Bên kia tất cả mọi người đều kinh hô, Nghiêm Tùng Vĩ đã cưỡi ngựa chạy lại đây, Nghiêm Bách Tông buông cậu ra đứng lên, dường như ngại ánh mắt khắp xung quanh, vươn tay với cậu, kéo cậu lên.
Kỳ Lương Tần đứng lên, vỗ vỗ đất trên người, Nghiêm Tùng Vĩ đã xuống ngựa.
“Lương Tần, em không sao chứ?” Nghiêm Tùng Vĩ hỏi.
Kỳ Lương Tần lắc đầu, sắc mặt đỏ bừng: “Không có việc gì. Phiền toái anh cả.”
“Anh cũng không sao chứ?”
Nghiêm Bách Tông cũng lắc đầu, nói: “Mang tiểu Kỳ đến phòng y tế kiểm tra một chút đi.”
Nghiêm Tùng Vĩ dẫn Kỳ Lương Tần đi đến phòng y tế, người bên cạnh đều vây quanh Nghiêm Bách Tông, hỏi hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
“Anh cả thật là, đã dẫn người theo, còn muốn nhảy chướng ngại vật liên tục, ” đi xa, Nghiêm Tùng Vĩ mới mở miệng oán giận: “May mắn hai người đều không có việc gì… trước đây hắn không phải người liều lĩnh như vậy.”
“Không trách anh cả, là tôi muốn anh ấy dẫn tôi đi cảm nhận một chút, không nghĩ tới xảy ra sai lầm, ” sắc mặt Kỳ Lương Tần vẫn đỏ: “Anh đừng oán giận anh ấy, không thì chẳng phải là xấu hổ.”
“Tôi biết.”
Kỳ Lương Tần cảm thấy mình đang dần dần biến thành trà xanh biểu. Có khả năng là bình thường làm người thành thật quen rồi, trong lòng thế mà lại cảm thấy có vài phần kích thích, làm người xấu chính là thích hơn làm người tốt.
Đến phòng y tế, kiểm tra một chút, không có trở ngại.
Nhưng mà Nghiêm Bách Tông bị chút vết thương nhẹ, nghe nói bị vó ngựa đạp phải cánh tay, may mà chỉ là bị đạp phải rất nhẹ, chịu tổn thương không nghiêm trọng lắm.
Nhưng hắn đối với Kỳ Lương Tần rõ ràng lãnh đạm hơn rất nhiều, ngay cả Nghiêm Tùng Vĩ cũng nhìn ra không thích hợp, nhưng hắn ta nghĩ là do vụ ngoài ý muốn kia, dẫn đến không khí giữa hai người có chút kỳ quái. Bởi vì bị kinh hách, Kỳ Lương Tần liền thành thành thật thật ngồi ở bên cạnh nhìn người khác cưỡi. Bởi vì buổi tối phải về kịp tiệc tối nhà chú Vương, cho nên giữa trưa ăn cơm, bọn họ liền phải đi về.
Lúc trở về là Nghiêm Tùng Vĩ lái xe, Kỳ Lương Tần ngồi ở ghế phó lái, thấy Nghiêm Bách Tông không lên xe, liền hỏi: “Không chờ anh cả sao?”
“Hắn gọi tài xế, không ngồi xe này.”
“Anh cả là giận tôi sao?”
Nghiêm Tùng Vĩ cười: “Hắn nói có việc quẹo đến công ty một chuyến, cho nên bảo lão tài xế Hồ đưa hắn đi. Chúng ta trực tiếp về nhà. Như vậy cũng tốt, tôi thấy từ sau lúc té ngã, hai người liền quái quái, không biết mấy người xấu hổ cái gì. Cưỡi ngựa mà, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ xảy ra chút ngoài ý muốn.”
Kỳ Lương Tần nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn Nghiêm Bách Tông đứng ở nơi đó tạm biệt bạn bè, không có nửa phần ý tứ muốn nhìn qua nơi này, miệng nói: “Chờ trở về nhà, tôi nói lời xin lỗi với anh cả vậy. Anh ấy đừng để trong lòng là tốt.”
Nghiêm Tùng Vĩ cười cười, nói: “Hắn không phải người như vậy, cậu đa tâm rồi.”
Xe dần dần rời khỏi trại ngựa, Kỳ Lương Tần nhắm hai mắt lại. Cậu có chút như trút được gánh nặng, cũng có chút hưng phấn, còn có chút thương cảm.
Như trút được gánh nặng chính là đoạn diễn này cuối cùng cũng kết thúc, hưng phấn lại là dục vọng bí ẩn trong lòng cậu lộ ra, cậu cảm thấy mình giống như đột phá một lằn ranh, thương cảm cũng là bởi vì mình đột phá lằn ranh này. Cậu không thấy tương lai của mình.
Nhưng mà không ai có thể nhìn thấy tương lai của mình, cho dù là ở trong một thế giới khác, mỗi ngày sáng sớm cậu tỉnh lại, ngơ ngác nằm ở trên giường, nhìn nắng sớm xuyên thấu qua cửa sổ, cũng không biết con đường tương lai của mình ở phương nào.
Về tương lai, Kỳ Lương Tần vẫn luôn có một ảo giác, một cái cảm giác. Tựa như một sáng sớm nào đó, cậu dậy sớm bắt kịp tuyến xe đi làm, đại khái là buổi sáng ngày đông, sắc trời còn mông lung, thái dương còn ở phía đông chưa lộ ra, cậu đi ở trên đường, ngã tư đường có chút hỗn độn cũ kỹ, mỗi người đều vẻ mặt vội vàng, người trên đường không nhiều không ít, mỗi người đều cúi đầu, rụt cổ chống đỡ gió Bắc rét lạnh.
Buổi sáng ở thành phố cũ có chút mờ tối, thanh lãnh, nhưng mà phía trước chính là ráng trời buổi sáng, giống như ngay sau đó mặt trời liền nhảy ra, lộ ra vạn đường kim quang, cho cậu ấm áp.
Chính là loại cảm giác này.
Lúc cậu làm Kỳ Lương là loại cảm giác này, hiện giờ thành Kỳ Lương Tần, vẫn là loại cảm giác này.
Quãng đường chạy xe hơn ba giờ, đại khái là cảm thấy nhàm chán, Nghiêm Tùng Vĩ hỏi: “Muốn nghe nhạc không?”
“Ừm.”
Nghiêm Tùng Vĩ liền mở nhạc lên, chỉ là hắn chọn nửa ngày, cũng không chọn được một bài dễ nghe: “Sao không có sôi động chút.”
Đây là xe của Nghiêm Bách Tông, không phải của Nghiêm Tùng Vĩ, nhạc bên trong, tự nhiên cũng đều là thứ Nghiêm Bách Tông thích.
“Đều là mấy cái bài hát gì vậy?”
Kỳ Lương Tần nghiêng người nhìn thoáng qua, thế mà đều vô cùng hợp khẩu vị của cậu: “Nghe loại này thư giãn cũng rất tốt mà.” Cậu nói xong liền chọn một bài.
Một trận tiếng ngâm xướng động nhân đột nhiên phát ra, cậu hơi hơi đung đưa đầu theo âm nhạc, rồi sau đó tựa vào chỗ ngồi, mở cửa sổ xe ra một chút, gió từ cửa sổ tràn vào, thổi tóc cậu loạn lên. Nghiêm Tùng Vĩ quay đầu nhìn cậu một cái, nhìn thấy mái tóc hỗn độn của cậu lóe ra màu sắc trong ánh nắng chiếu xuyên thấu qua cửa sổ.
“Nhạc gì vậy, tử khí trầm trầm, ” Nghiêm Tùng Vĩ nói.
“Nhạc thích hợp nghe lúc yên tĩnh, lúc trước tôi đặc biệt thích nghe, âm nhạc trong không gian bối cảnh QQ chính là cài đặt bài này. Không nghĩ tới anh cả cũng thích nghe.”
“Tà âm.” Nghiêm Tùng Vĩ đánh giá.
Kỳ Lương Tần cười khẽ ra tiếng.
Có thể là do nghe lâu, Nghiêm Tùng Vĩ thế mà lại cảm thấy bài nhạc này cũng không tệ lắm, vì thế hỏi: “Bài này tên là gì?”
“Anh có xem «đêm Thượng Hải» chưa, nhạc đệm trong đó, «Breathe», Frally hát.”
“Đêm Thượng Hải…” Nghiêm Tùng Vĩ lặp lại một lần, cười nói: “Đêm Thượng Hải tôi biết, đêm Thượng Hải, đêm Thượng Hải, mi là một thành phố không có ban đêm…”
Hắn cố ý hát không theo điệu, chọc cho Kỳ Lương Tần cũng cười theo: “Không phải cái này, tôi nói chính là điện ảnh, rất cảm động.”
“Tôi chưa xem, vừa nghe tà âm này, liền biết là phim văn nghệ, tôi không thích xem phim văn nghệ, điện ảnh phải xem phim Hollywood mới đủ kích thích.”
Sự thật chứng minh bài hát này quả thật rất thôi miên, đơn khúc tuần hoàn mấy lần, Kỳ Lương Tần thế mà nghe đến ngủ đi. Nghiêm Tùng Vĩ nhanh chóng kết nối bluetooth, thay đổi một ca khúc, sợ quấy rầy cậu ngủ, chỉnh nhỏ âm lượng. Hắn quả nhiên là thích sôi động hơn một chút.
Đến nhà, hai mẹ con lão thái thái cũng đã trang điểm ăn diện hoàn tất. Kỳ Lương Tần sống vài chục năm, trong đời ngoại trừ ở trên màn ảnh thì chưa từng thấy người phụ nữ nào mặc lễ phục dạ hội, cho nên khi cậu nhìn thấy Nghiêm Viện nâng lão thái thái từ trên cầu thang đi xuống, quả thực bị ánh sáng rực rỡ của hai mẹ con này chói mù mắt.
Một chữ, đẹp, còn là cái đẹp phú quý bức người.
Nghiêm Viện tự nhiên không cần phải nói, thanh xuân xinh đẹp, lộ ra bộ ngực tuyết trắng, khiến Kỳ Lương Tần cong đến không thể cong hơn cũng nhịn không được nhìn thoáng qua nhiều hơn. Mà Nghiêm lão thái thái lớn tuổi lại là ung dung đẹp đẽ quý phái, so với ngày thường nhìn càng có tinh thần.
Nhìn thấy hai mẹ con này trang điểm ăn diện, Nghiêm Tùng Vĩ mới nhớ tới một chuyện.
Hắn quên đặt may một bộ quần áo cho Kỳ Lương Tần. Quần áo trong tủ của Kỳ Lương Tần không ít, nhưng đều là mặc ở nhà, quần áo tham dự trường hợp chính thức, còn thật sự không có.
“Nhất định phải mặc sao?” Kỳ Lương Tần mang theo bộ quần áo trong tay, soi soi gương.
“Nhất định phải mặc, mọi người đều mặc như vậy, nếu cậu mặc quá tùy tiện, sẽ có vẻ thiếu kính trọng với chủ nhân. Bộ quần áo này coi như mới, tôi chỉ mặc qua một lần, không ai nhớ rõ, cậu yên tâm mặc.”
Nhưng mà Nghiêm Tùng Vĩ chỉ lùn hơn Nghiêm Bách Tông một chút, tự nhiên liền cao hơn Kỳ Lương Tần không ít, khung xương cũng lớn hơn cậu, Kỳ Lương Tần thay quần áo trên người, soi soi gương, có chút thẹn thùng.
Có gương mặt này, cậu cảm thấy mặc cái gì cũng xinh đẹp, người đẹp mặc cái gì cũng dễ nhìn, ánh mắt của chính mình không đủ khách quan. Vì thế cậu quay đầu hỏi Nghiêm Tùng Vĩ: “Thế nào?”
Nghiêm Tùng Vĩ khó xử nhìn nhìn, gật gật đầu, nói: “Thôi, cứ mặc đi. Chung quy vẫn hơn là không mặc.”
Bên ngoài truyền đến tiếng Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Tùng Vĩ đứng lên nói: “Tôi qua bên anh cả nhìn xem, hắn có còn quần áo trước đây hay không, có thể kích cỡ thích hợp hơn một chút.”
Kỳ Lương Tần nghe nói như thế liền sửng sốt, nhìn Nghiêm Tùng Vĩ đi ra ngoài, trong lòng thấp thỏm bất an mà nghĩ, nếu Nghiêm Tùng Vĩ có thể mượn được một bộ quần áo của Nghiêm Bách Tông thì tốt rồi, dù còn không vừa người hơn cả bộ quần áo này, cậu cũng nguyện ý mặc.
Một bộ quần áo Nghiêm Bách Tông từng mặc, thế nhưng cũng rất tốt. Trong lòng cậu toát ra suy nghĩ như vậy, lại không phải bởi vì Kỳ Lương Tần trong tiểu thuyết, mà là bởi vì chính mình. Một bộ quần áo được Nghiêm Bách Tông mặc qua, cũng giống như có linh hồn, trở nên không giống. Vậy nếu không chỉ là một cái áo khoác thì sao, nếu như là áo sơ mi Nghiêm Bách Tông từng mặc, hoặc là quần lót Nghiêm Bách Tông từng mặc thì sao?
Cậu mím môi nhìn về phía gương, kết quả ở trong gương nhìn thấy một bản thân xuân triều tràn ra.
Nghiêm Tùng Vĩ chỉ chốc lát liền trở lại, lắc đầu, nói: “Anh cả cũng không có quần áo cũ gì.”
Kỳ Lương Tần nhiều ít có chút thất vọng, có điều việc này cũng là thường tình, nếu Nghiêm Bách Tông có quần áo hợp dáng người cậu, vậy cũng khẳng định là rất nhiều năm trước, loại người có tiền giống bọn họ, quần áo mới còn chưa mặc nữa, sao lại giữ quần áo cũ rất nhiều năm trước chứ.
“Cứ như vậy đi, tôi cảm thấy rất tốt.”
Kỳ Lương Tần nói xong liền mang giày da vào, ra cửa, kết quả Nghiêm lão thái thái vừa thấy liền hỏi: “Nó cứ mặc bộ này mà đi hả?”
“Không có quần áo vừa người hơn một chút sao, lúc trước làm quần áo cho Lương Tần không đo hả?” Nghiêm Viện hỏi.
Nghiêm lão thái thái nói: “Đo cái gì đo, vừa thấy liền biết là anh hai con từng mặc, con cũng không nhớ rõ à?”
Nghiêm Viện cười nói: “Con nhìn lễ phục của đàn ông bọn họ đều không khác biệt lắm, vẫn là mẹ ánh mắt độc, trí nhớ tốt.”
“Cứ mặc đi, ” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Chỉ là lớn xíu thôi.”
“Không căng lên được, cả người nhìn xìu xìu, ta thấy không đi ra ngoài dọa người cũng thế.” Nghiêm lão thái thái nói xong liền kéo tay Nghiêm Viện đi ra ngoài, Kỳ Lương Tần xấu hổ mà đứng ở tại chỗ, hỏi Nghiêm Tùng Vĩ: “Tôi còn cần đi không?”
“Tự nhiên phải đi, đã nói với chủ nhà là cả nhà đều đi rồi, mẹ là nói lẫy thôi, cậu cũng tưởng thật.”
Nghiêm Bách Tông từ trong phòng đi ra, nhìn thấy bộ quần áo của Kỳ Lương Tần, sửng sốt một chút, nhưng mà không nói chuyện, gài nút áo cổ tay liền đi ra ngoài. Hắn ăn mặc cực kỳ chính thức, Kỳ Lương Tần nhìn mà tim đập lạc một nhịp. Nghiêm Bách Tông và Nghiêm Tùng Vĩ khác nhau, Nghiêm Tùng Vĩ ngày thường ăn diện có chút tản mạn, ngược lại có vẻ tùy ý suất khí, thật sự ăn mặc nhân khuông nhân dạng, ngược lại có chút dáng vẻ giả tạo, nhưng mà Nghiêm Bách Tông lại vừa lúc trái lại, con người hắn cực kỳ thích hợp với kiểu ăn mặc thân sĩ, có một loại uy nghiêm cao quý, lúc không cười, có vẻ cao lãnh mà cấm dục, thật anh tuấn.
“Đừng lo lắng, đi thôi.”
Kỳ Lương Tần theo sát Nghiêm Tùng Vĩ, vào giờ khắc này, cậu bỗng nhiên có một loại ảo giác Nghiêm Tùng Vĩ mới là nam nhân cậu nên dựa vào, cậu có chút khẩn trương, liền hỏi hắn phải chú ý những thứ gì. Nghiêm Tùng Vĩ hiếm thấy mà ôn nhu, nói: “Cậu chỉ cần theo sát tôi là được.”
Thời khắc mấu chốt, Nghiêm Tùng Vĩ cũng thực đáng tin. Hai anh em Nghiêm gia, kỳ thật đều không phải ăn chơi trác táng.
Kỳ Lương Tần dọc theo đường đi đều không nói chuyện, con người cậu kỳ thật trong bản chất có chút tự ti, đây là kết quả độc thân sống một mình nhiều năm, cũng không quá quen tình cảnh nhiều người. Tiểu thuyết nói cậu ở buổi tiệc tối này như cá gặp nước, quả thực như là con bướm hoa bay khắp nơi, việc này với cậu mà nói thật sự có chút khó xử. Cậu bất quá chỉ ngây người ở trong góc mấy phút đồng hồ, cả người đã bắt đầu khó chịu, bất đắc dĩ hít vào một hơi, liền kiên trì đi giao tiếp.
