Tuy rằng Nghiêm Bách Tông nói cho cậu biết không cần hoảng, nhưng Kỳ Lương Tần vì thế mà toàn bộ buổi chiều đều kinh hoảng, cậu cảm thấy cậu hẳn nên gọi điện thoại cho Nghiêm Tùng Vĩ, hoặc là gửi cái tin nhắn, có một cái liên hệ trước khi cậu về nhà hai người gặp nhau vào buổi tối, lúc gặp mặt mới không quá xấu hổ.
Cho nên giờ nghỉ lúc học quân sự, cậu ngồi ở trên mặt cỏ, suy nghĩ nửa ngày, gửi một tin nhắn cho Nghiêm Tùng Vĩ.
“Xin lỗi.”
Kỳ thật cậu không biết phải nói gì, cũng chỉ có thể gửi hai chữ kia. Nhưng mà Nghiêm Tùng Vĩ cũng không có trả lời cậu. Điều này cũng nằm trong dự liệu, cậu nghĩ hiện tại Nghiêm Tùng Vĩ khẳng định đã giận đến bùng nổ.
Buổi tối sau khi trở về, cậu cũng không dám vào nhà, mà là ở bên ngoài tiểu khu chờ Nghiêm Bách Tông. Bởi vì trước đó đã gọi điện thoại, cho nên Nghiêm Bách Tông từ xa xa đã nhìn thấy cậu. Bởi vì sợ trong quá trình chờ đợi Nghiêm Bách Tông gặp phải Nghiêm Tùng Vĩ, cho nên chỗ cậu đứng cách cửa tiểu khu một khoảng, phải qua một ngã rẽ.
Trời đã tối rồi, đoạn đường kia ít người đi đường, chỉ có đèn đường mờ nhạt chiếu xuống, cậu cúi đầu nhìn cái bóng của mình, trong đầu đều nghĩ phải làm như thế nào, chuyện có thể phát triển theo trạng thái không thể đoán trước hay không.
Đại khái là trước đây cậu luôn được chăng hay chớ quen rồi, mặc dù lúc này cậu sắp sửa đối mặt cửa ải khó khăn, nhưng mà cậu chưa từng nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Cậu cũng có lo lắng, tình cảm giữa cậu và Nghiêm Bách Tông mới vừa bắt đầu, cậu cảm thấy còn chưa đủ củng cố, cậu thường thường cảm thấy mình như đắm chìm trong mộng, cậu lo lắng mình sẽ bị Nghiêm Bách Tông vứt bỏ.
Bởi vì cậu biết mình còn chưa đủ ưu tú, hiện tại cậu ở bên Nghiêm Bách Tông, xem như trèo cao. Cậu không phải là không có lòng cố gắng muốn trở nên ưu tú, nhưng mà cậu cần thời gian. Cậu vừa cần thời gian phát triển mình, cũng cần thời gian chờ tình cảm giữa cậu và Nghiêm Bách Tông càng củng cố.
Lúc cậu đang ở nơi đó miên man suy nghĩ, nhìn thấy có xe chạy lại đây. Cậu đứng ở ngã rẽ, đưa tay đội mũ lên trên đầu, hai tay cắm trong túi quần, duỗi đầu nhìn qua.
Nghiêm Bách Tông đỗ xe ở ven đường, xuống xe.
Kỳ Lương Tần liền lui vào trong bóng tối, một mực thối lui đến bên cạnh bức tường tiểu khu mới đứng lại. Nghiêm Bách Tông đi qua, hỏi: “Sao không trở về nhà?”
“Muốn gặp anh trước rồi lại trở về.” Kỳ Lương Tần nói xong, liền vươn tay ôm thắt lưng Nghiêm Bách Tông, cậu ngửi được hơi thở Nghiêm Bách Tông, cảm nhận được nhiệt độ của Nghiêm Bách Tông, lúc này mới an tâm hơn một ít. Cũng không biết vì sao, trong đầu hơi hơi chua xót. Nghiêm Bách Tông cũng ôm lại cậu, nói: “Không cần sợ, lão nhị sẽ không làm khó dễ em.”
“Vậy hắn có làm khó dễ anh hay không?”
Nghiêm Bách Tông cười nói: “Hắn không dám.”
Kỳ Lương Tần cũng muốn nói với Nghiêm Bách Tông một tiếng xin lỗi, bởi vì mình quyến rũ hắn, dẫn hắn tới con đường này. Chỉ có điều cậu không dám nói, sợ Nghiêm Bách Tông vốn dĩ không nghĩ tới phương diện kia, nghe cậu nói như thế ngược lại thật sự trách cậu. Con người đại khái đều là ích kỷ đi, tuy rằng cậu xấu hổ, nhưng không hối hận, nếu lại cho cậu một cơ hội, cậu sẽ chỉ quyến rũ lợi hại hơn, càng vô sỉ hơn, bởi vì hiện giờ cậu đã nếm được mùi vị của tình yêu, nếm được cái nghiện muốn ngừng mà không được.
Hai người ở trong bóng đêm ôm nhau một hồi, Nghiêm Bách Tông nói: “Trở về đi.”
Kỳ Lương Tần gật gật đầu. Đại khái là vì an ủi cậu, cũng có lẽ là dáng vẻ có chút yếu ớt đáng thương của Kỳ Lương Tần kích phát ý muốn bảo hộ của Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông cúi đầu hôn hôn môi Kỳ Lương Tần. Có khả năng là trong lòng sốt ruột thượng hoả, học quân sự cũng tương đối mệt, cho nên môi Kỳ Lương Tần hơi khô, hắn ngậm đến khi đôi môi kia đã ươn ướt, mới buông ra.
Ngay khi bọn họ ở trong bóng tối ôm nhau, bên kia xe Nghiêm Tùng Vĩ đã vào tiểu khu.
Nghiêm Tùng Vĩ cảm thấy vô cùng có cảm giác thất bại.
Lúc ấy hắn xúc động đẩy cửa xe ra như vậy, là ôm ý muốn gậy đánh uyên ương, kết quả bị Nghiêm Bách Tông nói hai ba câu liền đuổi đi, thật sự có chút ảo não.
Chẳng lẽ hắn cứ như vậy tiếp nhận chuyện này, cũng dựa theo lời Nghiêm Bách Tông nói, giúp anh ấy một phen?
Nghiêm Tùng Vĩ cảm thấy mình làm không được, hắn có thể xem như cái gì cũng không biết là đã rất tốt rồi. Kỳ Lương Tần hắn không chán ghét, anh cả của hắn hắn lại càng không chán ghét, nhưng mà chuyện hai người ở bên nhau, hắn lại vô cùng bài xích. Hắn cảm thấy hai người rất không hợp, hai cái người mà bắn đại bác cũng không tới, sao lại anh yêu em em yêu anh chứ.
Đây nhất định đều là kết quả do Kỳ Lương Tần quyến rũ. Người ngay ngắn như anh cả của hắn, không có khả năng vô duyên vô cớ vượt qua lôi trì. Lúc hắn ngồi ở trên ghế gõ ngón tay, cửa phòng mở ra.
Kỳ Lương Tần đẩy cửa phòng ra, chột dạ cười cười với hắn, người còn chưa nói gì, mặt đã đỏ rần trước.
Xem ra vẫn có chút xấu hổ.
Nghiêm Tùng Vĩ giương mắt nhìn qua, sau đó chuyển ghế dựa lại đây, sâu kín nhìn chằm chằm Kỳ Lương Tần.
Kỳ Lương Tần đóng cửa lại, quy củ đi đến đứng trước mặt hắn. Thái độ coi như là đoan chính, giống đứa nhỏ làm sai chuyện đang chờ người lớn trách phạt.
Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Hiện tại có phải tôi nên gọi cậu một tiếng chị dâu hay không?”
Một câu khiến Kỳ Lương Tần xấu hổ vẻ mặt đỏ bừng, nhưng mà Kỳ Lương Tần không nói chuyện, Nghiêm Tùng Vĩ lại hỏi: “Hai người bắt đầu từ lúc nào?”
“Anh ấy… không phải anh ấy đều nói với anh rồi hả?”
“Anh ấy?” Nghiêm Tùng Vĩ cười lạnh: “Anh ấy nào?”
Sắc mặt Kỳ Lương Tần càng đỏ. Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Tôi muốn nghe cậu lặp lại lần nữa.”
“Thì… lúc ở Vân Nam…”
“Ai chủ động trước, ai theo đuổi ai?”
Kỳ Lương Tần cúi đầu, nói: “Tôi theo đuổi anh ấy.”
Điểm này vẫn còn thành thật.
“Cậu rất có bản lĩnh há, anh cả của tôi cũng có thể bẻ cong.” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Cậu có tâm tư này từ lúc nào?”
“Tôi… tôi kỳ thật là vừa gặp đã yêu, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tôi liền…”
Nghiêm Tùng Vĩ mãnh liệt vỗ đùi!
Quả nhiên là hắn dẫn sói vào nhà!
