Tiếng chuông ra về reo lên. Ninh Lạc bắt đầu cất sách vở vào.
"....."
Có nên gọi cậu ta dậy không?
Tử Đằng ngủ gục đã hơn một tiếng, cô giáo dạy môn địa cũng mặc kệ cậu, mấy bạn học cũng chẳng ai nhắc nhở. Ninh Lạc thấy hơi thắc mắc là cậu có bị ghét như mình hay không...
Suy nghĩ một lúc, tay Ninh Lạc giơ lên, bàn tay trắng nõn với các khớp xương rõ ràng, đẹp mắt gần chạm đến vai Tử Đằng, giật mình thu tay lại.
'Mình đâu phải bạn cậu ta'
Thầm mắng bản thân rãnh rỗi lo chuyện bao đồng xong cậu chợt phát hiện bản thân thế mà vừa chuẩn bị chạm vào alpha! Cậu bị điên thật rồi! Ninh Lạc vội đứng lên, lúc này chỉ còn cậu và Tử Đằng chưa về, cậu quải ba lô đi. Bỏ lại Tử Đằng ngủ đến quên trời quên đất.
.................
Trên đường ra cổng trường, có rất nhiều học sinh nhìn trộm cậu. Hầu hết đều là alpha, nhưng chỉ nhìn trộm thôi, không ai dám bước ra dù chỉ một bước.
Hạ Đông Quân đã sớm tuyên bố chủ quyền. Giờ đây ai cũng biết, omega cấp S Ninh Lạc là vị hôn thê của giáo thảo Hạ Đông Quân!
Ninh Lạc chẳng quan tâm đến chuyện trên trường, thường ngày cậu đã lắm việc, học xong về nhà còn quản lý công ty, hơi đâu mà lo mấy chuyện nhảm.
"Lạc Lạc!"
Là Hạ Đông Quân, Ninh Lạc chỉ cần nghe giọng liền biết là hắn. Ngày nào hắn ta cũng đón đường cậu, đôi khi thấy rất phiền nhưng vì giao hảo giữa hai nhà Ninh Lạc nhịn.
"Chiều hôm nay lớp cậu không có tiết, tớ sang dẫn cậu đi ăn được không?"
"...Được"
Hạ gia là một trong số đối tác làm ăn với Ninh gia. Ninh Lạc đơn giản nghĩ như thế.
Hạ Đông Quân vui vẻ cười rạng rỡ, vì mấy khi Lạc Lạc chịu đi hẹn hò với hắn cơ chứ! Mấy cô, mấy cậu thích thầm giáo thảo Hạ cắn răng đứng bên lề đường nhìn cặp đôi hoàn mỹ từ xa.
"Chúng ta chưa thân đến mức nắm tay đâu!"
"...xin lỗi"
Ninh Lạc có phần khó chịu trước hành động đột ngột luồng tay của hắn vào tay của cậu. Hạ Đông Quân có thể nói là người lớn lên với cậu, chả lẽ không biết cậu ghét người khác, nhất là alpha chạm vào người hay sao?
Hạ Đông Quân không cam tâm thu tay lại, người hóng chuyện khi trông thấy hành động đó cứ nghĩ hai người vừa mới cãi nhau. Họ chắc không ngờ được rằng, cặp 'thanh mai trúc mã' hot nhất hiện nay chưa từng nói chuyện với nhau quá mười câu huống chi là thân mật nắm tay.
Chiếc xe ô tô màu đen kiểu dáng sang trọng đậu trước cổng trường, chú tài xế đi ra mở cửa sau cho Ninh Lạc:
"Thiếu gia về luôn hay đi đâu ạ?"
"Về nhà"
Thấy Hạ Đông Quân vẫn theo sau mình, Ninh Lạc hỏi:
"Tài xế nhà cậu đâu?"
Hạ Đông Quân tỏ vẻ đáng thương
"Chú ấy bị bệnh rồi. Có thể đi nhờ xe nhà cậu được không?"
"..... Được"
Ninh Lạc không còn cách nào khác. Hạ Đông Quân mừng rỡ, vì sợ Ninh Lạc đổi ý, hắn vội vòng qua kia rồi ngồi tọt vào xe. Chú tài xế phì cười, thiếu gia và Hạ thiếu xứng đôi thật nha!
........
"Ai sao mà giống đàn anh quá ta?"
Gia Huy mới vừa chép phạt xong, bây giờ cũng khá muộn, từ lúc ra về đến giờ đã trôi qua một tiếng rưỡi rồi. Lúc đi ngang qua lớp 11A3, lớp của Tử Đằng, cậu thấy một bóng dáng khá quen đang úp mặt ngủ.
"Y!!! Là đàn anh!!!"
Cậu tò mò tiến vào lớp và đúng là Tử Đằng thật. Trời ơi! Đàn anh của tui sao ra nông nỗi này, sao không ai gọi anh ấy thức vậy?
"Đàn anh! Dậy! Dậy!"
Gia Huy lay Tử Đằng. Đây là lần đầu tiên cậu chạm và tiếp xúc gần với đàn anh như thế. Hương thơm từ dầu xả vải vươn trên mũi cậu, tuy đàn anh không đẹp trai nhưng dáng người khá hoàn hảo a! Bậy bậy bậy! Mày đang nghĩ gì với đàn anh thân thương vậy!?
"....Đợi...một...chút....-"
"Đợi cái đầu anh! Trường người ta về hết rồi!"
........................................................................
Ngoài lề:
Cô dạy môn địa: Tử Đằng ngủ rồi, thôi cho em ấy ngủ vậy!
Các bạn trong lớp: thành phần vô hại ngủ rồi, kệ cậu ta vậy, chắc một lát tự dậy thôi, mình gọi thì hơi kì.
Bạn cùng bàn (hiện tại): mắc mớ gì mình phải gọi cậu ta?
Bạn cùng bàn (sau này): ngủ gục mà cũng đáng yêu quá à >.<