• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghiêm Bách Tông cõng Kỳ Lương Tần đến phía sau lầu ký túc xá mới buông cậu xuống. Ngẫu nhiên có bạn học đi múc nước ngang qua, lén nhìn bọn họ, nhưng mà đêm tối cho bọn họ vô tận dũng khí, Kỳ Lương Tần ôm eo Nghiêm Bách Tông, nỉ non nói nhỏ với hắn.

Vành tai tóc mai chạm vào nhau, tràn ngập mùi yêu đương chua lè.

Kỳ thật hai người tạm thời tách ra là chuyện tốt. Nếu hai người cả ngày dính cùng một chỗ, trong lòng vẫn đè nặng một tảng đá lớn, luôn có chút khuyết điểm. Nếu tách ra, ngẫu nhiên gặp một lần, trong lòng Nghiêm Bách Tông không phải thẹn với lão thái thái nữa, mà là với Kỳ Lương Tần cậu. Mà áy náy và thương tiếc luôn có thể kích phát cho một người đàn ông đầy ngập nhu tình và đau lòng, cho nên bọn họ lưu luyến không rời như bây giờ, lại về dáng vẻ mà yêu đương vốn nên có.

Như vậy Kỳ Lương Tần cũng thoải mái hơn chút, không cần thừa nhận áp lực tâm lý lớn đến thế. Cho nên Nghiêm Bách Tông lại dọn về.

Nghiêm Tùng Vĩ nhìn thấy hắn mang theo rương hành lý trở về, nhanh chóng gọi một cú điện thoại cho lão thái thái: “Mẹ, anh cả dọn về rồi.”

Lão thái thái nằm ở trên giường bệnh, hỏi: “Có dẫn người không?”

Nghiêm Tùng Vĩ sửng sốt một hồi mới kịp phản ứng lão thái thái hỏi chính là Kỳ Lương Tần: “Không có, hắn về một mình.”

Lão thái thái cúp điện thoại, thở phào một hơi.

Rất nhanh chuyện Kỳ Lương Tần dọn đi, mọi người đều biết, đều tưởng chuyện kết hôn giả rốt cuộc bị lão thái thái biết, người phụ nữ trong mắt dung không nổi hạt cát như lão thái thái, hung ác lên liền đuổi Kỳ Lương Tần đi.

Trước đây mấy bà ấy biết bí mật này cũng không dám nói cho lão thái thái, chính là việc này nói cũng xấu hổ, cũng đều biết lão thái thái sĩ diện. Hiện giờ việc này lão thái thái đã biết, còn giận đến nhập viện, một đám chị em đều lại đây xem bà.

Mấy bà ấy tự nhiên hướng về phái lão thái thái: “Kỳ Lương Tần đó, trước kia nhìn rất hiểu chuyện nhu thuận, thế mà cũng là người như vậy, thật sự là biết người biết mặt không biết lòng!”

“Còn không phải sao. Chị Trương chị cũng đừng tức giận, tức giận vì người như vậy, thật sự không đáng!”

“Lão nhị nhà bà cũng quá ngốc, cứ như vậy bị người ta lợi dụng, tuy Kỳ Lương Tần kia nói là không vì bất cứ lợi ích gì mà đến hỗ trợ, nhưng mà cậu ta ở Nghiêm gia lâu như vậy, cũng được không ít lợi lộc rồi.”

“Ánh mắt đầu tiên tui nhìn thấy Kỳ Lương Tần kia, đã cảm hắn khóe mắt đuôi mày cậu ta thoạt nhìn không an phận, biết câu người!”

Lúc trước như ong vỡ tổ khen Kỳ Lương Tần trên trời ít có dưới đất không ai bằng chính là mấy bà ấy, hiện giờ hạ thấp Kỳ Lương Tần đến cái gì cũng tệ cũng là mấy bà ấy, ai ai cũng thành Gia Cát Lượng. Nghiêm Tùng Vĩ lén nói với Nghiêm Bách Tông: “Anh đừng buồn bực, mấy bà ấy nói anh nghe một chút thì thôi.”

