Bà và Kỳ Lương Tần nói chuyện đã định trước sẽ không vui vẻ, nhưng mà giữa hai người bọn họ, lão đại lựa chọn đi an ủi Kỳ Lương Tần đầu tiên.
Thân là mẹ, bà cảm thấy rất là mất mát. Cường thế cả đời, lần đầu tiên cảm thấy thực bất đắc dĩ. Bà không phải là không nhìn nổi con trai và con dâu ân ái, bà mất mát vì người mà mình không thích, thậm chí bài xích đến mức có cậu ta thì không có mình, lão đại còn che chở yêu thương như thế.
Suy nghĩ một chút, từ khi bà biết chuyện này, lão đại cũng không có làm ra hành động quá phận gì, hắn vẫn ổn trọng, không vội không hoãn, cho tới bây giờ bà mới biết được là nước lặng chảy sâu.
Gần đây lão thái thái có thêm rất nhiều tóc bạc, giống như trong nháy mắt già nua.
Loại lão thái thái xưa nay sống an nhàn sung sướng như bà, đột nhiên già nua, liền đặc biệt nhìn ghê người.
Nhưng mà lão thái thái như vậy, lại đột nhiên xuống lầu dùng cơm.
Nghiêm Bách Tông thấy bà xuống lầu, liền muốn thức thời rời đi, lão thái thái lại nói: “Anh ngồi đi.”
Nghiêm Tùng Vĩ và Nghiêm Viện hai mặt nhìn nhau.
Nghiêm Bách Tông lại ngồi xuống, nhìn lão thái thái, nhưng không có động đũa. Lão thái thái lại không nhìn hắn, chỉ nói với dì Xuân: “Thất thần làm gì, còn không bới cơm cho tôi?”
Lời nói hữu khí vô lực.
Nghiêm Tùng Vĩ nhìn nhìn Nghiêm Viện, Nghiêm Viện thì cúi đầu.
Nghiêm Bách Tông nhìn lão thái thái đầu bạc trắng, môi giật giật, không nói chuyện.
“Anh còn biết trở về ăn cơm à.” Lão thái thái nói với Nghiêm Bách Tông: “Không ở với Kỳ Lương Tần của anh, cậu ta một mình ăn cơm, anh cũng nỡ sao?”
Nghiêm Bách Tông dường như có chút quẫn bách, nói: “Cậu ấy bảo con trở về ăn.”
Lão thái thái hừ lạnh: “Cậu ta ngược lại biết vờ vịt nhỉ, anh cũng thật biết nghe lời.”
Đại khái là bởi vì giọng điệu suy yếu, lời này cũng không có giương cung bạt kiếm. Thái độ của lão thái thái mềm hoá, thật sự là khiến người ta vô cùng kỳ quái. Người một nhà hai mặt nhìn nhau.
Có điều quan hệ hai mẹ con họ dịu đi là chuyện người người vui vẻ. Nghiêm Tùng Vĩ thử thêm một phen củi lửa, nói chêm chọc cười vài câu, chỉ là không có thành công.
Cứ như vậy im lặng ăn cơm xong, lão thái thái bỗng nhiên thả đũa xuống, nói: “Ta với anh một hồi mẹ con, cho nên ăn với anh một bữa cơm cuối cùng này.”
Một bàn đều ngây ngẩn cả người, lão thái thái lại yên lặng nhìn Nghiêm Bách Tông: “Anh dọn ra ngoài đi.”
Nghiêm Bách Tông há miệng, nhìn lão thái thái, im lặng nửa ngày, sau đó vâng một tiếng.
Vẻ mặt lão thái thái có một khắc run run, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh: “Ta chỉ có một yêu cầu, các anh không được công khai.”
Nghiêm Bách Tông nói: “Tạm thời không có tính toán công khai.”
Lão thái thái liền đứng dậy đi lên lầu.
“Đi thật hả?” Nghiêm Tùng Vĩ hỏi.
Nghiêm Bách Tông gật gật đầu.
“Anh phải nghĩ cho kỹ, tên rời cung không quay đầu lại được đâu.”
Nghiêm Bách Tông gật đầu: “Đau dài không bằng đau ngắn.”
Nghiêm Bách Tông lạnh lùng vô tình như thế, dù là Nghiêm Tùng Vĩ trong lòng cũng có chút không thoải mái. Hắn cảm thấy nếu đổi lại là hắn, quen bạn mà lão thái thái không đồng ý, hắn sẽ không cứng rắn chống cự như vậy. Lúc trước hôn sự của hắn và Đàm Thanh Thanh lão thái thái không đồng ý, hắn cũng không dám trực tiếp mang theo Đàm Thanh Thanh đi kết hôn, mà là lựa chọn kết hôn giả, coi như là giảm xóc. Lại nói vẫn là hắn “có chút lương tâm” … Tuy rằng việc hắn làm thực hồ đồ.
Lão thái thái thật sự bị bệnh.
Người bị bệnh, tâm tư đều đặc biệt mềm, cường thế không nổi. Lúc đêm dài người tĩnh nghĩ đến chuyện Nghiêm Bách Tông và Kỳ Lương Tần, sẽ rơi nước mắt.
Trong một nháy mắt nào đó bà cảm thấy, ai, đều là oan nghiệt, thôi thôi, thanh danh cả đời không cần, chỉ cần con trai cả vui vẻ là được.
Nhưng mà sau hừng đông, suy nghĩ này lại biến mất tăm, bà cảm thấy sao mình có thể dễ dàng buông tha. Lão nhị kết hôn giả, đối tượng kết hôn giả lại ở bên lão đại, bà suy nghĩ một chút đã cảm thấy không ngẩng đầu lên được. Kỳ Lương Tần vẫn thực đáng giận, con trai cả của bà cũng thực đáng giận.
Bà cố ý già nua kích thích trái tim của mỗi người Nghiêm gia. Kỳ thật bà vốn đã có nếp nhăn và tóc bạc, lúc trẻ rất liều mạng, già rồi có tiền, có nhiều đồ bảo dưỡng nữa thì cũng trị phần ngọn không trị được gốc, nhưng bình thường bà thích ăn diện, cho nên mọi người trên cơ bản đều chưa từng thấy dáng vẻ vốn có của bà. Hiện giờ bà không bôi phấn không tô son không nhuộm tóc, nếp nhăn và tóc bạc của mẹ, kỳ thật có thể kích thích trái tim con cái nhất, không ai có thể vào lần đầu tiên nhìn thấy mẹ mình trắng thật nhiều tóc, còn có thể nhìn chằm chằm mái đầu bạc phếch kia thêm một cái.
Sẽ không đành lòng, muốn trốn tránh.
Nghiêm Tùng Vĩ cảm tính nhất, đăng một tấm hình lão thái thái nằm ở trên giường bệnh, kèm một biểu tình khóc.
Kỳ Lương Tần nhìn thấy tấm hình này, một đêm cũng không ngủ.
Con người đại khái đều có chút ích kỷ, nhưng mà có thể ích kỷ tới trình độ nào, ích kỷ bao nhiêu. Tình yêu có thể bị cuộc sống gian nan hao mòn hết hay không. Buổi tối lúc đi ngủ, cậu ôm eo Nghiêm Bách Tông, có đôi khi sẽ cảm thấy Nghiêm Bách Tông rất không vui. Tâm tình Nghiêm Bách Tông luôn có vẻ có chút trầm trọng.
Không có người đàn ông nào có thể vì người yêu không để ý tới an nguy của mẹ mà còn có thể dương dương tự đắc, nếu lão thái thái xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai người bọn họ cũng sẽ bị phần áy náy này ép tới không ngẩng đầu lên được.
