• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghiêm Bách Tông chính thức sắp xếp việc come out lên nhật trình. Hắn tìm Nghiêm Tùng Vĩ đến thương lượng, kết quả thương lượng, chính là nhất định phải nói ra chuyện kết hôn giả.

Kỳ Lương Tần và lão nhị Nghiêm gia không có quan hệ hôn nhân thực chất, không phải vợ lão nhị và lão đại thông đồng thành gian, điểm này rất quan trọng, không thì liền thật sự thành kịch luân lý hương diễm, trình độ kích thích hoang đường đủ để lên tin tức xã hội.

Nghiêm Tùng Vĩ nghĩ nghĩ, việc này bản thân hắn nói ra chung quy có chút quái quái. Hắn nghĩ tới một người vô cùng thích hợp.

Vương Trạch.

Vòng bạn bè của Vương Trạch và Nghiêm gia bọn họ trên cơ bản là một vòng tròn, thông qua miệng hắn nói ra, đại khái những người bình thường có lui tới đều sẽ biết. Nghiêm Tùng Vĩ vô cùng may mắn khi lúc hắn và Kỳ Lương Tần kết hôn chỉ thông báo bằng miệng, cũng không có làm bất cứ hôn lễ gì, cho nên người biết cũng không tính là đặc biệt nhiều, rất nhiều thân thích Nghiêm gia đều không biết. Có điều lại nói, loại chuyện này khó cũng chính là khó ở chỗ thân thích bạn bè xung quanh thấy thế nào, về phần người xa lạ, bọn họ chê cười không chê cười một chút cũng không quan trọng, dù sao mình cũng chả biết.

Nghiêm Tùng Vĩ thực ảo não nghĩ, đại khái từ nay về sau hắn ở trong mắt bạn bè xung quanh ngoại trừ trăng hoa phong lưu, lại thêm một cái ấn tượng hồ đồ hoang đường.

Cố tình tên anh trai đáng giận của hắn còn lời lẽ thấm thía vỗ vỗ vai hắn: “Uất ức cậu rồi.”

Hắn không thấy uất ức, mà hắn cảm thấy nghẹn khuất. Hắn suy nghĩ, cớ vì sao mà hắn lại dần dần tiếp nhận chuyện này vậy.

Hình như là hai cái xấu lấy cái nhẹ, một cái hình tượng nhị thiếu Nghiêm gia hoang đường hồ đồ, chung quy còn tốt hơn một ngàn một vạn lần so với hình tượng một nhị thiếu Nghiêm gia bị anh cả đội nón xanh.

Vì thế hắn liền hẹn Vương Trạch ra, đem ngọn nguồn từ đầu chí cuối nói với Vương Trạch. Vương Trạch nói: “Tôi biết ngay lúc ấy cậu có cái gì giấu tôi mà, vô duyên vô cớ, bảo tôi theo đuổi Kỳ Lương Tần.”

Nghiêm Tùng Vĩ ngượng ngùng nói: “Tôi cũng là thật lòng muốn tác hợp hai người.”

“Người của Bách Tông, tôi cũng không dám đoạt.” Vương Trạch nói: “Cậu kẹp ở giữa, có phải thực nghẹn khuất hay không?”

Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Lòng tôi chua xót chỉ anh hiểu nhất!”

“Kỳ thật chuyện Bách Tông và Kỳ Lương Tần, tôi đã sớm hoài nghi, chỉ là cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, cho nên vẫn luôn không quá xác định.”

“Anh cũng thấy thực hoang đường đúng không?!”

Vương Trạch gật đầu: “Có điều tôi không phải là cảm thấy hai người bọn họ thực hoang đường, mà là cảm thấy việc kết hôn giả thực hoang đường.”

Nghiêm Tùng Vĩ hơi có chút quẫn bách nói: “Tôi đã hối hận mười vạn tám ngàn lần rồi.”

Nghiêm Tùng Vĩ rất hối hận, hắn cảm thấy là hắn dẫn sói vào nhà, hại ông anh trai trong sáng của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK