Nghiêm Bách Tông dứt khoát kiên quyết nhảy xuống cứu Kỳ Lương Tần, chưa chắc là xuất phát từ tình yêu, chính Kỳ Lương Tần cũng rõ ràng, nhưng mà Nghiêm Bách Tông cứu mạng cậu, cậu lại không có biện pháp không cảm kích. Ân cứu mạng gặp gỡ tình yêu, kia quả thực là lửa cháy đổ thêm dầu, Kỳ Lương Tần yêu càng sâu.
Ân cứu mạng, bản nam tử không biết lấy gì báo đáp, nguyện lấy thân báo đáp.
Trong lúc ngủ mơ cậu nghĩ như vậy, tỉnh lại sợ run nửa ngày, nhiệt độ điều hòa mở cao, ra một tầng mồ hôi mỏng manh.
Nghiêm Tùng Vĩ bên cạnh còn đang ngủ, vải trắng trên đầu vô cùng bắt mắt, còn có mùi thuốc nhàn nhạt.
Nếu không phải Nghiêm Bách Tông cứu cậu, đại khái cậu vẫn kinh hồn chưa định, trong lòng chỉ có nỗi sợ hãi đuối nước. Nhưng hiện giờ tình yêu nhét đầy tim cậu, trong lòng cậu cũng chỉ nghĩ đến chuyện Nghiêm Bách Tông cứu cậu.
Kỳ Lương Tần đứng lên uống một ly nước, sắc trời bên ngoài đã tờ mờ sáng. Cậu rửa mặt hoàn tất mặc quần áo liền đi ra ngoài, không khí trên núi phá lệ trong lành, tiếng chim hót trong sương thanh thúy, cây cối xanh um, phần lớn mọi người còn chưa có tỉnh lại. Dưới đất ướt sũng, hình như là đêm qua đổ một cơn mưa nhỏ.
Phía tây nam khách sạn, có một công trường đang thi công, hiện giờ sắc trời mới vừa sáng, chỉ có một ngọn đèn chiếu sáng, lại không có ai. Cậu nhìn thấy một con bạch đầu ông* đậu xuống một cái lu nước dính đầy bùn đất phía trước uống nước, liền lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, muốn chụp lại.
*Bạch đầu ông: còn gọi là bông lau Trung Quốc, là một loài chim định cư.
Kết quả vừa muốn chụp, liền mơ hồ nghe thấy tiếng chạy bộ, con bạch đầu ông kia bị kinh động, vỗ cánh bay lên cột điện, Kỳ Lương Tần theo tiếng quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Nghiêm Bách Tông chạy bộ trở về.
Trách không được Nghiêm Tùng Vĩ nói hắn là người có nghị lực, lúc này đi ra du ngoạn, còn muốn chạy bộ.
Trên mặt Nghiêm Bách Tông bị cắt một đường vết thương, miệng vết thương nói sâu không sâu, nói nông không nông, xử lý một chút, dán miếng băng cá nhân. Kỳ Lương Tần hơi hơi khom người, chào hỏi Nghiêm Bách Tông, gọi một tiếng “anh cả”.
Nghiêm Bách Tông thở dốc dừng lại, “ừm” một tiếng, lập tức đi tới cửa khách sạn. Kỳ Lương Tần đứng ở tại chỗ nhìn một hồi, liền đi về phương hướng Nghiêm Bách Tông đi tới vừa rồi, đó là một con đường xuống núi.
Nghiêm Bách Tông đi đến cửa khách sạn, lại quay đầu nhìn cậu một cái, Kỳ Lương Tần cũng không biết, cậu đi đến chỗ quẹo mới quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa khách sạn, Nghiêm Bách Tông đã sớm đi vào, cậu chỉ nhìn thấy một đôi tình nhân từ trong khách sạn đi ra, cũng không biết chàng trai nói gì, cô gái lớn tiếng bật cười, tiếng cười ở buổi sáng sớm yên tĩnh này hết sức thanh thúy.