Đây cũng không phải là nói đỡ cho mấy bà dì đó. Tình bạn giữa phụ nữ không phải chính là như vậy sao, mấy bà ấy cũng là trút giận thay lão thái thái. Kỳ Lương Tần với mấy bà ấy thì có quan hệ gì đâu. Mấy bà ấy để ý chính là lão thái thái. Lời nói tuy rằng thật thật giả giả, nhưng mà đều là để trấn an chị em của mình.

Lão thái thái nghe mấy bà ấy quở trách Kỳ Lương Tần nửa ngày, trong lòng lúc này mới dễ chịu một chút. Có điều bà càng vui mừng chính là những người này đều cho rằng Kỳ Lương Tần là bởi vì chuyện kết hôn giả mới bị đuổi ra ngoài, may mắn may mắn, nguyên nhân chân chính mấy bà ấy không biết. Không thì bà thật sự không biết phải đối mặt những người này như thế nào.

Vậy cũng đáng để ăn mừng, mặc kệ nói như thế nào, mặt mũi Nghiêm gia được bảo vệ, lão đại cũng về nhà, so sánh với cái tin đồn hương diễm như em dâu quyến rũ anh chồng, chuyện kết hôn giả tuy rằng cũng làm cho mặt mũi bà không sáng sủa, nhưng mà coi là việc rất nhỏ.

Quả nhiên tốt xấu đều là so sánh mà ra. Nếu như không có chuyện Nghiêm Bách Tông và Kỳ Lương Tần, phỏng chừng bà sẽ không nhẹ nhàng tha thứ cho Nghiêm Tùng Vĩ. Lão nhị này quả thật không thể tưởng tượng nổi, chỉ là từ nhỏ đến lớn không phải hắn vẫn luôn là thế này sao. Lão thái thái sẽ không lấy hạn mức đạo đức và giác ngộ tư tưởng đối với Kỳ Lương Tần để đi yêu cầu Nghiêm Tùng Vĩ.

“Hiện giờ cậu ta đang làm cái gì?” Bà hỏi Nghiêm Tùng Vĩ.

“Còn có thể làm gì, cậu ta là học sinh… Có điều mẹ, chi phí cậu ta lên đại học là nhà chúng ta bỏ ra, thành Nam tiêu phí cao, cho dù cậu ta làm việc ngoài giờ, cũng chỉ có thể duy trì sinh hoạt cơ bản, học phí…”

“Học phí vẫn cứ theo lẽ thường cho cậu ta, ” lão thái thái nói: “Để cậu ta học thêm chút văn hóa, lấy cái bằng cấp, đầu ra của Đông Hoa vẫn rất tốt, về sau cậu ta cũng có thể tự sống tốt.”

“Mẹ xem mẹ kìa, hận cậu ta nghiến răng, còn không phải là nghĩ cho cậu ta.”

“Tiền với ta mà nói là vô nghĩa nhất, tuy rằng con dỗ ta nói cậu ta kết hôn giả với con không cần một chút lợi ích gì, nhưng ta tuyệt đối không tin. Vô duyên vô cớ, ai sẽ vì giúp người ta mà kết hôn giả, đây là việc nhỏ hả? Cậu ta nhất định là muốn lấy lợi ích từ con.”

“Ha ha ha.” Nghiêm Tùng Vĩ liền cười ha ha, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Lúc trước Kỳ Lương Tần muốn một trăm vạn, hắn tính toán nuốt vào trong bụng, ngoại trừ hai người họ và Đàm Thanh Thanh, không nói cho người thứ tư biết.

“Cho cậu ta tiền ta không có ý kiến, nhà chúng ta không thiếu tiền. Thanh danh càng quan trọng hơn tiền tài, thân tình lại càng quan trọng hơn thanh danh.”

“Mẹ, ” Nghiêm Tùng Vĩ kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn lão thái thái: “Vậy mẹ còn vì thanh danh mà muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh cả? Mẹ không phải nói anh cả chọn một trong hai sao?”