Có điều hắn đột nhiên vỗ đùi, Kỳ Lương Tần còn tưởng rằng hắn muốn động thủ đánh cậu, sợ tới mức run lên một chút. Nghiêm Tùng Vĩ nhìn thấy cậu run rẩy, trong lòng thế mà lại dễ chịu hơn rất nhiều, chỉ là miệng vẫn không buông tha người, nói: “Cậu có biết cái gì gọi là xấu hổ không, còn vừa gặp đã yêu… Tôi cũng không vô nghĩa với cậu, nói thẳng cho cậu biết, chuyện hai người, tôi không đồng ý.”
Kỳ Lương Tần gật đầu: “Tôi có thể hiểu được.”
“Tôi không phải là kêu cậu hiểu, tôi là kêu cậu nhanh chóng cắt đứt với anh tôi. Cậu có biết cái gì gọi là thật lòng yêu một người hay không, thật lòng yêu một người, sẽ vì tốt cho hắn, anh cả của tôi ở bên cậu, thanh danh liền xong đời, mẹ của tôi cũng không tha cho hắn. Những việc đó không cần tôi nói cậu cũng biết mà. Nếu cậu yêu hắn, thì đừng có hại hắn, nếu cậu hại hắn, nói lên rằng cậu ích kỷ, không phải là tình yêu thật lòng.”
Kỳ Lương Tần không biết nên phản bác những lời này ra sao, bèn nói: “Tôi… tôi không muốn cắt đứt với anh ấy… chỉ là tôi cũng là thật lòng yêu anh ấy mà, tôi ích kỷ, nhưng tôi cũng thật sự rất yêu anh ấy…” Đại khái là nói mình yêu một người với một người khác là chuyện rất thẹn thùng, sắc mặt cậu trướng đến đỏ bừng, nói: “Tôi lớn vậy rồi, phân rõ có phải là yêu thật hay không. Tuy rằng tôi làm không được cái việc anh ấy tốt tôi liền tốt, cũng không làm được việc chết đi sống lại vì ảnh, nhưng tôi là thật sự yêu ảnh. Trừ khi anh ấy không cần tôi, tôi không có khả năng không cần ảnh … có khả năng anh cảm thấy tôi thực không biết xấu hổ, nhưng… Dù anh ấy không yêu tôi, tôi cũng vẫn yêu anh ấy. Tôi có thể cái gì cũng không cần, vì anh ấy.”
Lời này có chút buồn nôn, nhưng phát ra từ phế phủ. Những cái này là cảm nhận chân thực mà người trong tình yêu cuồng nhiệt đều sẽ có, dù trăng hoa như Nghiêm Tùng Vĩ, cũng hiểu được đạo lý này, hắn làm bộ như không kiên nhẫn xua tay: “Cậu ít có yêu đến yêu đi với tôi đi. Tôi đây không riêng gì vì nhà chúng tôi, cũng là vì cậu. Cậu đừng có không hiểu lòng người tốt. Cậu không nghe khuyến cáo của tôi, tương lai có ngày cậu hối hận, đến lúc đó anh cả của tôi không cần cậu, chúng tôi cũng sẽ không dễ dàng tha cho cậu. Cậu hà tất huyên náo đến tình trạng không thể vãn hồi, cuối cùng rơi vào cảnh hai bàn tay trắng.”
Kỳ Lương Tần đỏ mặt lắc đầu: “Không đâu.”
Nghiêm Tùng Vĩ nhướn mày: “Cái gì không?”
“Các anh có thể sẽ không dễ dàng tha cho tôi, nhưng mà anh ấy không có không cần tôi đâu.”
Nghiêm Tùng Vĩ lập tức trừng Kỳ Lương Tần. Kỳ Lương Tần xấu hổ tránh né ánh mắt hắn, Nghiêm Tùng Vĩ lại càng tức: “Sao lại không?”
“Anh ấy không phải là người như vậy, tôi biết.”
Nghiêm Tùng Vĩ thật sự là tức hận không thể một cước đá bay Kỳ Lương Tần. Hắn nói thế nào chứ! Quả nhiên là như vậy, Kỳ Lương Tần này, chính là từng bước một mưu tính, biết anh cả của hắn là một người đàn ông tốt gánh trách nhiệm sẽ không bội tình bạc nghĩa, cho nên mới đoan chắc mình sẽ không dễ dàng bị vứt bỏ!
Kỳ Lương Tần này, dáng vẻ nhìn rất trung thực thanh tú, tâm cơ lại sâu như vậy! Không thì vì sao cậu ta không chọn mình xuống tay, mà là chọn anh trai hắn!
Nghiêm Tùng Vĩ giận tới sắc mặt đỏ bừng: “Cậu đã sớm đoan chắc anh cả tôi không động lòng thì thôi, vừa động lòng thì sẽ chịu trách nhiệm tới cùng đi.” Hắn nói xong đưa chân ra muốn đá Kỳ Lương Tần, hắn cho rằng Kỳ Lương Tần sẽ né tránh, nhưng mà Kỳ Lương Tần không có, một cú này tuy rằng không tính là đá, nhưng mà đạp Kỳ Lương Tần lui về phía sau tận vài bước. Hắn phát hiện mình đạp trúng Kỳ Lương Tần, trong lòng lại còn sờ sợ một chút, trong đầu toát ra một suy nghĩ, nghĩ thầm rằng đây là người của ông anh hắn, tương lai tuy rằng khả năng không lớn, nhưng rốt cuộc vẫn tồn tại khả năng trở thành chị dâu hắn.
Nhìn trên mặt mũi ông anh hoang đường của hắn, hắn nên khách khí với Kỳ Lương Tần một chút.
“Cậu lại đây!” Hắn khiển trách.
Kỳ Lương Tần lại không dám tới quá gần hắn. Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Nếu nhà chúng tôi đều không đồng ý, cậu muốn làm thế nào. Mẹ tôi khẳng định sẽ đuổi cậu ra cửa, cả đời không qua lại với cậu.”
Kỳ Lương Tần cúi thấp đầu, nói: “Tôi xin lỗi bà ấy.”
“Tôi không hỏi cậu xin hay là lỗi, tôi là hỏi cậu muốn làm thế nào.”
Kỳ Lương Tần nói: “Tôi nghe anh ấy.”
“Đến lúc đó mẹ tôi đuổi cả cậu cả anh trai tôi ra ngoài, đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với anh tôi, cậu cũng không thấy gì sao?”
“Lão thái thái rất tốt với tôi, tôi cũng không phải người không biết mang ơn. Nhưng mà nếu nhất định phải lựa chọn một người giữa bà ấy và Bách Tông, tôi khẳng định chọn Bách Tông…”
“Cậu… cậu im miệng!” Nghiêm Tùng Vĩ cảm thấy tóc gáy mình cũng dựng đứng lên: “Còn Bách Tông, cậu lại kêu một lần thử cho tôi xem!”
Kỳ Lương Tần xấu hổ vẻ mặt đỏ bừng, không dám kêu.
Nghiêm Tùng Vĩ cảm thấy thật quỷ dị, thằng nhóc Kỳ Lương Tần này miệng còn hôi sữa, thế mà trực tiếp kêu tên anh trai hắn, làm cứ như hai vợ chồng thật ấy: “Da mặt cậu sao lại dày như vậy!”
Kỳ Lương Tần há miệng, Nghiêm Tùng Vĩ liền nói: “Thế nào, tôi chửi một câu da mặt dày, cậu liền chịu không nổi hả? Tôi đây khuyên cậu thu tay lại sớm một chút, không thì về sau còn có lời càng khó nghe hơn đó. Đến lúc đó cậu đi đến đâu cũng bị người ta chỉ chỏ sau lưng, chửi là cái thứ lẳng lơ quyến rũ anh chồng!”
Kỳ Lương Tần chỉ cảm thấy cả người nóng lên, Nghiêm Tùng Vĩ này cậu có chút xa lạ, kỳ thật trong mấy người Nghiêm gia, cậu vẫn cảm thấy Nghiêm Tùng Vĩ bất cần đời nhất, nhưng cũng là người hiền lành nhất, tính tình hào sảng bộc trực, dễ ở chung. Nhưng mà Nghiêm Tùng Vĩ hiện giờ lại nói khó nghe như vậy. Càng quẫn bách chính là, cậu cảm thấy Nghiêm Tùng Vĩ như vậy vốn là hợp lý.
“Thanh danh tốt của anh cả tôi vài chục năm, đều bị cậu làm hỏng!” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Cút đi cút đi cút đi, nhìn thấy cậu trong lòng tôi liền sôi máu.”
Kỳ Lương Tần lại không cút, đứng ở nơi đó bất động. Nghiêm Tùng Vĩ liếc cậu một cái: “Sao hả, nhất định phải bị đánh mới vừa lòng ư?”
“Cám ơn anh, ” Kỳ Lương Tần không dám nhìn hắn: “Cám ơn anh giấu thay chúng tôi, không nói với mấy người lão thái thái biết. Là tôi quyến rũ anh trai anh… Nhưng mà tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh ấy.”
Nghiêm Tùng Vĩ vẻ mặt hắc tuyến, trừng Kỳ Lương Tần. Kỳ Lương Tần ngẩng đầu nhìn hắn: “Hy vọng anh hết giận, có thể giúp đỡ tôi…”
Nghiêm Tùng Vĩ lập tức vươn tay muốn đánh cậu, Kỳ Lương Tần xoay người bỏ chạy. Nghiêm Tùng Vĩ nhìn cửa khép lại, hít một hơi, cảm thấy đầu mình cũng sắp nổ tung.
Hắn nhớ rõ Kỳ Lương Tần là một một người trẻ tuổi rất dễ dàng e lệ, rất nội liễm yếu đuối mà, sao đột nhiên trở nên… không biết xấu hổ như vậy.
Có điều vừa rồi hắn bất quá chỉ nói hai câu khó nghe, mặt Kỳ Lương Tần liền đỏ thành như vậy, về sau thật sự lộ chuyện này ra, bằng cái tâm chí của cậu ta, cũng không biết có thể chống đỡ mấy ngày. Hắn cảm thấy nói từ điểm này, thì Kỳ Lương Tần không bằng Thẩm Hòa. Thẩm Hòa là người vô cùng coi trọng bản thân, cô ấy sống rõ ràng, không thèm để ý người khác nói cái gì, thanh thanh lãnh lãnh cũng có chỗ tốt của thanh thanh lãnh lãnh.
Nhưng mà làm sao giờ, ông anh gây thất vọng của hắn lại cố tình thích loại dịu dịu dàng dàng mang chút lẳng lơ như Kỳ Lương Tần. Quả nhiên đàn ông đều hệt nhau, anh cả của hắn cấm dục nhiều năm như vậy, rốt cuộc vẫn khai trai, một quân tử bằng phẳng tốt đẹp, lại đưa vào trong cái cống ngầm Kỳ Lương Tần.
Kỳ Lương Tần tự nhiên đem chuyện này nói đại khái với Nghiêm Bách Tông, chỉ nói là hắn ta nói hơi khó nghe, cụ thể là khó nghe sao thì không nói, Nghiêm Bách Tông cũng không có hỏi. Kỳ Lương Tần nói: “Hắn hỏi em thật lâu.”
Nghiêm Bách Tông gật đầu nói: “Như vậy mới tốt. Việc này đối với ai mà nói cũng không phải một chuyện dễ dàng tiếp thu, nếu hiện tại hắn dễ dàng buông tha em, về sau khẳng định sẽ lặp lại, không bằng một lần để hắn hỏi đủ, về sau em liền thanh tịnh.”
“Có điều em cũng kêu hắn yên tâm, ” Kỳ Lương Tần nói: “Em nói em sẽ chịu trách nhiệm với anh.”
Cậu nói xong, liền nhìn về phía Nghiêm Bách Tông. Giọng điệu chân thành, lại mang chút mùi vị xấu hổ. Quả nhiên Nghiêm Bách Tông hỏi: “Em muốn chịu trách nhiệm như thế nào?”
“Em sẽ canh giữ anh cả đời, mặc kệ anh ra sao, em đều yêu anh.”
Nghiêm Bách Tông liền cười, ôm cậu. Kỳ Lương Tần lại tránh ra, nhìn ánh mắt Nghiêm Bách Tông nói: “Thật sự, em nói thật, trừ khi anh không cần em, ai khác đều không đuổi em đi được, em muốn cả đời đều ở bên anh, chiếm lấy anh. Anh là của em, em cũng là của anh, vĩnh viễn cũng sẽ không thay lòng đổi dạ.”
Cậu nói xong hốc mắt ẩm ướt, tự xấu hổ mà nghiêng đầu: “Ai nha, em thật sự rất yêu anh, đặc biệt cảm kích…”
Cậu nghĩ nếu như là bản thân mình với cuộc sống một mình trước kia, nhìn thấy dáng vẻ mình hiện giờ, đại khái sẽ kích động đến khóc đi. Lúc tình yêu tràn ngập trong lòng, nhưng lại không đủ an ổn, sẽ luôn khiến người ta có một loại xúc động, xúc động muốn khóc, xúc động kiểu cách lại nhiệt liệt cháy bỏng trái tim cậu, trong lòng xót xa lại cảm động. Nghiêm Bách Tông dán mặt cậu, nói: “Anh cũng sẽ chịu trách nhiệm với em.”
Em chịu trách nhiệm với anh, anh cũng chịu trách nhiệm với em, em yêu anh, anh cũng yêu em. Không phải mỗi người đều có vận khí gặp được người mình yêu, cho nên chúng ta phải cùng nhau đi tiếp.
Hết chương 85