Cậu không có mục đích dọc theo đường xuống núi, ven đường cây cối xanh um hỗn độn, hoa dại mọc khắp một đường, không khí ướt át mà trong lành, cậu nghĩ ở nơi này cũng không tồi, kéo dài tuổi thọ.
Đi đại khái nửa giờ, cậu liền đi về, lúc đi đến nửa đường, nhìn thấy cặo tình nhân lúc trước, trộm nấp ở trong rừng cây hôn môi.
Kỳ Lương Tần sợ tới mức nhanh chóng núp vào, trong lòng cũng có vài phần xấu xa, nhìn lén hai cái, nam kia không chỉ hôn, còn xoa ngực cô gái, cậu nhìn mà lòng như lửa đốt.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu nhìn thấy người thật thân thiết, trước đây chỉ xem qua TV, cũng không thấy có cái gì, hiện giờ nhìn thấy trong hiện thực, chỉ cảm thấy khí nóng dâng lên. Đây là ở trong rừng cây, quả thực là tình tiết trở về thiên nhiên.
Sau khi nhìn vài lần, cậu lại ngại ngùng đi tới phía trước, sợ mình xấu hổ, cũng sợ cặp tình nhân kia xấu hổ. Vì thế cậu nấp sau núi đá một hồi lâu, lại nhô đầu ra nhìn, đôi tình nhân kia thế mà đã đi vào chỗ sâu trong rừng cây.
Đây là muốn…
Kỳ Lương Tần bắt đầu miên man bất định, mặt đỏ rần, có điều cậu cũng không dám đi theo nhìn, vì thế liền chạy trở về khách sạn.
Nghiêm Tùng Vĩ đang đánh răng, nhìn thấy cậu trở về, từ toilet nhô đầu ra, vừa đánh răng vừa hỏi: “Dậy sớm như thế, làm gì hả?”
“Tôi đi ra ngoài tản bộ, anh đoán xem tôi nhìn thấy cái gì?”
Kỳ Lương Tần rất là kích động.
“Nhìn thấy cái gì?”
“Tôi nhìn thấy một cặp tình nhân đang hôn môi trong rừng cây nhỏ, sau đó bọn họ liền đi vào bên trong, kéo kéo ôm ôm ấp ấp, khẳng định vào trong bụi cỏ dã chiến!”
Nghiêm Tùng Vĩ cười phun bọt kem đánh răng ra: “Bọn họ đi dã chiến, cậu hưng phấn cái gì, sao cậu không đi theo nhìn?”
Kỳ Lương Tần xấu hổ nói: “Tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tình nhân thân thiết đó.”
“Tôi đây và Thanh Thanh không gọi là tình nhân hả?”
Kỳ Lương Tần mới nhớ tới Nghiêm Tùng Vĩ và Đàm Thanh Thanh từng hôn lưỡi trước mặt cậu, đến hiện tại cậu đều nhớ rõ tiếng nước dính dấp kia: “Đúng vậy, tôi quên mất. Có điều mấy người với bọn họ không giống, tôi nhìn anh với Thanh Thanh thân thiết, chỉ cảm thấy xấu hổ, xem bọn họ…”
“Xem bọn họ, cậu liền hưng phấn hả?”
Kỳ Lương Tần ngồi vào trên giường: “Liền quái quái.”
“Tôi thấy cậu là khát khao, nhìn người ta hôn môi thôi cậu cũng kích động thành như vậy.”
Sáng sớm ở đại sảnh ăn bữa sáng, bọn họ liền đi leo núi. Cảnh nắng sớm và nắng chiều ở núi Bích Hà là nổi danh nhất, đỉnh Lạc Hà cao nhất là nơi du khách ắt phải tới. Nghiêm lão thái thái vốn muốn nương theo việc leo núi khiến hai người Nghiêm Tùng Vĩ và Kỳ Lương Tần có thời gian ở chung nhiều một chút, nhưng mà Nghiêm Tùng Vĩ bị thương, muốn nằm trong khách sạn nghỉ ngơi. Người một nhà nếu đã đến, không có đạo lý bởi vậy liền không leo núi, lại nói lão thái thái còn muốn vào chùa bái thần, vì thế dặn Nghiêm Tùng Vĩ nghỉ ngơi cho tốt, bà và Nghiêm Viện, Nghiêm Bách Tông, Kỳ Lương Tần bốn người lên núi.
Lão thái thái rốt cuộc cũng có chút tuổi, đi không bao lâu liền có chút thở hồng hộc. Núi Bích Hà có kiệu phu chuyên môn nâng ghế trúc đưa du khách lên xuống núi, Kỳ Lương Tần hỏi Nghiêm Viện: “Sao không kêu mẹ ngồi kiệu lên núi, bà lớn tuổi, leo lên còn có thể đi nổi sao?”
“Mẹ không chịu ngồi, bà nói từng bước một leo lên tâm mới thành, Bồ Tát mới có thể nhìn thấy.”
Ngược lại là một lão thái thái rất có tín ngưỡng.
“Mấy đứa đi của mấy đứa, không cần quản ta, ta có anh cả của con đi theo là được.” Nghiêm lão thái thái nói.
Kỳ Lương Tần và Nghiêm Viện nghe xong, liền tăng nhanh bước chân. Lúc này mặt trời mới vừa đi ra, nghe nói lúc này đỉnh núi đẹp nhất, vận khí tốt còn có thể nhìn thấy cầu vồng, phải nhanh chóng đi lên đỉnh Lạc Hà. Nghiêm lão thái thái nhìn hai người bọn họ đều không thở dốc mà chạy lên trên, thở dài nói: “Quả nhiên là người trẻ tuổi, lại không sợ mệt, tiểu Tần này ta thấy cậu ta văn văn nhược nhược lại gầy yếu, sức lực ngược lại rất lớn.”
Nghiêm Bách Tông ngẩng đầu nhìn hai người phía trước càng ngày càng xa, nói: “Cậu ta nhìn yếu đuối, bản lĩnh lại lớn.”
Có đôi khi sức mạnh kia giống như có thể ăn hắn. Nghiêm Bách Tông nghĩ thầm.
“Thật đáng tiếc lão nhị bị thương, không thể đi theo đến.” Lão thái thái vừa dọc theo bậc thang đi lên trên vừa nói: “Vốn đang nghĩ vợ chồng son bọn họ có thể nương cơ hội lần này thân cận hơn một chút, lúc này tốt rồi, nói không chừng lão nhị đang nằm trên giường khách sạn gọi điện thoại cho tiểu yêu tinh nào đây.”
Hiểu con không ai bằng mẹ. Nghiêm Tùng Vĩ giờ này khắc này, quả thật đang nằm ở trên giường gọi điện thoại cho gái.
Gái này cũng không phải Đàm Thanh Thanh, mà là một em hắn mới vừa quen biết, tên Tô Nguyễn Nguyễn, nghe ra rất giống tô nhuyễn nhuyễn, tên cũng như người, đầy đặn trắng nõn, mặt tròn, vừa mở miệng như là tiểu nữ sinh cấp hai.
Nghiêm Tùng Vĩ đang chơi mờ ám với Tô Nguyễn Nguyễn.
Gần đây hắn với Đàm Thanh Thanh xảy ra chút vấn đề, nhưng không phải vấn đề lớn. Hắn và Tô Nguyễn Nguyễn mờ ám, cũng không muốn phát triển ra quan hệ nam nữ không bình thường gì với cô ta. Nhưng hắn đối với Tô Nguyễn Nguyễn mà nói, không thể nghi ngờ là một cục thịt thơm, sao Tô Nguyễn Nguyễn có thể dễ dàng buông tha. Mà đối với mỹ nữ đưa lên cửa, Nghiêm Tùng Vĩ luôn không có năng lực cự tuyệt.
Đàn ông đối với khác phái, luôn thực khó kháng cự, đàn ông trên đời này, trong một trăm có lẽ cũng chỉ có một Nghiêm Bách Tông, lại khả năng có chín mươi chín Nghiêm Tùng Vĩ.
Âm thanh Tô Nguyễn Nguyễn cách điện thoại nghe càng có cảm giác dính nhão, đã quen Đàm Thanh Thanh nóng bỏng nhiệt tình, mỗi một cái hờn dỗi của Tô Nguyễn Nguyễn đều khiến trong lòng hắn ngứa ngáy. Hắn đang lảm nhảm linh tinh với Tô Nguyễn Nguyễn, điện thoại đột nhiên nhắc nhở hắn có một cuộc gọi đến, hắn nhìn thoáng qua, thế mà là Đàm Thanh Thanh gọi tới, hắn sợ tới mức nhanh chóng tìm cái cớ cúp máy, mình thì nằm ở trên giường xoa mặt một phen, mới gọi lại cho Đàm Thanh Thanh.
Đàm Thanh Thanh hỏi: “Sao cuối tuần còn gọi điện thoại, đang trong cuộc trò chuyện nữa.”
“A, công ty có chút việc, cuối tuần em không ngủ nướng sao, sao thức sớm như vậy.”
Đàm Thanh Thanh nói: “Anh đang làm gì, còn chưa rời giường sao?”
“Ừm, ngày hôm qua không phải bị thương sao, không phải em đã dặn anh, hôm nay đừng leo núi nữa à, anh phải nghe lời chứ.”
Đàm Thanh Thanh liền cười, nói: “Cho anh cái ngạc nhiên, anh mở cửa nhìn xem.”
Nghiêm Tùng Vĩ lập tức từ trên giường ngồi dậy: “Em đến hả?!”
“Em ở trong đại sảnh dưới lầu, số phòng anh là bao nhiêu?”
Qua không đến mười phút, liền truyền đến tiếng đập cửa. Nghiêm Tùng Vĩ chân trần xuống giường đi qua mở cửa, liền nhìn thấy Đàm Thanh Thanh một thân váy liền áo màu trắng, xách một cái túi màu đen, đeo một cái kính râm màu đen, vẽ môi đỏ thẫm, đơn giản lại diễm lệ.
“Vào đi.”
Đàm Thanh Thanh lấy kính mắt xuống, lại trực tiếp đẩy nhào hắn lên trên tường, đôi môi đỏ thẫm liền hôn lên. Nghiêm Tùng Vĩ chỗ nào chịu được trêu chọc này, nhất thời bế Đàm Thanh Thanh lên, ném lên trên giường. Đàm Thanh Thanh làm càn bật cười, hai người nhất thời lăn thành một cục.
Ánh náng ngoài cửa sổ càng ngày càng sáng sủa. Kỳ Lương Tần và Nghiêm Viện ở trên đường núi, đã đi đến cửa chùa, Kỳ Lương Tần thở hồng hộc, đến một tiệm phục vụ mua hai chai nước, đưa cho Nghiêm Viện một chai: “Chúng ta nghỉ ngơi ở đây một chút đi, đợi bọn họ.”
“Mẹ muốn vào thắp hương, chúng ta chờ bà ấy, không thiếu được phải đi bái thần theo, liền không xem được bình minh, chúng ta leo lên trước, đợi lát nữa chúng ta xuống dưới vừa vặn hội họp với mẹ và anh cả ở đây, anh nói xem?”
Kỳ Lương Tần cũng muốn đi đến đỉnh cao nhất xem sao, hiện giờ bọn họ đã có thể nhìn thấy trên lan can đỉnh núi cao nhất cột vải đỏ.