“Ta không làm như vậy, anh cả con có thể trở về à?” Lão thái thái kẹp mái tóc hoa râm lên: “Thanh danh tuy rằng không quan trọng bằng cốt nhục thân tình, nhưng mà không phải là trò đùa, không đến vạn bất đắc dĩ, không thể ném. Con nói ta cả đời này cực cực khổ khổ vì cái gì? Ngoại trừ tiền tài, chỉ để tranh được chút thanh danh này, sao có thể dễ dàng ném mất. Ta là người cần mặt mũi, thà rằng sống khổ, cũng không muốn bị người ta chê cười. Thanh danh với thân tình cũng giống như tay và chân, chặt đứt cái nào, cũng đau muốn chết.”

Lão thái thái nói xong liền đứng dậy mở ngăn kéo, cầm một cái hộp ra, đưa cho Nghiêm Tùng Vĩ.

“Đây là cái gì?”

“Tháng này ta nằm viện, trong nhà lại phát sinh việc này, sinh nhật con cũng không thể làm. Đây là quà sinh nhật ta chuẩn bị cho con lúc ở Vân Nam.”

Là một đôi thiên châu. Nghiêm Tùng Vĩ mở ra nhìn nhìn, lão thái thái nói: “Đã khai quang, sẽ phù hộ con.”

“Sao lại là một đôi?”

Lão thái thái liền không nói gì, Nghiêm Tùng Vĩ mới hiểu được, đây là chuẩn bị một cái cho cả Kỳ Lương Tần. Thiên châu giá trị xa xỉ, lúc trước lão thái thái đại khái cũng là thật sự yêu thương Kỳ Lương Tần.

Nghiêm Tùng Vĩ có chút không hiểu, vì sao lòng dạ phụ nữ thay đổi bất thường, một hồi có thể nâng người ở trong lòng bàn tay, một hồi lại có thể trở mặt. Hắn cảm thấy cái này cũng không riêng gì do lão thái thái ích kỷ, còn có nguyên nhân càng phức tạp ở bên trong, chỉ là hắn không phải là đương sự, cân nhắc không ra.

“Về sau đừng làm những chuyện vô liêm sỉ đó nữa, ” lão thái thái lời nói thấm thía: “Tìm một người vợ thật tốt, sống qua ngày cho tốt. Ta già rồi, gây sức ép không nổi, còn muốn sống lâu thêm hai năm nữa.”

Nghiêm Tùng Vĩ từ trên lầu đi xuống, nghĩ thầm rằng hắn có nên đem lời lão thái thái mới vừa nói chuyển cho anh cả hắn hay không, nói cho anh cả hắn biết, kỳ thật điểm mấu chốt của lão thái thái, là có thể tiếp nhận Kỳ Lương Tần, nếu anh cả của hắn cường ngạnh thêm một chút, dùng đoạn tuyệt quan hệ để cưỡng ép, mẹ sẽ khuất phục.

Nhưng mà hắn cảm thấy nếu mở miệng, thực có lỗi với mẹ mình. Thanh danh chẳng lẽ thật sự không quan trọng sao? Lúc trước hắn biết Kỳ Lương Tần và anh trai hắn ở bên nhau, chẳng lẽ không có một chút khúc mắc nào ư?

Vẫn phải có, chỉ là hắn thân là em trai, không phải là trưởng giả, không có quyền xen vào mà thôi. Thanh danh và thân tình, đối với lão thái thái là quan trọng như tay với chân, hắn thân là con, không nên giúp mẹ mình lựa chọn chặt đứt cái nào.

Đây đại khái chính là người nhà đi, máu mủ tình thâm, không có biện pháp bỏ mặc.

Lúc lão thái thái ở nhà tĩnh dưỡng, Nghiêm Bách Tông không phải đi làm thì chính là ở nhà, hệt như trước đây. Trong cuộc sống của bọn họ, dường như không có cái người Kỳ Lương Tần ấy.

Nhưng vẫn có vài thứ thay đổi, một loại cảm giác nói không rõ, Kỳ Lương Tần xâm nhập cuộc đời của họ, cũng để lại dấu ấn, dấu ấn này khó có thể phai mờ.

Rõ ràng nhất chính là con cả Nghiêm gia Nghiêm Bách Tông.

Hắn sống ở đây, mặc dù vẫn trầm tĩnh ổn trọng, nhưng không còn là một ngọn núi băng. Tuy rằng hắn không cuồn cuộn như lũ xuân, nhưng mà cũng đã thành nước chảy ào ào, nước lặng chảy sâu. Yêu ghét vui buồn của hắn trở nên sống động lên, bắt đầu có dấu vết để lại. Như một cây khô mọc ra chồi non, trong mục nát có một chút sinh mệnh lực.

Người Nghiêm gia không ai không nghi ngờ có phải hắn còn duy trì liên hệ với Kỳ Lương Tần hay không, nhưng mà Nghiêm Bách Tông đã khôi phục như trước, đúng hạn đi làm tan tầm, im bặt không đề cập tới Kỳ Lương Tần, hắn đã nhượng bộ đến nước này, bọn họ có thể làm thế nào chứ, chỉ có thể làm bộ như không biết chuyện.

Nhưng mà Nghiêm Tùng Vĩ phát hiện Nghiêm Bách Tông mỗi ngày nửa đêm đều sẽ chuồn ra. Hắn chỉ ngẫu nhiên phát hiện, ngày đó hắn trở về muộn, gặp Nghiêm Bách Tông lái xe đi ra ngoài.

Kỳ thật hắn vẫn luôn hoài nghi Nghiêm Bách Tông và Kỳ Lương Tần còn liên hệ, anh cả của hắn sẽ không dễ dàng yêu ai, tự nhiên cũng sẽ không dễ dàng không yêu ai, nhìn thấy tình cảnh này, suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu chính là anh cả hắn đi gặp Kỳ Lương Tần.

Trách không được ban ngày thành thật như vậy, hóa ra đều là thừa dịp sau khi lão thái thái ngủ say, lén đi gặp Kỳ Lương Tần.

Nghiêm Tùng Vĩ quyết định lén đi theo xem, có phải đi gặp Kỳ Lương Tần hay không.

Vì thế hắn ngồi ở trong xe, chờ ở ven đường bên ngoài tiểu khu. Đại khái đến buổi tối mười một giờ rưỡi, hắn liền thấy được xe Nghiêm Bách Tông lái ra.

Nghiêm Tùng Vĩ do dự một chút, vẫn khởi động xe, không xa không gần theo ở phía sau. Xe quả nhiên là nhắm hướng Đông Hoa. Nghiêm Tùng Vĩ cảm thấy loại theo dõi này thật sự là rất mất mặt, nhưng mà trong lòng tuy rằng xấu hổ, dưới chân lại theo sát. Hắn nhìn thấy xe ngừng lại dưới lầu ký túc xá nam sinh, không đến nửa phút, liền nhìn thấy Kỳ Lương Tần chạy đến.

Nghiêm Bách Tông xuống xe, hai người còn chưa có vào xe, đã ôm chặt nhau. Nhìn sức lực bổ nhào của Kỳ Lương Tần, ngựa quen đường cũ nhiệt tình như lửa. Nghiêm Bách Tông nâng Kỳ Lương Tần lên một chút, sau đó mới thả xuống đất, hôn hôn miệng cậu

Hắn không phải là lần đầu tiên gặp được anh cả hắn với Kỳ Lương Tần thân thiết, nhưng vẫn cảm thấy thực rung động, vừa quái dị vừa rung động.

Còn có Kỳ Lương Tần kia, thật sự là câu nhân, hắn đã sớm biết Kỳ Lương Tần lẳng lơ, không nghĩ tới lại lẳng lơ thành như vậy. Hắn nhìn thấy Kỳ Lương Tần ngồi ở trên đùi Nghiêm Bách Tông, ôm cổ Nghiêm Bách Tông hôn môi. Bóng dáng hai người ở trong xe mơ hồ nhoáng lên, khiến hắn não bổ cả một đoạn tiểu hoàng văn.

Kỳ Lương Tần lẳng lơ lên thật sự là không muốn sống không biết xấu hổ, chỉ cần đàn ông.

Là đàn ông ai có thể chịu được cái này, trách không được anh cả của hắn trầm luân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK