“Ôi! Thật mong chờ đại thiếu gia mặc vest cưới mà! Chắc chắn đẹp điên đảo!”
“Mà chị thấy cậu Lâm chưa? Em vào đây hai năm rồi mà còn chưa trông được mặt cậu ấy!”
“Mấy năm trước chị thấy rồi!”
“Khá bình thường, nhưng lại rất tốt tính!” câu này hầu nữ nói rất nhỏ, chỉ đủ cho mấy người tụ lại ở đây nghe.
“Thật sao? Tuy đại thiếu gia rất cao lãnh nhưng em vẫn muốn bạn đời của cậu ấy thật nổi trội!”
“Chị cũng mong vậy”
Không chỉ có mỗi bọn họ tò mò về Tử Đằng, mà hầu hết khách mời lẫn truyền thông đều ngóng lòng muốn trông thấy kẻ ‘thường dân’ đã cướp được trái tim của ‘đại mỹ nhân’.
Tại sảnh chính Ninh gia, 9:45 phút.
Khách mời lần lượt đến đông đủ, ai nấy đều là danh gia vọng tộc, hầu hết đều là bạn bè thân thiết hoặc đối tác quan trọng, nên khách mời còn chưa đến một trăm người.
“Hừ! Ninh Lạc nó lại ngu tới mức lấy một đứa mồ côi làm chồng! Ta đã giới thiệu cho nó một tổng tài trẻ nước R mà lại không chịu! Tức thật!”
“Ông nội! Nếu con là omega cấp S thì tốt biết mấy…hức hức…”
“Tiểu Ly ngoan!”
Hai ông cháu Cố gia người tỏ vẻ hậm hực, người đáng thương ngồi chễm trệ trên hàng ghế đầu. Vài người ngồi ở sau thấy lời nói của Cố lão cũng thật có lý.
Một người thuộc tầng lớp thường dân, gia cảnh lại mồ côi, làm công ăn lương như Tử Đằng khi đứng bên cạnh Ninh đại thiếu gia quả thật là không xứng:
“Tôi nghe nói chú rể alpha cấp D đấy!”
“Haizz! Tôi thấy Ninh thiếu lấy tôi còn tốt hơn cơ!”
Việc Tử Đằng là alpha cấp S rất ít người biết, những người ngồi sau hai ông cháu Cố gia toàn là đối tác ở nước ngoài, khó trách không nắm kịp thông tin. Một phần những đối tác biết cháu rể tương lai Ninh gia là alpha cấp S cũng chẳng muốn nói, vì họ ganh tị!
“Cố Nhạn, mặt ông trông không ổn lắm, khó chịu ở đâu à?”
Ninh Khương chào đón khách mời xong đến hỏi han lão, lão ta cười nhẹ:
“Tôi ổn. Tôi phải khoẻ để nhìn đứa cháu rể mà ông chấp nhận đó như thế nào chứ”
Ninh Khương chẳng nói gì, vì lão biết, một khi lão nói lại là sẽ có một màng tranh luận nổi lên, hôm nay là ngày vui, nhịn!
Đội trưởng Trần bên cạnh âm thầm thả một like.
Ninh Khương mặc kệ hai ông cháu bọn họ. Lão ngồi cạnh một người phụ nữ hơn sáu mươi, chào hỏi:
“Chào bà! Mấy món bánh ngọt vừa miệng bà chứ?”
Lê Thúy cúi đầu, bà cười phúc hậu:
“Rất ngon ạ! Cảm ơn sự quan tâm của ngài rất nhiều!”
“Không cần khách sáo! Hãy tự nhiên như đây là nhà của bà nhé!”
“Ôi, vâng ạ! Vô cùng cảm ơn ngài!”
Người phụ nữ tên Lê Thúy, là người bảo hộ của Tử Đằng, viện trưởng cô nhi viện. Nhờ Tử Đằng thường xuyên gửi tiền về nên cô nhi viện đã đầy đủ hơn trước rất nhiều. Thêm việc Ninh gia hỗ trợ học bổng cho các em học giỏi, cánh cửa tương lai của chúng càng thêm rộng mở.
Lúc này đã đến giờ, MC lên khai mạc, tất cả mọi người về chỗ ngồi của mình.
Sau một màng giới thiệu, MC hân hoan nhìn về phía cánh cửa:
“Xin mời chú rể alpha Lâm Tử Đằng và chú rể omega Ninh Lạc tiến vào!”
Tiếng MC vang vọng, mọi người nhiệt liệt vỗ tay cùng trông về một hướng để chào đón hai nhân vật chính.
Tô Bích Vân, Gia Huy, Ninh Thục Quyên điên cuồng chụp ảnh, Ninh Hạc Hiên bận call video trực tiếp cho lũ bạn.
Cánh cổng mở ra, Mận Mận mặc chiếc váy trắng tinh, tóc buộc nơ phấn khích tung hoa. Hôn lễ khác chỉ cần một giỏ, Mận Mận cầm liền ba giỏ, phủ đầy thảm đỏ.
Khoảnh khắc Tử Đằng và Ninh Lạc chậm rãi bước vào, không gian chỉ toàn tiếng hít thở sâu.
Bởi vì. Cả hai quá chói loá!
Cặp đôi đẹp đến mức không thực. Như từ tranh vẽ bước ra, hoàn hảo mọi mặt.
Chàng rể alpha mái tóc đen gọn gàng, đôi mắt nâu nhạt cuốn hút, da trắng, gương mặt anh tuấn vô cùng, dáng người cao khoẻ, là dạng không quá cơ bắp nhưng hoàn mỹ. Thêm bộ vest trắng tinh xảo vừa người, càng khiến người khác khó rời mắt!
Nụ cười mỉm của chàng rể omega làm trái tim biết bao khách mời đập loạn xạ. Nếu gương mặt trời ban kia tạo cảm giác thanh lãnh, khó gần thì mái tóc màu hồng khiến tổng thể trở nên dịu dàng. Đôi mắt phượng màu xanh dương làm tan chảy biết bao ánh nhìn, cậu như một kiệt tác mà trời cao đã tốn công tạo hình.
Cả hai tay trong tay thong thả bước lên bụp cao. Toàn bộ khách mời im phăng phắc.
Một vị thái tử, một vị thiên sứ, tổ hợp này quá hào nhoáng rồi!!!
Ai nấy gào thét trong lòng!
Đứng trước người tuyên thệ, Tử Đằng dõng dạc nói to:
“Lâm Tử Đằng tôi nguyện cả đời tôn trọng, yêu thương, chăm sóc, che chở cho bạn đời Ninh Lạc. Dù ốm đau hay bệnh tật, dù giàu sang hay nghèo khó!”
Anh quay sang nhìn gương mặt bất ngờ của cậu:
“Em có đồng ý lấy anh làm chồng hay không?”
Tất cả mọi người từ ngạc nhiên đến phấn khích, rất nhiều người hò hét:
“Đồng ý!”
“Đồng ý!”
Người tuyên thệ thất thần nhìn Tử Đằng, lần đầu tiên trong đời có người cướp mất lời dẫn của ông. Nhưng sao mà, cảm động quá vậy!
Ninh Lạc chẳng ngờ Tử Đằng sẽ làm như thế, tim cậu đập mạnh đến nổi như muốn vọt ra chạy thẳng vào cạnh tim Tử Đằng. Cậu nở nụ cười hạnh phúc từ tận đáy lòng:
“Tôi, Ninh Lạc đồng ý làm vợ Lâm Tử Đằng”
“Yêu anh suốt đời suốt kiếp”
Cậu tiến đến ôm anh, cười khanh khách, gương mặt kiều diễm khi cười vô cùng chói sáng:
“Có chạy cũng không thoát đâu. Chồng yêu!”
Sau đó nhón chân hôn Tử Đằng.
Ninh Khương và Ninh Lập Thành đập tay vào mặt, hết nói nổi! Mọi người càng thêm phấn khích trước dáng vẻ bá đạo của chú rể omega.
“Woahh”
“Tình yêu chiếm hữu! Tôi thích!”
Tác giả: Ờ, trong thế giới này không có để ảnh cưới ở cổng nha, chụp ảnh cưới chỉ đơn giản làm kỉ niệm thui ( mà thiệt ra là tui muốn cho mọi người bất ngờ trước vẻ đẹp của hai đứa con tui, đã bug thì bug cho tới luôn)