Chỉ cần Nghiêm Bách Tông lộ ra một chút ý tứ muốn thân thiết, cậu sẽ lập tức tước vũ khí đầu hàng, chút chống cự này thay vì nói là chống cự, nhìn trong mắt Nghiêm Bách Tông trái lại như là muốn mà còn ngại. Điểm mẫn cảm trên người cậu Nghiêm Bách Tông càng ngày càng quen thuộc, vừa túm liền chuẩn.
Lão thái thái đứng ở cửa, lạnh lùng nói: “Không phải ta đã dặn các con, ở khu vực công cộng không cho quá phận ư?”
Nghiêm Bách Tông và Kỳ Lương Tần sợ tới mức mãnh liệt tách ra, tay Nghiêm Bách Tông không cẩn thận đụng phải mép bàn, đau đến độ hắn nhất thời hít một ngụm khí. Hai người quay đầu nhìn lão thái thái lạnh như băng ở cửa, nhất thời đều có chút ngại ngùng.
“Mẹ, sao mẹ đến rồi mà không nói một tiếng.” Nghiêm Bách Tông thế mà lại còn oán giận bà.
“Ta xuống lầu, chẳng lẽ còn phải hô một tiếng, ta xuống lầu hả?” Lão thái thái nói: “Nấu cơm thì nấu cơm, hai đứa bây như vậy, nấu ra cơm sao ta nuốt trôi nổi?”
Kỳ Lương Tần nhanh chóng nói: “Cơm… cơm là sạch, sạch sẽ …”
Lão thái thái quay đầu đi ra phòng khách, Kỳ Lương Tần nhanh chóng đẩy Nghiêm Bách Tông một phen, nhỏ giọng nói: “Anh xem anh xem, em đã nói bị người ta nhìn thấy mà…”
Nghiêm Bách Tông khụ một tiếng, ra khỏi phòng bếp, đến phòng khách chào hỏi lão thái thái. Lão thái thái không hài lòng nói: “Con xem con…”
Nghiêm Bách Tông vô cùng bảo thủ trên mặt tình ái, thân thiết bị mẹ mình bắt gặp, cũng thấy thực xấu hổ, khuôn mặt ửng đỏ, cười cười, nói: “Về sau sẽ không.”
“Tay không có việc gì đi?” Lão thái thái hỏi.
Nghiêm Bách Tông nâng lên nhìn, rách chút da. Lão thái thái nói: “Đi tìm miếng băng cá nhân dán một chút.”
Nghiêm Bách Tông về phòng, Kỳ Lương Tần bên kia cũng đã nấu xong cháo, bưng một bát ra.
“Con nấu cháo, không bỏ đường, nếu ngài muốn ăn ngọt, đây là đường phèn.” Kỳ Lương Tần nói xong, liền đem đường phèn đặt ở một bên: “Cũng có thể ăn với dưa muối.”
Lão thái thái im lặng không lên tiếng mà ăn, Kỳ Lương Tần đứng ở bên cạnh, điệu bộ thật cẩn thận, bà liền nói: “Con vừa trở về, đồ đạc đều thu dọn xong rồi sao?”
“Cũng không có gì để thu dọn, chỉ có một cái rương.”
“Ngủ ở đâu?”
Kỳ Lương Tần hết sức xấu hổ: “…” cậu không biết nên xưng hô Nghiêm Bách Tông như thế nào để lão thái thái nghe xong không tức giận, cho nên nhất thời không nói gì, chỉ chỉ bên phía Nghiêm Bách Tông.
Lão thái thái gật đầu, nói: “Con cũng khuyên nhủ nó chút, ta xem nó hiện giờ là chó nhỏ mới được ăn thịt, rất thèm ăn.”
“…”
“Cũng không phải mới vừa ở chung, sao còn tham thành như vậy?”
Kỳ Lương Tần vẻ mặt đỏ bừng, lời này thật sự là xấu hổ để mở miệng, nhưng mà cậu cảm thấy cậu cần nói cho lão thái thái biết cậu “rất giữ quy củ”, vì thế liền nói: “Hai chúng con còn chưa có… cái đó…”
Lão thái thái vừa nghe, trên mặt quả nhiên lộ ra vẻ thực giật mình, cúi đầu lắc lắc thìa, phì một tiếng bật cười, lắc đầu nói: “Ta còn tưởng rằng lão đại có bao nhiêu bản lĩnh, làm nửa ngày, vừa mới ngửi được mùi.”