Cậu ôm Nghiêm Bách Tông, tham luyến hơi thở và nhiệt độ của hắn như thế. Mỗi một bước trước mắt đều là một rào cản, qua liền qua, một rào cản không qua được, thì tiếp theo cũng không qua được.
Ngày hôm sau Kỳ Lương Tần liền dọn đến trường học ở, chạy làm thủ tục một ngày, bởi vì quá bận, cũng không có thời gian nghĩ việc này. Vào lúc ban đêm Nghiêm Bách Tông tìm lại đây, hỏi: “Em làm cái gì vậy?”
“Em không phải là muốn lùi bước, anh đừng vội, ” Kỳ Lương Tần nói: “Lão thái thái như bây giờ, là tâm bệnh, chúng ta không thể cứng đối cứng với bà ấy… ngoài miệng em nói chỉ cần có thể ở bên anh, thì cái gì cũng không để ý, em nghĩ nghĩ, cảm thấy không thực tế, cũng làm không được. Lão thái thái không thể vì em mà có chuyện gì được.”
“Bà ấy không có việc gì, không phải đã nói với em, bác sĩ đã kiểm tra rồi, chỉ có một ít bệnh cũ, không có vấn đề gì lớn sao?”
“Nhưng cứ kéo như vậy, ai biết về sau thân thể bà ấy sẽ như thế nào. Bà ấy như vậy anh cũng khó chịu, em không nỡ nhìn anh khó chịu.”
Trước đây Kỳ Lương Tần cảm thấy, mặc kệ phát sinh chuyện gì cậu cũng sẽ không buông bỏ, bởi vì cậu nắm được Nghiêm Bách Tông, thể nghiệm được sự tốt đẹp ấy, làm sao có thể nỡ buông tha. Nghiêm Bách Tông sẽ khó chịu, đây là chuyện đã sớm dự liệu được, hắn kẹp ở giữa, khẳng định sẽ khó chịu, không sao, cậu sẽ dùng tình yêu của mình để bồi thường Nghiêm Bách Tông, thương hắn thật nhiều.
Nhưng mà khi vẻ mặt trầm trọng của Nghiêm Bách Tông hiện lên trước mắt cậu, cậu phát hiện có một số việc có lòng nhưng không có lực, cậu không thể bồi thường được. Mà cậu cũng không quyết đoán nhẫn tâm như mình tưởng, cậu thật sự không nỡ nhìn Nghiêm Bách Tông khổ sở.
Hóa ra tình yêu không riêng gì ích kỷ, yêu sâu sắc một người, có lẽ thật sự có thể không ích kỷ. Cái loại tuyên ngôn tình yêu chỉ cần đối phương tốt, mình thế nào cũng không hề gì, hóa ra là thật.
Ngày hôm qua cậu đến căn nhà ven sông của mình, ngồi trên sàn nhà trước cửa sổ sát đất đến khi hoàng hôn buông xuống. Đại khái là căn hộ này thực tương tự với nhà trọ độc thân cậu thuê trước đây, có một khoảnh khắc, cậu bị ánh dương chiếu mệt mỏi muốn ngủ, mở to mắt, cho là mình lại trở về quá khứ.
Quá khứ cậu sống một mình, cuộc sống không tốt, nhưng mà cũng chẳng xấu. Nếu cậu không có Nghiêm Bách Tông, cũng chỉ là tiếp tục sống cuộc sống như vậy, bất quá là trở lại nguyên điểm, cũng không có tệ hơn.
Cũng bất quá là một mình mang theo hai túi đồ to từ trong siêu thị đi ra, mệt thở hồng hộc, sau đó nghĩ thầm rằng, a, nếu có một người đàn ông giúp mình xách đồ thì tốt rồi, chờ mình về nhà, liền nấu canh cho hắn uống.
