím nhạt đang tràn ngập sự ngơ ngác, Ninh Lạc cong môi, nở nụ cười không cảm xúc:
“Ai lại đi yêu thương kẻ đã giết gia đình mình?”
“Ai lại nguyện ý cùng kẻ rắp tâm cắn nuốt tài sản của bản thân tạo dựng nên một tập đoàn hùng mạnh?”
“Ai lại ngu đến mức biết rõ kẻ đó là một tên khốn nạn vẫn hết mực chung tình?”
“Hạ Đông Quân, với mày cuộc sống là thiên đường, còn với tao, nó chỉ là chuỗi dài địa ngục”
…
Ninh Lạc bá đạo, tàn nhẫn chính thức lên màng!