Kỳ Lương Tần cảm thấy lão thái thái quả thật là khác biệt, loại chuyện này nói cứ vân đạm phong khinh, tuyệt đối không ngại ngùng. Bản thân cậu trái lại thực xấu hổ, lão thái thái thấy vẻ mặt cậu đỏ bừng, nói một câu: “Con, làm rất tốt, nên trị nó đàng hoàng.”
Sau khi Kỳ Lương Tần trở về phòng, liền nói với Nghiêm Bách Tông việc này.
Nghiêm Bách Tông hỏi: “Bà ấy thật sự nói vậy hả?”
Kỳ Lương Tần gật đầu, nhìn chằm chằm Nghiêm Bách Tông: “Anh nói xem ý của mẹ anh, có phải là bảo chúng ta thủ thân như ngọc không?”
Nghiêm Bách Tông lắc đầu: “Khẳng định không phải.”
Kỳ Lương Tần nói: “Em cảm thấy là vậy, như vầy đi, vẫn là em ngủ trên giường, anh ngủ đất đi.”
“Hiện giờ cũng không phải là thời tiết thu hạ, dưới đất rất lạnh.”
Nghiêm Bách Tông nói xong, liền xáp lại, ngồi xuống bên giường, ánh mắt nhìn cậu tràn ngập háo sắc của đàn ông. Cậu thật sự chưa từng nghĩ rằng Nghiêm Bách Tông cũng sẽ có ánh mắt như thế, rõ sờ sờ chính là ánh mắt mà thẳng nam nhìn thấy mỹ nữ ngực bự da trắng sẽ có. Cậu bị nhìn như vậy, liền có chút chịu không nổi, bò lên giường nói: “Hôm nay cũng mệt mỏi, đi ngủ sớm một chút đi.”
Nghiêm Bách Tông nhìn nhìn cậu, bỗng nhiên cười, cúi đầu suy nghĩ một hồi, liền bò lên giường, có điều không đụng cậu.
Kỳ Lương Tần đột nhiên hỏi: “Anh nói em có thể cởi sạch không?”
Nghiêm Bách Tông “hửm?” Một tiếng, xoay người nhìn về phía cậu. Trong mắt Kỳ Lương Tần mang theo xuân triều, dường như muốn quyến rũ hắn, lại có chút không buông thả được, nói: “Em muốn cởi quần áo, em tương đối quen không mặc quần áo đi ngủ.”
Nghiêm Bách Tông “ừm” một tiếng, nói: “Tùy em.”
Kỳ Lương Tần nắm góc áo nghĩ nghĩ, muốn xem hắn có nhìn cậu hay không, nói: “Vẫn là thôi, lỡ như cởi hết, lại bị anh thả dê.”
Nghiêm Bách Tông bỗng nhiên thất thanh bật cười, cánh tay dài chụp tới, đem Kỳ Lương Tần ôm vào trong ngực. Kỳ Lương Tần bất quá chỉ đẩy đẩy hai cái, chợt nghe Nghiêm Bách Tông ôm cậu kéo quần áo cậu: “Gần đây sao em không đói bụng?”
Kỳ Lương Tần nhúc nhích trong ổ chăn nói: “Ai nói không đói bụng… cũng… cũng đói …”
“Đừng để đói tiểu bảo bối, ” Nghiêm Bách Tông nói xong liền phát ra vài tiếng cười không có ý tốt, đặt Kỳ Lương Tần ở dưới thân.
Nghiêm Tùng Vĩ trở về tương đối muộn, lúc đi đến trong sân, vừa lúc nhìn thấy đèn trong phòng Nghiêm Bách Tông tắt. Hắn nhìn nhìn di động, mới buổi tối chín giờ.
Giờ này ngủ là rất sớm…
Hắn vào nhà, đi đến trước cửa phòng Nghiêm Bách Tông gõ gõ, hô: “Anh cả?”
Qua một hồi lâu mới nghe được Nghiêm Bách Tông nói: “Có chuyện gì ngày mai lại nói.”
Hắn cảm thấy giọng anh cả của hắn có chút không bình thường, dường như có chút thô, liền nói: “Sao anh ngủ sớm như vậy, em chỉ nói mấy câu.”
Lại qua một hồi lâu, hắn đã chuẩn bị xoay người, lại nhìn thấy cửa phòng mở. Anh cả của hắn trần nửa người trên, lộ ra lồng ngực cơ bắp rắn chắc, sắc mặt không tốt nhìn hắn.