Vì thế hai người họ lại tiếp tục đi lên trên, rốt cuộc đến đỉnh núi. Trên đó đã có không ít người, tất cả đều bận rộn chụp ảnh, đến đỉnh núi nhìn xuống, quả nhiên mây khói lượn lờ, phương đông một mảnh ráng sớm, ở chỗ giao nhau giữa không trung và dãy núi di chuyển sương mù màu sắc rực rỡ, cảnh sắc đẹp khiến người ta thán phục.
Sau đó hai người bọn họ liền chụp ảnh cho đối phương, Kỳ Lương Tần là lần đầu tiên đến đây, chụp nhiều hơn một chút. Người đẹp chụp như thế nào cũng đẹp, có mấy tấm ngược nắng, quả thực đẹp đến mức tim gan Kỳ Lương Tần cũng run rẩy. Đỉnh núi kia có người bày bàn bán ổ khóa cầu nguyện, một loạt xích sắt bên phía tây rậm rạp khóa cầu nguyện, hợp thành một bức tường. Có một đôi tình nhân đang ở nơi đó viết tờ giấy, Kỳ Lương Tần tò mò hỏi: “Khóa cầu nguyện không phải đều là viết nguyện vọng khắc vào trên mặt ổ khóa sao, hoặc là viết trên mặt ổ khóa, sao bọn họ lại viết trên tờ giấy.”
“Khóa này là rỗng ruột, có thể mở ra, đem tâm nguyện viết trên tờ giấy, bỏ vào trong khóa. Ổ khóa này không có chìa khóa, bấm lại thì cả đời liền không lấy xuống được, em cảm thấy cái này còn tốt hơn khắc vào trên mặt khóa, bảo vệ riêng tư, không phải đều nói nguyện vọng nói ra liền mất linh sao. Anh lại đây.”
Nghiêm Viện nói xong, lôi kéo cậu đi đến trước mặt một đám khóa cầu nguyện kia, tới gần nhìn nhìn, dường như đang tìm kiếm cái gì. Kỳ Lương Tần hỏi: “Em đang tìm cái gì?”
“Tìm khóa cầu nguyện nhà chúng ta, là một năm trước khi cha mất cả nhà đến leo núi, mỗi người đều cầu một cái… A, ở đây, anh xem!”
Kỳ Lương Tần theo ngón tay Nghiêm Viện nhìn qua, quả nhiên thấy trên một loạt khóa cầu nguyện viết vài cái tên quen thuộc, có lẽ niên đại thật xa xôi, tên khắc trên khóa đã có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhất nhất phân biệt ra. Nghiêm Viện nói: “Anh cũng làm một cái đi, cũng khóa trên đây, chúng ta chụp bức ảnh.”
Kỳ Lương Tần gật gật đầu, liền đi qua mua một cái khóa cầu nguyện. Nghiêm Viện hỏi: “Anh muốn cầu nguyện cái gì?”
Kỳ Lương Tần cười cười: “Mới vừa rồi em cũng nói mà, nói ra liền mất linh.”
“Được được được, em không nhìn, anh viết đi.” Nghiêm Viện nói xong liền cầm di động đi chụp ảnh, Kỳ Lương Tần nhìn ông chủ ở nơi đó khắc tên cậu lên khóa, khắc xong, lại dùng nước sơn phủ lên, ngẩng đầu nhìn cậu cười nói: “Cậu nhóc, đừng chỉ nhìn tôi, viết tâm nguyện của cậu lên đi, tôi khóa vào cho cậu.”
Kỳ Lương Tần nghĩ nghĩ, liền viết một nguyện vọng trên tờ giấy. Ai biết mới vừa viết xong, chợt nghe thấy phía sau Nghiêm Viện cười nói: “Ai nha, thật khéo!”
Cậu hoảng sợ, nhanh chóng che tờ giấy của mình, quay đầu lại nhìn Nghiêm Viện: “Sao em lại nhìn lén.”
“Anh yên tâm đi, em giúp anh giữ bí mật.” Nghiêm Viện cười nói: “Có điều thật khéo, trong nhà chúng ta có người viết giống anh đó.”