May mà loại tình huống này với cậu mà nói không tính là quá xa lạ. Lúc cậu mới vừa công tác, cũng rất sợ giao tiếp với người ta, nhưng mà công việc, quan hệ giao tiếp là tránh không được, có đôi khi khó tránh khỏi tham dự một vài bữa tiệc, cũng đều phải tìm đề tài để nói, phải lôi kéo làm quen với người ta, không thi một mình cúi đầu ăn cơm uống rượu, vậy càng xấu hổ. Cậu uống thêm hai ly rượu, liền có chút lâng lâng, càng chơi càng hăng, cuối cùng lại thật sự thành con bướm hoa.
Cậu đang hưởng thụ niềm vui sướng mà mỹ mạo ban cho cậu, thật giống như một người đói bụng lâu lắm, đột nhiên nhìn thấy mỹ thực đầy bàn, nhịn không được ngấu nghiến ăn, khó tránh khỏi có chút quá độ, khó có thể khống chế. Nhưng mà mọi người đều nguyện ý bắt chuyện với cậu, lão nhị Nghiêm gia cưới người vợ nam, đây không tính là tin tức cũ, ngươc lại, đây là lần đầu tiên sau khi cậu và Nghiêm Tùng Vĩ thành hôn tham dự trường hợp công khai, mọi người đều tò mò về cậu.
“Em trai của cậu tìm người này không tồi, bộ dáng tuấn tú, tính cách cũng hoạt bát.”
Người này tự nhiên là lấy lòng nhiều một chút, Nghiêm Bách Tông nghe xong, một bên nhấp rượu, một bên dùng ánh mắt nhìn Kỳ Lương Tần.
Kỳ Lương Tần hôm nay, hoạt bát hơn rất nhiều, mang theo một chút men say. Hắn không thích, nếu đã tham dự tiệc tối, tự nhiên phải có lễ tiết, biết khắc chế, lắc lư loạn khắp chốn là bộ dạng thế nào. Vì thế hắn liền vẫy vẫy tay với Nghiêm Tùng Vĩ ở đối diện không xa.
“Cậu cũng không nhìn chút, ” hắn nói: “Đừng làm cho người ta nghĩ cậu cưới một tiểu thư quan hệ xã hội.”
Nghiêm Tùng Vĩ nghe xong cũng không nổi giận, chỉ cười nói: “Cái gì mà cưới, cái gì mà tiểu thư.” Hắn nhìn thoáng qua Kỳ Lương Tần, nói: “Có điều em ngược lại không biết con người cậu ấy hướng ngoại như vậy, vốn còn lo lắng cậu ấy không được tự nhiên.”
“Không biết cậu ta hướng ngoại, ” Nghiêm Bách Tông cười lạnh: “Cậu ta còn phải hướng tới trình độ nào, cậu mới cảm thấy hướng ngoại.”
Nghiêm Tùng Vĩ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh cả của hắn, Nghiêm Bách Tông đã nâng cốc đưa cho phục vụ nam, mình thì đi toilet.
Nghiêm Tùng Vĩ cười cười, xuyên qua đám người vỗ vỗ vai Kỳ Lương Tần, Kỳ Lương Tần vừa quay đầu lại, rượu đỏ trong tay liền đụng phải Nghiêm Tùng Vĩ, ngược lại không đổ lên trên người Nghiêm Tùng Vĩ, mà đổ hết trên người mình.
Sớm có phục vụ nam ở bên cạnh đưa khăn tay lên, Nghiêm Tùng Vĩ vừa giúp cậu lau vừa nói: “Cậu uống rất nhiều rượu đi.”
“Không có việc gì, ” Kỳ Lương Tần cười ngẩng đầu lên, trên mặt phiếm rượu hồng, trong ánh mắt dường như cũng thêm rất nhiều ánh sáng rực rỡ: “Không uống nhiều.”
Nghiêm Tùng Vĩ đẩy cậu nói: “Đi toilet lau một chút đi.”
Kỳ Lương Tần gật gật đầu, liền nhanh chóng đến toilet, đi đến trước gương, mở vòi nước ra, lại không rửa, trực tiếp ghé vào thiếu chút nữa nôn ra, cậu sợ hãi người ta nhìn thấy, nhanh chóng xông vào bên trong, nghĩ thầm rằng muốn nôn cũng phải nôn ở trong WC, đừng làm cho người ta nhìn thấy, mất mặt.
Trong phòng vệ sinh có người đang tiểu tiện, cậu kéo một phòng đơn ra liền đi vào, đóng cửa lại, nắp bồn cầu mới vừa mở ra, liền nôn.
Cũng kỳ quái, cũng không có uống say, lại nôn. Cậu kéo một đoạn giấy vệ sinh lau miệng, cảm giác cũng nôn không sai biệt lắm, lúc này mới mở cửa đi ra, kết quả vừa mở cửa, liền nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đứng ở trước mặt cậu.
“Nôn à?” Nghiêm Bách Tông hỏi.
Kỳ Lương Tần ngơ ngác, cũng không biết phản ứng như thế nào, thấy Nghiêm Bách Tông lạnh mặt muốn đi ra ngoài, một phát bắt được cánh tay hắn.
“Buông ra.” Nghiêm Bách Tông quay đầu nhìn cậu.
Ngọn đèn trong toilet có hơi mờ, cũng có thể là cậu uống nhiều quá, thấy không rõ lắm. Cậu buông lỏng tay ra, trên mặt nóng bừng. Bên ngoài có người đi tới, Nghiêm Bách Tông liền đi ra ngoài.
Kỳ Lương Tần đứng một hồi mới đi ra, đi tới bên ngoài, rửa tay, chà chà vết rượu đỏ trên người, sau đó ngơ ngác nhìn chính mình trong gương.
Trên mặt là rượu hồng, trong ánh mắt mang theo chút tao khí. Lúc trước khi cậu chỉ là độc giả, nhớ rõ trong tiểu thuyết viết Nghiêm Bách Tông vô tình với Kỳ Lương Tần như thế nào, bên dưới một đống độc giả mắng tra công, nói trái tim nhỏ chịu không nổi. Nhưng lúc đó cậu lại thuộc về cái loại Nghiêm Bách Tông càng vô tình cậu càng yêu.
Cậu xem như là một người tương đối lý trí và hiện thực, cái loại ngọt sủng vô duyên vô cớ, không có chuẩn mực, lúc cậu cảm thấy không hợp lý, thì sẽ thấy thực giả dối, thật giống như là một hồi mộng xuân, trong mộng có ngọt nữa cũng là hư ảo, không chân thật. Nghiêm Bách Tông không phải ai khác, hắn không phải cái loại si tình ấm lòng trung khuyển công trong những truyện khác, hắn là Nghiêm Bách Tông, hắn chính trực, đứng đắn, khắc chế, hắn không có khả năng có bất luận hành vi vượt quy củ gì với người yêu của em trai mình, mặc dù trong lòng hắn đã động lòng với Kỳ Lương Tần, hắn cũng sẽ không có bất luận hành vi cử chỉ không nên có nào.
Đây mới là chỗ đáng để yêu của hắn. Nếu Nghiêm Bách Tông là một người đàn ông dễ dàng liền động lòng, không có chuẩn mực, chỉ có ái dục, vậy hắn cũng không phải Nghiêm Bách Tông yêu nhất trong cảm nhận của cậu.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, thế nhưng cảm thấy có chút mâu thuẫn buồn cười.
“Uống nhiều quá hả?”
Phía sau truyền đến một giọng nam ôn nhu, cậu ngẩng đầu nhìn, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên trong gương, đeo kính mắt, cao gầy, khuôn mặt tuấn lãng ôn hòa.
Người đàn ông này cậu biết, lúc vừa tới liền chạm mặt, Nghiêm Tùng Vĩ giúp cậu giới thiệu, hắn là em trai của chú Vương, Vương Trạch, năm nay ba mươi sáu tuổi. Vì nhân vật này ở trong truyện xuất hiện mấy lần, cho nên cậu nhớ thực chuẩn.
“Không có, có một chút choáng đầu.” Cậu cười cười, xoay người lau lau tay.
“Mới vừa nghe dì Trương nói, nhập thu cậu sẽ tới trường học của chúng tôi học à?”
Kỳ Lương Tần sửng sốt một chút, mới ý thức được dì Trương trong miệng hắn nói chính là Nghiêm lão thái thái, mà về chuyện đi học, cậu gần như đã quên sạch.
Bộ truyện «Phan Kim Liên phiên bản nam» này viết vô cùng tỉ mỉ, mãi cho đến chương tám mươi, đều không có viết đến chuyện cậu lên đại học.
Cậu sửng sốt một chút, hỏi: “Anh cũng ở trường học kia à?”
Chung quy không đến mức cái tuổi này còn đang học đại học, học tiến sĩ cũng không quá giống.
Quả nhiên, Vương Trạch cười nói: “Tôi là thầy giáo Đông đại.”
Đông đại trong miệng hắn, là đại học Đông Hoa, coi như nhân tài kiệt xuất trong những trường đại học thành Nam. Kỳ Lương Tần mơ hồ ý thức được Nghiêm lão thái thái giúp cậu đi cửa sau, rất có khả năng liên quan với người trước mặt, liền nhanh chóng cúi đầu nói: “Xin thầy Vương chỉ giáo nhiều hơn.”
Vương Trạch liền bật cười, nói: “Tôi còn chưa chắc sẽ dạy lớp cậu, đến lúc ấy xem an bài.”
Cậu và Vương Trạch lại nói chuyện phiếm vài câu, Vương Trạch đi tiểu, cậu liền từ toilet đi ra, ai biết sau khi đi ra, lại nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đứng ở cửa toilet, nhìn cậu.
Cậu ngược lại là hoảng sợ, bởi vì cậu cảm thấy ánh mắt Nghiêm Bách Tông, như là đang bắt kẻ thông dâm.
“Vốn dĩ ấn tượng của tôi với cậu rất tốt.” Khuôn mặt Nghiêm Bách Tông thực nghiêm túc: “Không nghĩ tới cậu lại không biết kiểm điểm như vậy.”
Kỳ Lương Tần sửng sốt một chút, hai má lập tức trướng đến đỏ bừng: “Anh… anh đừng nói xấu tôi.”
“Vương Trạch là người như thế nào, cậu không biết sao?”
Ông trời thương xót, cậu thật sự không biết. Sắc mặt Nghiêm Bách Tông âm trầm, dường như không muốn nói nhiều với cậu, liền đi ra ngoài, trong hành lang vừa lúc không có ai, Kỳ Lương Tần nhanh chóng đuổi theo, nói: “Tôi thật sự không biết, hắn là người như thế nào, gay à?”
Nghiêm Bách Tông lập tức dừng bước lại, quay đầu lại nhìn cậu: “Xem ra cậu có biết.”
“…” Cậu thật sự chỉ là đoán mò: “Tôi không biết. Tôi đây là lần đầu tiên gặp, vừa rồi trò chuyện hai câu.”
Sắc mặt Nghiêm Bách Tông dịu đi một chút, nhưng vẫn không tính là ôn hòa: “Nếu cậu đã kết hôn, nên có trách nhiệm với hôn nhân, những chuyện cậu làm, tôi có thể không nói cho Tùng Vĩ, nhưng mà nếu cậu không an phận…”
Nửa câu sau hắn chưa nói, bởi vì bên kia Nghiêm Tùng Vĩ đã kêu: “Lương Tần, lại đây.”
Nghiêm Bách Tông liền đi ra, Kỳ Lương Tần đến bên Nghiêm Tùng Vĩ, hóa ra Nghiêm Tùng Vĩ đang giới thiệu cho bạn của hắn biết. Kỳ Lương Tần một bên xã giao, một bên trộm nhìn Nghiêm Bách Tông, nhưng mà cậu đã không tìm thấy Nghiêm Bách Tông.
Sau khi tiệc tối chấm dứt, Nghiêm Tùng Vĩ còn chưa có chơi đã nghiền, tiếp tục đi với bạn, hỏi Kỳ Lương Tần có đi hay không.
“Từ trại ngựa trở về cũng mệt chết đi được, lại bận rộn cả đêm, anh không mệt sao?” Kỳ Lương Tần thực giật mình.
Trên mặt Nghiêm Tùng Vĩ mang theo tửu sắc: “Mệt cái gì, tiếp tục chơi đi, ở đây có trưởng bối, chơi không thoải mái, tăng tiếp theo đều là người trẻ tuổi.”
“Tôi không đi, tôi, tôi cũng mệt chết đi được.” Kỳ Lương Tần cảm thấy hôm nay mình uống nhiều rượu, đợi lát nữa đi ra ngoài gặp gió, phỏng chừng sẽ say lật.
“Vậy cậu với mọi người cùng trở về đi, tôi không tự mình nói với mẹ đâu, miễn cho bị bà lải nhải, cậu giúp tôi nói một tiếng.”
Kỳ Lương Tần là thật sự sắp mệt chết đi được. Xã giao quá mệt mỏi, cậu mang khuôn mặt tươi cười cả đêm, lại bởi vì Nghiêm Bách Tông mà ngồi tàu cao tốc mấy phen, hiện tại cho cậu một cái ghế, cậu có thể tê liệt ngã xuống trên đó không đứng lên nữa. Cậu đứng ở cửa nhà, nhìn thấy Nghiêm Bách Tông và chú Vương từ bên trong đi ra, cũng không biết nhỏ giọng nói với nhau những gì. Cậu lại khẩn trương, giống như đột nhiên lại lên dây cót, nhanh chóng thẳng lưng.
Mấy người Nghiêm lão thái thái tạm biệt người nhà họ Vương, cậu liền thành thành thật thật đứng ở một bên, mơ hồ nghe thấy chú Vương khen cậu hiểu chuyện, cậu liền khiêm tốn khom người, mỉm cười.
Dịu ngoan, có lễ phép như vậy, phối với tướng mạo tuấn tú cao ngất, ai có thể nghĩ cậu là một yêu nghiệt quyến rũ anh chồng chứ.
Bọn họ ngồi chính là một chiếc xe dáng dài, cậu cũng không thấy rõ biển số xe, không phải chiếc cậu ngồi lúc tới đây. Không gian bên trong còn lớn hơn nhìn bên ngoài, cậu và Nghiêm Bách Tông ngồi vào một bên, mẹ con Nghiêm thị ngồi xuống đối diện.
“Buổi tối hôm nay Lương Tần biểu hiện không tồi, con nghe thấy mấy người bạn khen anh ấy.” Nghiêm Viện vào trong xe vừa nói vừa nhìn về phía cậu: “Lương Tần, mọi người ở trại ngựa chơi vui không, nhìn thấy anh cả anh hai của em cưỡi ngựa chưa, bọn họ cưỡi ngựa có phải rất tốt không hả?”
Kỳ Lương Tần lắp bắp đem hai anh em khen một lần, đương nhiên chủ yếu là khen Nghiêm Tùng Vĩ, bởi vì uống rượu, lúc khen giọng điệu có chút hưng phấn, mang theo hơi rượu.
“Anh ấy cũng không trở về nhà, sao anh không đi chơi với anh ấy?”
“Anh quá mệt mỏi, hơn nữa mấy người bạn của hắn, anh cũng không phải quá quen thuộc.”
“Chính là không quen mới phải lui tới nhiều, muốn buộc một người đàn ông, không thể chỉ xuống tay từ trên người đàn ông đó, còn có thân thích, bạn bè của họ, cậu phải hòa vào cái vòng quan hệ của họ, mới có thể xem như hòa vào cuộc sống của họ, ” Nghiêm lão thái thái ân cần giáo dục: “Mấy đứa bạn của nó cậu cũng làm quen nhiều chút, nhìn xem người nào đáng để lui tới, người nào là hồ bằng cẩu hữu, đáng lui tới liền lui tới nhiều chút, hồ bằng cẩu hữu liền giúp nó cách xa, tốt cho nó, cũng tốt cho cậu.”
Ai biết Nghiêm Viện lại bật cười: “Bạn của anh hai, có ai không phải hồ bằng cẩu hữu sao?”
Nghiêm lão thái thái vỗ cô một cái, Kỳ Lương Tần liền cười theo Nghiêm Viện, Nghiêm lão thái thái cũng cười, người cũng hiền lành, âm thanh cũng ôn nhu, trừng mắt nhìn Kỳ Lương Tần một cái nói: “Ngây ngô cười cái gì, cậu nói cậu có phải ngốc không.”
Nghiêm Bách Tông lại tựa vào ghế ngồi nhắm hai mắt lại, Nghiêm Viện phát hiện hắn trầm lặng, hỏi: “Anh cả mệt sao?”
“Ừm, ngủ một hồi.”
“Không uống nhiều đi?” Nghiêm lão thái thái hỏi.
“Không có.”
“Ta cũng mệt, ” Nghiêm lão thái thái nói: “Lớn tuổi, đi ra ngoài ăn một bữa cơm cũng cảm thấy phiền toái, vẫn là làm ổ ở nhà thoải mái.”