“… Giám đốc Lưu nói…” Hắn vừa mới nói vài chữ, liền chú ý tới một vết cào trên vai Nghiêm Bách Tông, không đổ máu, có điều dấu vết màu đỏ vô cùng rõ ràng, mà nửa người dưới của anh cả hắn tránh ở phía sau cửa, có vẻ “vô cùng không đủ” quang minh chính đại.
Làm tay già đời trên việc phong nguyệt, hắn cảm thấy hắn ngửi được hương vị không nên ngửi được, cảm nhận được nhiệt độ không nên cảm nhận được, há miệng, cười nói: “Trong phòng có người à…”
“Lương Tần trở lại, ” Nghiêm Bách Tông ho khan một tiếng, nói: “Cậu nói đi, chuyện gì?”
“Vậy thôi, ngày mai lại nói. Không quấy rầy hai người, hì hì hì.”
Một người đàn ông bất mãn có bao nhiêu đáng sợ bao nhiêu ngoan độc bao nhiêu xúc động, thân là đàn ông, Nghiêm Tùng Vĩ rất hiểu biết. Một người đàn ông đang cao hứng nếu bị người ta quấy rầy, nháy mắt đó dục vọng sẽ làm mờ đầu óc hắn, khiến hắn tựa như trở thành người khác, sẽ đặc biệt khó chịu. Hắn cũng không muốn nhìn bộ dạng anh cả hắn khó chịu.
“Lão nhị coi như thức thời.” Lúc Nghiêm Bách Tông gấp như khỉ mà bò lên giường, quăng ra một câu đánh giá.
Nghiêm Tùng Vĩ trở lại phòng, đi đến cửa sổ trộm nhìn thoáng qua, phát hiện bức màn đối diện kéo thực chặt. Hắn vốn cho là bọn họ tắt đèn, nhìn kỹ mới biết được, mở đèn đầu giường.
Nghiêm Tùng Vĩ thế mà lại cảm thấy mình rất cô đơn, cẩn thận suy nghĩ một chút, dường như thật sự đã rất lâu hắn không yêu đương, bản thân thế mà cũng không có hứng thú gì.
Chẳng lẽ nói nhiệt tình của hắn trước đây, hiện giờ đều chuyển lên trên người ông anh hắn hết rồi hả?
Ngày hôm sau sáng sớm tỉnh lại, Nghiêm Tùng Vĩ ra cửa, liền nhìn thấy Kỳ Lương Tần ở phòng bếp vội vàng làm đồ ăn sáng. Hắn cười tủm tỉm đi đến cửa phòng bếp, dựa khung cửa cười nói: “Sao không ngủ thêm một lát, ngày hôm qua ngủ sớm như vậy?”
Kỳ Lương Tần quay đầu lại nhìn hắn một cái, trên mặt hơi có chút ngại ngùng. Nghiêm Tùng Vĩ cười hỏi: “Anh cả tôi đâu?”
“Chắc anh ấy đi ra ngoài chạy bộ…” Kỳ Lương Tần nói: “Sáng sớm dậy anh ấy đã không thấy đâu…”
“Thật sự là không hiểu phong tình, ” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Sao lại không hiểu lòng tiểu Tần của chúng ta chứ, bản thân vui vẻ, liền không để ý cảm nhận của người khác, cũng không biết ôn tồn ôn tồn…”
Ai biết nghe hắn nói xong, Kỳ Lương Tần sợ tới mức nhanh chóng lắc đầu: “Vẫn là bỏ đi…”
Nghiêm Tùng Vĩ liền phát hiện tư thế Kỳ Lương Tần đi lại có chút không đúng, cảm giác có chút khập khiễng.
Ta phắc, anh trai hắn rốt cuộc là khát khao bao nhiêu, làm người ta thành người què, còn vừa nghe đến hai chữ ôn tồn liền sợ thành như vậy. Anh cả của hắn không phải luôn luôn tiết chế sao.
Nghiêm Tùng Vĩ liền nói bóng nói gió hỏi Kỳ Lương Tần, Kỳ Lương Tần có chút quẫn bách, gương mặt đỏ rực, nói: “Anh hỏi cái này làm chi, anh hỏi nữa, tôi nói cho anh trai anh biết đó.”
Ôi chao, những lời này thế mà rất có phong phạm chị dâu nha. Nghiêm Tùng Vĩ cười cười, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, liền lú đầu ra ngoài thăm dò nhìn thoáng qua, kết quả liền nhìn thấy Nghiêm Bách Tông chạy bộ sáng về tới.
Trong lòng hắn không chịu nổi chút xôn xao ấy, một đường đi theo, Nghiêm Bách Tông hỏi: “Ngày hôm qua cậu nói một nửa, giám đốc Lưu kia nói cái gì?”
Nghiêm Tùng Vĩ liền nói chuyện công việc, nói xong, cũng không đi, cười tủm tỉm nhìn Nghiêm Bách Tông.
Lại nói tình cảm hai anh em bọn họ tuy rằng tốt, nhưng vẫn không thân mật giống anh em khác, cũng chưa từng cùng trò chuyện về phụ nữ. Anh trai hắn ở phương diện tình ái luôn luôn bảo thủ lại có uy nghiêm, sẽ không thảo luận với hắn về đề tài liên quan, đừng nói hắn, dù là lúc cùng chơi đùa với bạn bè chung, bọn họ cũng đều không theo Nghiêm Bách Tông đàm luận chuyện ở phương diện này. Nhưng mà Nghiêm Tùng Vĩ cảm thấy giữa đàn ông chỉ có nói chuyện về phụ nữ với rượu, mới xem như thật sự mở lòng, hắn cũng luôn rất chờ mong có thể càng thân mật với anh trai hắn hơn một chút, cho nên hắn giả bộ như rất không kiềm chế được vỗ vỗ vai anh cả hắn: “Em nói anh nha, rất lợi hại, mới một đêm, liền làm Lương Tần thành như vậy.”
Vẻ mặt Nghiêm Bách Tông quả nhiên có chút mất tự nhiên: “Anh cũng không ngờ sẽ biến thành như vậy, cậu ấy đều nói với cậu rồi à?”
Nghiêm Tùng Vĩ vừa nghe, chỗ này có chuyện nha. Vì thế nhanh chóng gật gật đầu: “Cái gì cậu ta cũng nói với em rồi.”
Kết quả Nghiêm Bách Tông nghe xong lời này liền có chút không vui, nói: “Người ta đơn thuần, không hiểu chuyện, cái gì cũng nói với cậu, nhưng cậu lớn tuổi hơn cậu ấy, nên biết hai người cái gì có thể nói, cái gì không thể nói. Về sau cậu ấy chính là chị dâu của cậu, cậu với chị dâu mình nói những chuyện đó, cậu cảm thấy thích hợp sao?”
Nghiêm Tùng Vĩ nghe lời này là đang cảnh cáo hắn, nhanh chóng lắc đầu nói: “Kỳ thật hai bọn em cũng không nói gì cả.”
“Vậy chuyện cậu ấy chảy máu sao cũng nói với cậu?”
Nghiêm Tùng Vĩ sửng sốt: “Chảy máu?”
Nghiêm Bách Tông giật mình ý thức được Nghiêm Tùng Vĩ cũng không biết chuyện này, khoát tay nói: “Đi ra ngoài đi ra ngoài đi.”
Nhìn tư thế kia, là muốn đuổi người. Xảy ra chuyện gì, cũng không phải nữ, còn chảy máu?
Chẳng lẽ…
“… Anh cả, anh không biết giữa đồng tính làm chuyện đó, phải bôi trơn hả.”
Trên mặt Nghiêm Bách Tông hơi có chút không được tự nhiên: “Biết.”
“Biết còn không cần?”
“Có dùng…” Nghiêm Bách Tông nói xong trên mặt lại càng không tự nhiên: “Thôi thôi, không thèm nghe cậu nói nữa.”
Nghiêm Tùng Vĩ cũng không dám hỏi tiếp, đành phải từ trong phòng đi ra, vừa đi vừa nghĩ, việc này thật sự là hương diễm, khiến cho hắn đặc biệt muốn làm rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Vì thế hắn theo y cách đó, làm bộ như Nghiêm Bách Tông cái gì cũng nói hết với hắn, hỏi Kỳ Lương Tần: “Sao lại chảy máu?”
Kỳ Lương Tần nghĩ thầm rằng, chuyện bí ẩn như vậy hắn cũng biết, nhất định là Nghiêm Bách Tông nói cho hắn biết, đành phải đỏ mặt, cúi đầu, ngón tay xoắn xoắn nói: “Anh ấy… anh ấy quá lớn.”
Nghiêm Tùng Vĩ cảm thấy mình đang bị tọng đồ ăn chó, hắn không chút nào cảm nhận được là Kỳ Lương Tần có khổ sở hoặc là không thích, ngược lại khuôn mặt hồng hồng, ngón tay đặc biệt đa tình, thật nhiều động tác nhỏ.