Loại ảo tưởng nhỏ vụn về cuộc sống yêu đương này, dù không thể thực hiện thì cũng chỉ là đau thương nhỏ xíu. So sánh với cái loại đau khổ không sắc bén nhưng mà lại nặng nề khi mẹ con Nghiêm Bách Tông bất hoà, căn bản không đáng nhắc tới. Sung sướng của cậu có thể thành lập trên nỗi đau của bất cứ ai, nhưng người này không thể là Nghiêm Bách Tông, thậm chí không thể là người Nghiêm Bách Tông yêu.
Bởi vì cậu không nỡ.
“Anh yên tâm, dù anh muốn chia tay, em cũng sẽ bám riết không tha. Chỉ là em hy vọng lão thái thái không cần khổ sở như vậy, chúng ta ngày tháng còn dài, không quan trọng một ngày nửa ngày này, ” Kỳ Lương Tần cười nói: “Em có niềm tin chờ được, em có thể chờ, anh cũng có thể. Chúng ta vẫn tùy lão thái thái đi.”
Trong lòng Nghiêm Bách Tông thật không dễ chịu, trong lòng tràn ngập cảm giác thất bại: “Nếu nhất định bắt anh chọn một trong hai, anh vẫn sẽ chọn em.” Hắn nói: “Thật sự.”
“Sẽ không để cho anh chọn một trong hai.” Kỳ Lương Tần cười nói.
“Em đừng cười, ” Nghiêm Bách Tông nói.
Kỳ Lương Tần nhếch miệng: “Ai, không biết anh tin hay không, hiện tại em đã cảm thấy có lời rồi, trước đây em đã cho rằng cả đời em cũng không ăn được hương vị của xx đâu, hiện giờ đều ăn được, còn là ăn của người em yêu nhất!”
“…” Khóe miệng Nghiêm Bách Tông rốt cuộc lộ ra một chút tươi cười, ngoắc ngoắc tay với cậu. Kỳ Lương Tần lập tức chui vào trong ngực Nghiêm Bách Tông, ôm eo Nghiêm Bách Tông: “Nói như vậy dường như không thích hợp, nhưng giống như bởi vì những việc gần đây, em trở nên càng yêu anh. Anh nói xem. tình yêu trải qua khúc chiết, có thể càng củng cố hay không? Em cảm thấy là có, cùng nhau đi qua ngàn khó vạn khổ, về sau suy nghĩ một chút, hẳn là sẽ quý trọng.”
Đại khái là cái loại tâm lý nghịch phản ấy, sẽ khiến tình yêu càng tràn ra. Tình yêu ngâm qua chua xót lại càng mềm mại, càng xúc động tâm hồn. Nghiêm Bách Tông tràn ngập trìu mến, kêu lên: “Kỳ Lương Tần.”
Kỳ Lương Tần nói: “Còn kêu tên em đầy đủ nữa chứ.”
“Tiểu bảo bối.”
“…Em không phải là tiểu bảo bối, là đại bảo bối, a ha ha ha ha ha.”
Nghiêm Bách Tông nói: “Mỗi lần ôm em, đều có một loại cảm giác ôm tiểu bảo bối, cũng không biết là vì sao, nhưng khẳng định không phải là đại bảo bối.”
“Vậy anh là đại bảo bối.”
“Anh không phải, ” Nghiêm Bách Tông dường như thực không quen xưng hô này: “Anh không phải là bảo bối, anh là người đàn ông của em.”
Những lời này rốt cuộc thành công chọt đến trái tim thiếu nữ của Kỳ Lương Tần.
Người đàn ông của cậu, hì hì hì hì hì hì.
Bởi vì không an ổn, cho nên thường xuyên sẽ có một loại cảm giác, muốn ôm sát đối phương, khảm vào trong thân thể của mình, dùng ngôn ngữ thân thể nói với đối phương, rằng anh đừng rời khỏi em, em cũng không rời khỏi anh, chúng ta phải vĩnh viễn ở bên nhau.