“Con thấy Lương Tần uống cũng không ít, nói chuyện cũng nói lắp rồi.”
Kỳ Lương Tần cũng mệt chết đi, kỳ thật cậu vào xe liền muốn ngồi phịch trên ghế, chỉ là nhìn thấy Nghiêm Viện và Nghiêm lão thái thái, mỗi người ngồi đoan trang tao nhã, đành phải cứng rắn chống đỡ tận lực ngồi thẳng tắp. Trong xe không bật đèn, thực tối, chỉ có ánh đèn đường bên đường xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, một hồi sáng một hồi tối.
Chỉ là trong cảnh tranh sáng tranh tối như thế, mệt mỏi sau khi uống rượu dâng lên, Kỳ Lương Tần dần dần thả lỏng thân thể, rốt cuộc cũng toàn thân ngồi phịch trên lưng ghế, cậu mở to đôi mắt vô thần nhìn đối diện, mẹ con Nghiêm thị cũng đều nhắm mắt dưỡng thần.
Náo nhiệt qua đi, hết thảy quy về yên lặng, phía sau lưng sắc màu rực rỡ, hóa ra đều là một trái tim cứng rắn chống đỡ.
Xe chạy lên cầu, đèn đuốc trên cầu sáng trưng, cũng chiếu sáng bên trong xe. Cậu quay đầu nhìn thoáng qua Nghiêm Bách Tông bên cạnh, nhìn thấy Nghiêm Bách Tông tựa lưng vào ghế ngồi, dường như đã ngủ. Cậu liếm liếm khóe miệng, thở ra một hơi, cũng nhắm hai mắt lại.
Hôm nay thật sự là một ngày lên xuống phập phồng, không biết có phải là rượu vào đều sẽ cả người vô lực, tâm thần tản mạn hay không, trong lòng cậu hiện ra một loại cảm xúc thực phức tạp, có chút đau thương, lại có chút mỏi mệt.
Cậu cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Nghiêm Bách Tông cũng gần như đang ngủ, bỗng nhiên cảm giác có cái gì tựa vào trên vai mình. Hắn lập tức mở mắt, quay đầu nhìn, là Kỳ Lương Tần.
Kỳ Lương Tần đang ngủ, đầu lại ngả xuống trên vai hắn, dựa sát vào hắn, không biết là cố ý, hay là thật sự đang ngủ.
Nghiêm Bách Tông nhìn nhìn hai mẹ con đối diện, đều đang nhắm mắt dưỡng thần. Hắn mở to đôi mắt rạng rỡ trong cảnh sáng tối không ngừng biến ảo, hắn lại nhất thời không biết có nên đẩy Kỳ Lương Tần ra hay không.
Hắn cảm thấy mình hẳn là nên thờ ơ, để biểu hiện mình quang minh chính đại và lạnh lùng xa cách. Hắn ngay cả kháng cự cũng không nên biểu hiện ra ngoài, để biểu hiện mình xem nhẹ cỡ nào với ái muội của Kỳ Lương Tần.
Nhưng mà cứ như vậy để cậu dựa vào, hình như cũng không thích hợp.
Nghiêm Bách Tông suy nghĩ một hồi, rốt cuộc vẫn giả vờ ngủ, làm bộ như không hề biết chuyện.
Ánh sáng chiếu vào cửa sổ lúc sáng lúc tối, trong dạng sáng tối biến ảo đó, Kỳ Lương Tần mở mắt.
Cậu thật sự không có ý định dựa lên, cậu chỉ là mơ mơ màng màng, đầu vừa ngả đụng tới bả vai Nghiêm Bách Tông, cậu liền tỉnh.
Chỉ là cậu thậm chí ma xui quỷ khiến mà có vô tận dũng khí, cậu thế mà không lập tức ngồi thẳng dậy. Có lẽ trong nháy mắt mới vừa tỉnh lại, cậu chính là nghĩ mẹ con Nghiêm thị đối diện có thấy được hay không, cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ, có động tác quá rõ ràng, cậu sợ xấu hổ.
Vì thế cậu dựa vào bả vai Nghiêm Bách Tông trầm mặc một hai giây, dường như cậu phát hiện cũng không có ai chú ý tới cậu, mà ngay cả Nghiêm Bách Tông cậu dựa vào, dường như cũng đang ngủ say, cũng không phát hiện cậu nhích lại gần.
Cậu nhất thời sinh lòng tham luyến, tham luyến ấm áp giả dối trong nháy mắt này. Cậu mệt, dựa vào người đàn ông cậu thích, chính là cái suy nghĩ này, khiến cho trong lòng cậu nóng hầm hập, như là ngâm trong nước nóng, ngâm mềm nhũn tim cậu.
Cậu có thể ngửi được hương vị thuộc riêng về Nghiêm Bách Tông, ngay cả hô hấp cậu cũng khắc chế, không dám có bất luận động tác gì, thậm chí cậu không dám đem tất cả trọng lượng dựa hết vào trên vai Nghiêm Bách Tông, cậu dùng phần eo gắng sức, khiến thân thể của mình giữ tư thế nghiêng lệch, muốn giữ cho không run rẩy có chút mệt, nhưng mà trong lòng cậu lại tham lam sự vui sướng trộm được này.
Tình yêu là bộ dạng thế nào, có lẽ là giống như hoa xuân, nở rộ ra khiến người ta say lòng, có lẽ là như lông chim, nhẹ nhàng quét qua trái tim. Cũng có lẽ giống như Kỳ Lương Tần thật cẩn thận dựa vào Nghiêm Bách Tông.
Kỳ Lương Tần nghĩ thầm rằng, cậu khát vọng tình yêu, cũng không chỉ là khát vọng trên thân thể, những chuyện nước sữa hòa nhau liều chết triền miên đó cậu tự nhiên muốn thể nghiệm, nhưng loại ở chung tế thủy trường lưu (tế thủy trường lưu: dòng suối nhỏ chảy dài)này, cậu cũng rất muốn có được.