Kỳ Lương Tần nhét tờ giấy vào trong khóa, lại nhiều lần nhìn nhìn, ông chủ cười nói: “Cậu yên tâm, dù cậu dùng búa đập cũng không hỏng, dù núi này sập, vùi xuống dưới đất, ổ khóa này cũng bảo đảm mấy trăm năm không hỏng!”
Kỳ Lương Tần bị ông chủ chọc cười ra tiếng, cầm qua đem ổ khóa của cậu khóa ở bên cạnh Nghiêm Bách Tông. Kỳ thật khe hở bên cạnh khóa cầu nguyện của Nghiêm Viện là lớn nhất, nhưng cậu vẫn chen chen, khóa ở giữa Nghiêm Tùng Vĩ và Nghiêm Bách Tông, sợ Nghiêm Viện nhìn ra tâm tư nhỏ của cậu, nhanh chóng nói với Nghiêm Viện: “Mau mau mau, chúng ta đi chụp ảnh!”
Hai người bọn họ chụp ảnh chung trước khóa cầu nguyện, Nghiêm Viện nói: “Đăng lên trang bạn bè.”
Cô đăng hai tấm ảnh, một tấm là cô và Kỳ Lương Tần chụp chung trước khóa cầu nguyện, trai xinh gái đẹp, cô còn hơi photoshop một chút, sắc đẹp nâng cao một bậc. Một tấm khác chính là một loạt sáu cái khóa cầu nguyện, năm cái khóa cầu nguyện trong đó đã có chút dấu vết năm tháng, chỉ có khóa cầu nguyện của Kỳ Lương Tần mới tinh, dưới ánh mặt trời phiếm màu kim loại.
Chụp ảnh xong, lại nhìn phong cảnh trên đỉnh núi một hồi, bọn họ liền đi xuống. Kỳ Lương Tần vừa đi vừa hỏi: “Em mới vừa nói có người viết giống anh, ai vậy?”
“Anh đoán đi.”
“Anh đoán không ra, ” Kỳ Lương Tần muốn đoán là Nghiêm Bách Tông, trong lòng đập thình thịch, không dám nói.
“Anh cầu nguyện giống anh cả, ” Nghiêm Viện nói.
Mặt Kỳ Lương Tần nóng lên, tim đập đặc biệt nhanh. Cậu giả vờ trấn định, “a” một tiếng, nói: “Vậy thật trùng hợp. Anh chỉ là tùy tiện viết thôi.”
Nghiêm Viện cười nói: “Anh có muốn biết anh hai em cầu nguyện cái gì hay không?”
“Sao em cũng biết vậy?”
“Em đều có nhìn mà, bọn họ cầu nguyện, em đều biết.”
“Anh hai em cầu nguyện cái gì?”
Nghiêm Viện híp mắt cười: “Không nói với anh, anh trở về tự hỏi anh hai đi.”
Kỳ Lương Tần làm bộ như không thèm để ý, tăng nhanh bước chân xuống núi, Nghiêm Viện lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Nghiêm Bách Tông, hỏi bọn họ đến đâu.
“Mẹ và anh cả lập tức liền tới cửa chùa, chúng ta nhanh lên đi.”
Kỳ Lương Tần gật gật đầu, vừa xuống núi trong lòng vừa nghĩ, thế mà cậu lại cầu nguyện cùng một dạng với Nghiêm Bách Tông.
Điều này dường như có một loại duyên phận thực huyền diệu, duyên phận huyền diệu này khiến cậu sinh lòng vui sướng. Cậu và Nghiêm Bách Tông đều theo đuổi cùng một thứ sao, cậu nghĩ như vậy, chợt nghe Nghiêm Viện đột nhiên hô: “Nhìn thấy bọn họ rồi!”
Cậu ngẩng đầu nhìn xuống phía dưới, xuyên thấu qua một gốc cây tùng bách già nua, nhìn thấy cửa chùa phía dưới cách đó không xa, Nghiêm Bách Tông và Nghiêm lão thái thái đứng ở nơi đó phất tay với bọn họ. Kỳ Lương Tần liền cười, tươi cười mang theo hơi mồ hôi ẩm ướt, trong ánh mắt cũng là vui sướng thỏa mãn từ chỗ sâu trong đáy lòng tràn ra.
Hy vọng nguyện vọng này của cậu và Nghiêm Bách Tông, cuối cùng đều có thể mộng đẹp trở thành sự thật.
Ngôi chùa trên núi Bích Hà này, thờ chính là Tây Vương Mẫu nương nương, hương khói trong chùa cường thịnh, tuy rằng còn là sáng sớm, nhưng trong chùa đã có rất nhiều người.
Kỳ Lương Tần xưa nay có lòng kính sợ với thần phật, gắt gao đi theo phía sau Nghiêm lão thái thái, lúc dâng hương, cậu cũng thành kính đứng ở phía sau, nhưng mà chờ đến lúc mấy người lão thái thái vào đại điện lễ bái, cậu lại không dám đi vào, mà là đứng ở cửa nhìn.
Thần phật sẽ nhìn thấy nội tâm dơ bẩn của cậu sao, cậu đầy người ái dục, thần phật có thể lượng giải sao. Trong mắt thần phật vô tư bác ái, đồng tính luyến ái có phải là một loại nghiệp hay không?
Thân là một đồng tính luyến ái bình thường, có chút tự ti đã bắt đầu mọc rễ nảy mầm từ một khắc ý thức về giới tính quật khởi, cũng khỏe mạnh trưởng thành trong hàng năm thật cẩn thận che giấu. Tự ti thân là người ngoại tộc, dường như không tồn tại, lại dường như có mặt khắp nơi. Cậu cảm kích vì mình đi tới thế giới này, thế giới này càng khoan dung với đồng tính luyến ái, đồng tính luyến ái cũng có thể thoải mái mà yêu đương, kết hôn, có lẽ vẫn sẽ phải chịu trách móc rất nhỏ, nhưng đối với người đến từ thế giới khác như cậu mà nói, đã là một xã hội không tưởng.
Nghiêm Bách Tông và Nghiêm Viện hiển nhiên là thường xuyên đi theo Nghiêm lão thái thái đến bái thần, bọn họ quỳ gối bên cạnh Nghiêm lão thái thái, theo bà đồng thời dập đầu. Kỳ Lương Tần nhìn lên tượng thần của Tây Vương Mẫu, đoan trang nhân từ như vậy, giống như có thể bao dung tất cả những người tồn tại trên đời này.
Tây Vương Mẫu nương nương, xin chúc phúc cho con đi, Kỳ Lương Tần yên lặng nghĩ, xin ban cho con một người yêu trọn đời trọn kiếp, xin đem người đàn ông tên Nghiêm Bách Tông này ban cho con đi.
Bái thần xong, Nghiêm lão thái thái lại dẫn bọn họ đi gặp trụ trì, bốn người ăn cơm trưa trong chùa, lão thái thái lại đi niệm kinh.
Bà bái thần vô cùng thành kính, mỗi lần lên núi, đều phải ở trong chùa ngây ngốc hơn nửa ngày. Trong chùa nơi nơi đều là mùi đàn hương, trong tĩnh phòng cũng không ngoại lệ. Kỳ Lương Tần cũng ngồi xuống theo, tuy rằng không có niệm kinh, chỉ lẳng lặng ngồi cùng lão thái thái, cậu cũng thấy lòng tĩnh lặng, có đôi khi ngẫu nhiên dùng dư quang ánh mắt nhìn Nghiêm Bách Tông, nhìn thấy gương mặt Nghiêm Bách Tông dưới cửa sổ giấy màu vàng sáng thêm một phần tĩnh lặng bình yên.
Nghiêm Bách Tông có sườn mặt thực anh tuấn, hình dáng hắn vốn có chút cương nghị, hình dáng sườn mặt lại thêm một phần nhu hòa, sống mũi cao thẳng bóng loáng còn có lông mi thật dài, đều khiến người ta cảm thấy năm tháng tĩnh lặng tốt đẹp.
Bọn họ chờ đến buổi chiều gần năm giờ, lúc này mới xuống núi.
Lúc xuống núi, Nghiêm lão thái thái và Nghiêm Viện đều ngồi ghế trúc: “Đàn ông mấy người chậm rãi đi thong thả trở về đi.” Nghiêm lão thái thái cười nói.
Kỳ Lương Tần hơi hơi khom người gật đầu nói: “Mẹ cẩn thận một chút.”
Kiệu phu nâng ghế trúc cộp cộp đi xuống dưới chân núi, Kỳ Lương Tần quay đầu nhìn nhìn Nghiêm Bách Tông, phát hiện Nghiêm Bách Tông cũng nhìn nhìn cậu.
Vẻ mặt Nghiêm Bách Tông mang theo một chút phòng bị, hiển nhiên là bị trước đây cậu cường khiêu khích đến mức sinh ra ám ảnh.
Kỳ Lương Tần nhếch môi, nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Cậu nói xong liền dẫn đầu đi xuống dưới, Nghiêm Bách Tông đi theo phía sau cậu, đột nhiên hỏi: “Nghĩ thông suốt à?”
Kỳ Lương Tần sửng sốt một chút, rất nhanh liền hiểu được Nghiêm Bách Tông chỉ cái gì. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cậu gật đầu: “Nghĩ thông suốt.”
Nghiêm Bách Tông liền không nói gì nữa. Hai người một đường đi xuống dưới chân núi. Lúc lên núi đi quá gấp, sau khi nghỉ ngơi một lúc trong chùa, Kỳ Lương Tần liền cảm thấy hai chân mình nhức mỏi, hiện giờ xuống núi, thế mà lại cố sức hơn lúc lên núi rất nhiều, cho nên cậu đi lại thong thả, dần dần cách mấy người lão thái thái càng ngày càng xa. Nghiêm Bách Tông thấy cậu thả chậm tốc độ, nhìn thấu hai chân cậu không tiện, cũng thả chậm tốc độ, đi ở phía sau Kỳ Lương Tần. Hắn nhìn thấy sau lưng Kỳ Lương Tần ướt mồ hôi, áo sơ mi dán lên làn da, nơi đi qua đều lưu lại một làn mùi mồ hôi như có như không. Có lẽ là ngây người trong tĩnh phòng nửa ngày, trong mùi vị kia còn trộn lẫn mùi đàn hương, nóng ấm.
Hắn vẫn là lần đầu tiên cẩn thận nhìn thân thể Kỳ Lương Tần như vậy, cậu có cánh tay dài nhỏ, trắng nõn gầy yếu, đôi chân thon dài có hơi thon quá mức, mông lại rất cong, mỗi lúc bước xuống bậc thang, mông đều sẽ bởi vì động tác này mà căng chật quần. Có đôi khi hắn sẽ nhìn thấy mồ hôi theo cánh tay Kỳ Lương Tần chảy xuống, hắn cảm thấy Kỳ Lương Tần có hơi gầy, cần béo thêm một chút.
Người này từng giống như phát điên mê luyến mình, theo đuổi mình, cậu ta ôm chân mình cầu xin, nắm quần lót mình tham lam hô hấp, không kiêng nể gì mà khiêu chiến cực hạn của hắn, như hồng thủy mãnh thú mãnh liệt mà đến, gần như khiến hắn vô lực chống đỡ.
Hiện giờ hết thảy đều quy về yên lặng, giống như đều chưa từng phát sinh. Chỉ là cái người từng lấy hình tượng hắn chưa từng thấy qua, với hắn mà nói có ý tứ hàm súc mãnh liệt, ý đồ xâm chiếm hắn này, với hắn mà nói có lẽ đã không trở về vị trí người thân được nữa.