Vĩnh viễn có xa chăng. Ở giờ khắc này, đại khái là không có điểm cuối, vẫn luôn tiếp tục.
Con đường rợp bóng cây trong trường học không có ai, Kỳ Lương Tần bỗng nhiên nói: “Em có một chuyện trước kia vẫn luôn ảo tưởng muốn làm với người yêu, anh có muốn giúp em thực hiện một chút không.”
Nghiêm Bách Tông buông cậu ra, hỏi: “Chuyện gì?”
“Anh cõng em đi vài bước nhé.”
Nghiêm Bách Tông liền nhìn nhìn xung quanh, chỉ nhìn thấy đèn đường mờ tối bị lá cây che, con đường một mảnh đen thùi.
Hắn cũng không phải sợ người ta nói ba nói bốn chỉ trỏ, mà là hắn tương đối bảo thủ trên chuyện thân thiết, không thích bị người thứ ba nhìn thấy.
Hắn ngồi xổm xuống, vươn tay: “Đi lên.”
“Trước kia em xem phim trên tv, nhìn thấy nam chính cõng nữ chính, trong lòng liền nở hoa, ” Kỳ Lương Tần vừa nói vừa nằm úp sấp lên trên lưng Nghiêm Bách Tông: “Lưng anh thật rộng.”
Nghiêm Bách Tông vai rộng eo thon, tỉ lệ vô cùng cân xứng, nhìn cao lớn thon gầy, bả vai sờ lên mới biết được vô cùng dày. Cậu ôm cổ Nghiêm Bách Tông, trong lòng trào ra một loại tình yêu không cách nào diễn tả, mang theo xuân tình và ghen tuông.
Xem xem, chính là Nghiêm Bách Tông quá tốt, cậu quá yêu, cho nên cậu mới ích kỷ vô sỉ như vậy. Loại hạnh phúc này, cũng không phải người người đều có thể lĩnh hội, mà cậu lại tựa trên lưng một người đàn ông ưu tú, dán bên cổ hắn, nghe hơi thở của hắn, cảm nhận nhiệt độ và tim đập mơ hồ của hắn. Bắp đùi cậu bị bàn tay to nắm lấy, bền chắc như vậy.
Cái gì gọi là “có giờ phút này chết cũng đáng”? Chính là đây.
Nghiêm Bách Tông cõng cậu đi về hướng ký túc xá, lúc đi đến dưới đèn đường, kéo ra một cái bóng đen. Một người cõng một người khác, cái bóng là hình dạng này. Kỳ Lương Tần nhìn, trong lòng nghĩ cậu phải nhớ kỹ.
“Được rồi, có thể buông xuống.” Tuy rằng còn tham luyến, nhưng Kỳ Lương Tần vẫn mở miệng, loại chuyện này làm quá không tốt, lướt qua liền ngừng thôi.
“Anh có thể cõng em đến dưới lầu ký túc xá, ” Nghiêm Bách Tông nói.
“Em nặng không?”
Nghiêm Bách Tông giọng điệu bình tĩnh: “Rất nhẹ.”
“Không phải là em nhẹ, là anh sức lực lớn. Nếu có thể cứ như vậy được anh cõng đi thì tốt, đi đến… tận cùng thế giới…”
Bởi vì lời kịch này rất buồn nôn, cho nên nửa câu sau Kỳ Lương Tần có chút ngượng ngùng.
Kết quả Nghiêm Bách Tông lại nói: “… Cái đó có khả năng không được, trên đường phải nghỉ ngơi một chút, không thể đi hoài, sức lực anh có thể không đủ…”
“…”
Kỳ Lương Tần nghĩ thầm rằng, vì sao cậu yêu Nghiêm Bách Tông như vậy, muốn chết muốn sống cũng muốn đi theo hắn.
Bởi vì Nghiêm Bách Tông đáng yêu đó, người đàn ông như vậy, ai lại không yêu!