Xe bỗng nhiên ngừng lại, Kỳ Lương Tần nhìn thấy đằng trước đã đến cổng Nghiêm thị, lão Lý trông cửa lại đây mở cửa, xe lại chạy vào bên trong, từ ngoài cổng đến bên trong còn có một khoảng cách, lại chỉ mở đèn nhỏ, ánh sáng yếu ớt, tràn đầy khắp chốn. Tim Kỳ Lương Tần đập như trống, cậu muốn giả say.
Từ trước đến giờ say rượu đều là một pháp bảo để quyến rũ, Kỳ Lương Tần có tâm quyến rũ tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua.
Kỳ Lương Tần làm bộ như uống rượu say, gọi như thế nào cũng không tỉnh.
“Vừa rồi nhìn anh ấy lắp bắp, phỏng chừng tác dụng chậm dâng lên, ” Nghiêm Viện nói: “Anh cả, người giao cho anh.”
Nhắm mắt lại, cũng nhìn không thấy Nghiêm Bách Tông là biểu tình gì, cậu chỉ nghe thấy Nghiêm Viện và lão thái thái xuống xe, Nghiêm lão thái thái còn than thở: “Uống rượu cũng không tiết chế…”
Kỳ Lương Tần ngay cả thở mạnh cũng không dám, nghe thấy tài xế đằng trước nói: “Nếu không thì tôi giúp ngài đi.”
“Không cần, ” Nghiêm Bách Tông nói: “Đợi lát nữa anh gọi điện thoại cho Tùng Vĩ, xem hắn muốn xe tới đón hay không, dặn hắn uống ít chút.”
“Biết.”
Ngay sau đó Kỳ Lương Tần liền cảm thấy mình bị ôm ngang lên, là ôm công chúa rất xấu hổ. Cậu cảm giác thân thể rơi xuống, thiếu chút nữa sợ tới mức vươn tay đi ôm cổ Nghiêm Bách Tông, may mắn vẫn là nhịn được, cánh tay thon dài hữu lực của Nghiêm Bách Tông ôm cậu, đầu cậu liền rúc vào lồng ngực rộng lớn của hắn.
Cậu vẫn là gầy, Nghiêm Bách Tông ôm lấy cậu không tốn chút sức nào, đằng trước mơ mơ hồ hồ truyền đến tiếng nói chuyện của Nghiêm Viện, Kỳ Lương Tần trộm mở mắt ra một chút, thấy được Nghiêm Bách Tông mặt không đổi sắc, ôm cậu đi đường, mặt không đỏ thở không gấp.
Cậu phát hiện Nghiêm Bách Tông dường như muốn cúi đầu nhìn cậu, nhanh chóng nhắm hai mắt lại, nhưng mà tầm mắt nóng rực kia cậu lại dường như cảm nhận được, cậu cảm thấy xấu hổ, đỏ lỗ tai. Bóng đêm che lấp sự xấu hổ của cậu, Nghiêm Bách Tông bỗng nhiên thấp giọng nói: “Tôi biết cậu giả say.”
Kỳ Lương Tần không biết hắn là thật sự xem thấu hay là đang lừa cậu. Nhưng mà cậu biết, chỉ cần cậu không mở mắt ra, Nghiêm Bách Tông liền không có biện pháp với cậu, ở trước mặt mấy người Nghiêm lão thái thái, hắn không có khả năng xé rách mặt với cậu, sẽ không chọc thủng cậu.
Vì thế cậu mím môi, vẫn không nhúc nhích mà tựa vào trong ngực Nghiêm Bách Tông.
“Đây là làm sao vậy?” Dì Xuân giật mình hỏi.
“Anh ấy uống nhiều quá, ” Nghiêm Viện nói: “May mắn là nam, nếu anh ấy là nữ, chúng ta đều không nâng nổi anh ấy, anh hai lại không ở nhà, thì biết làm thế nào, cũng không thể để anh cả ôm về đi.”
“Dì đi nấu chút canh giải rượu cho cậu ấy.”
“Nghiêm Viện, đi mở cửa.”
Nghiêm Viện đi nhanh qua đẩy cửa phòng ngủ ra, ánh sáng trong hành lang xuyên vào trong phòng, mơ hồ thấy rõ đường, Nghiêm Viện không tiến vào, xoay người đến phòng khách đi uống nước. Nghiêm Bách Tông nương theo ánh sáng mỏng manh ôm Kỳ Lương Tần vào phòng ngủ, lúc sắp đến bên giường, dưới chân lại vấp một cái, thiếu chút nữa ngã xuống, cái nhoáng lên này lại dọa đến Kỳ Lương Tần, cậu gần như theo bản năng hô nhỏ một tiếng, hai cánh tay lập tức vươn ra ôm cổ Nghiêm Bách Tông.
Sau đó thân thể Nghiêm Bách Tông liền không động đậy, Kỳ Lương Tần mở mắt, ngơ ngác nhìn Nghiêm Bách Tông.
Trong ánh sáng yếu ớt, cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt cương nghị tuấn lãng của Nghiêm Bách Tông, nhưng mà ánh mắt Nghiêm Bách Tông lại rạng rỡ sáng bừng, theo dõi cậu.
“Kỳ Lương Tần, ” hắn nói: “Cậu…”
“Tôi thích anh, ” Kỳ Lương Tần bật thốt lên cắt ngang hắn, sau khi những lời này nói ra, trong đầu cậu nổ oanh một cái, giống như cả người đều sụp đổ, dục vọng dâng lên mà ra, không còn có thể ngăn cản: “Anh cả, em thích anh.”
Cánh tay Nghiêm Bách Tông ôm cậu dường như đang run run, ngay sau đó cậu kinh hô một tiếng, cả người liền bị Nghiêm Bách Tông quăng lên trên giường.
Hết chương 29