Cậu ta là thay đổi triệt để sau đó bằng phẳng trong sạch mà cho rằng mặc quần lót của Nghiêm Tùng Vĩ chung quy không ổn, cho nên mới đưa cái quần lót này lại đây, hay là cậu ta lại nổi tà tâm, lại muốn bắt đầu trêu chọc hắn?
Ngược lại đáng để nghiền ngẫm.
Nghiêm Bách Tông từ WC nam đi ra, Kỳ Lương Tần cũng đã không thấy. Hắn nhìn trái phải một vòng, đều không thấy được người. Vì thế hắn lên lầu, về phòng bệnh, đẩy cửa đi vào, lại nhìn thấy Kỳ Lương Tần ngồi ở mép giường.
“Không nghĩ tới quần áo của em anh mặc vào cũng không nhỏ.” Nghiêm Tùng Vĩ nói.
Nghiêm Bách Tông đi qua nhìn nhìn bình truyền dịch, còn dư lại một chút cuối cùng: “Tôi đi hỏi y tá một chút, xem có còn cần gì khác hay không.”
Hắn nói xong buông túi giấy đựng áo choàng tắm trong tay xuống, liền đi ra ngoài, dư quang ánh mắt lại nhìn Kỳ Lương Tần một cái, vừa lúc đối diện với Kỳ Lương Tần. Kỳ Lương Tần lập tức cúi đầu, né đi.
Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Làm khó cho cậu thận trọng, tôi chỉ lo đau, ngược lại quên mất anh cả còn mặc áo choàng tắm.”
“Lúc ấy anh đột ngột ngất xỉu, tôi với anh cả đều là mới vừa tắm rửa, dọa tôi muốn hỏng luôn.” Lại nói Kỳ Lương Tần vẫn là nghĩ mà sợ: “Một tên đàn ông già đầu như anh, sao thấy chút máu liền ngất đi vậy, tôi còn tưởng rằng anh chết chứ.”
Nghiêm Tùng Vĩ có chút quẫn bách nói: “Ai mà không sợ vài thứ.”
“May mắn anh không có việc gì, không thì tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.”
“Còn có thể làm thế nào, mưu sát chồng, tự nhiên là tội chết.”
“Anh còn có tâm tình nói giỡn, xem ra là một chút vấn đề cũng không có.”
“Sao lại một chút vấn đề cũng không có, ” Nghiêm Tùng Vĩ mang theo chút tính trẻ con nói: “Cậu tự xem xem, khâu mấy mũi này.”
“Tôi giúp anh hỏi bác sĩ, nói thời gian lâu sẽ không để lại sẹo. Khi còn bé trên mặt tôi cũng đụng một cục, sau đó liền toàn hảo. Có điều tôi vẫn muốn nói một tiếng xin lỗi với anh, chung quy là lỗi của tôi.”
“Đích thật là lỗi của cậu, cứ như trinh tiết liệt phu vậy, đụng một chút cũng không được, cậu có bao nhiêu quý giá hả.”
“Tôi là ngại ngùng, thật xấu hổ, về sau ít đùa tôi đi, con người tôi xuống tay không có nặng nhẹ.”
“Bây giờ cậu không có đối tượng, tương lai có đối tượng, thì cậu phải làm thế nào, đụng cũng không thể đụng.”
Kỳ Lương Tần xấu hổ nói: “Cái đó không giống.”
“Ai da ai da, nhìn bộ dạng xuân tình nhộn nhạo của cậu kìa, ” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Cậu đừng nói, cậu lẳng lơ lên là bộ dạng gì, tôi còn thật sự nghĩ không ra đó.”
“Cái gì lẳng với chẳng lơ, tôi xem anh còn chưa kết vảy mà đã quên đau đúng không?”
Nghiêm Tùng Vĩ cười vài tiếng, tác động đến cái trán đau đớn, liền vươn tay bưng kín: “Đúng rồi, có một việc, quên nói với cậu. Anh cả biết chuyện của chúng ta.”
Kỳ Lương Tần sửng sốt, Nghiêm Tùng Vĩ liền nghiêm túc lại, nói: “Anh cả ép hỏi, tôi liền thừa nhận, nên nói đều nói rồi.”
Sắc mặt Kỳ Lương Tần lập tức thay đổi: “Vậy anh ấy…”
“Cậu yên tâm, anh cả tuy rằng nhìn lạnh lùng, tâm địa lại tốt, hắn cũng luôn luôn thương tôi, tôi nhờ hắn tạm thời giúp tôi giấu người trong nhà, hắn cũng đáp ứng. Anh cả là người thông minh, biết việc này khui ra đối với nhà chúng tôi không có chỗ tốt.”
“Vậy…” Kỳ Lương Tần thật cẩn thận hỏi: “Vậy anh ấy nhìn tôi như thế nào, anh ấy có nổi giận không…”
“Tôi khen chỗ tốt của cậu với hắn, ” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Nhìn thấy tôi đối xử với cậu thế nào rồi đi, về sau cũng phải khen tôi nhiều chút, như vậy mới có thể cùng có lợi, biết chưa?”
“Anh ấy… anh trai anh đó, anh ấy cũng không nói gì tôi sao?”
“Đại khái vẫn nhiều ít có một chút mâu thuẫn đi, ” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Cũng là chuyện không có biện pháp, con người hắn luôn cũ kỹ. Có điều tôi không nói với hắn chuyện chúng ta ký hợp đồng hôn nhân, cũng chưa nói chuyện tiền… cậu nhớ kỹ nha, cậu cũng không được nói, coi như không có chuyện này, không thì mặc kệ là bây giờ hay là sau này, anh tôi mẹ tôi biết, đều không có trái ngon cho cậu ăn đâu.”
Kỳ Lương Tần lo lắng nhất chính là cái này, vừa nghe nói Nghiêm Tùng Vĩ giúp cậu giấu diếm, còn thay cậu suy nghĩ như vậy, nhất thời cảm động không chịu được, vội vàng gật đầu: “Cám ơn anh… thật ngại ngùng, cầm tiền của anh, còn…”
“Ai, cậu không cần ngại ngùng, ” Nghiêm Tùng Vĩ ngược lại lộ ra vài phần áy náy: “Chuyện cho tới bây giờ, tôi cũng không sợ nói cho cậu biết, lúc ấy ký hợp đồng với cậu, không phải nói trước hết gả đến nhà chúng tôi, sau đó lại chậm rãi khiến người trong nhà tôi chán ghét cậu sao?”
Kỳ Lương Tần gật gật đầu, chỉ nghe Nghiêm Tùng Vĩ tiếp tục nói: “Cậu không thấy là lúc cậu vừa mới vào nhà chúng tôi, tôi bảo cậu biểu hiện nhu thuận một chút, lấy lòng mẹ tôi, có chút kỳ quái sao?”
Kỳ Lương Tần nhìn Nghiêm Tùng Vĩ: “Vậy…”
“Kỳ thật tôi có thương lượng với Thanh Thanh… Chính là chờ quan hệ giữa cậu và người nhà tôi dịu đi, lén cậu đem chuyện cậu vì tiền mới kết hôn giả với tôi tuôn ra, như vậy người nhà tôi liền triệt để rét lòng với cậu, cậu chính là một người vì tiền mà cái gì cũng chịu… Có điều lúc ấy chúng tôi cũng chỉ vừa nói như thế… Ai, lúc ấy mơ hồ, làm cũng lung tung beng, cậu cũng đừng để ý, dù sao đều là chuyện quá khứ, cậu chỉ biết là hiện giờ tôi tốt với cậu là được, quá khứ tính toán thế nào, vốn cũng không quan trọng, cậu nói xem?”
Vậy ngược lại cũng đúng, kỳ thật Kỳ Lương Tần cũng không có nghe quá rõ, nhưng nghĩ đến việc Đàm Thanh Thanh lại ác với thanh mai trúc mã của mình như vậy, cũng không định tương lai tiếp tục làm bạn với cậu đi.
Ai, người không vì mình trời tru đất diệt, thôi thôi, đều đã qua, hiện giờ coi như là đều vui vẻ, mỗi người đều được thứ mình cần.
“Có điều anh trai anh giấu thực kỹ nha, vừa rồi ở bên ngoài nói chuyện với anh ấy, thật sự là một chút khác thường cũng không nhìn ra.”
Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Ông anh tôi vui giận không hiện ra mặt, không quá dễ dàng nhìn ra. Nếu hắn xem như cái gì cũng không phát sinh mà đối mặt cậu, cậu cũng xem như không phát sinh chuyện gì mà đối diện hắn đi, việc này nhắc tới ít nhiều có chút xấu hổ, đại khái anh cả cũng không biết nhắc tới như thế nào. Chúng ta đều xem như không phát sinh đi.”
Kỳ Lương Tần muốn làm như cái gì cũng không phát sinh mà đối diện Nghiêm Bách Tông, thật đúng là không dễ dàng.
Nói đến đây, cậu liền thật sự rất bội phục Nghiêm Bách Tông. Cậu là người không quá giấu kín được việc, điểm này có chút giống Nghiêm Tùng Vĩ. Đại khái là tính tình không quá sâu, không giấu được tâm sự. Nghiêm Bách Tông mà thật sự bất động thanh sắc, cậu chẳng những nhìn không ra Nghiêm Bách Tông đã biết chuyện của hai người bọn họ, càng nhìn không ra một chút dấu vết lưu lại từ chuyện phát sinh đêm qua.
Quả thật là cậu nằm mơ sao? Kỳ Lương Tần nghĩ. Chỉ là cảm giác hôn môi chân thật như vậy, trước kia cũng không phải cậu không có mơ thấy hôn môi, nhưng mà sau khi mộng tỉnh, cảm giác hôn môi liền phai nhạt, chỉ nhớ rõ mình mơ thấy hôn môi, nhưng mà xúc cảm cụ thể lại tan thành mây khói, lúc này đây lại không giống, càng nhớ lại càng rõ ràng. Đại khái là nhớ lại nhiều, trong lòng dâm lên, thậm chí sẽ hiện ra tình cảnh Nghiêm Bách Tông cũng đáp lại nụ hôn của cậu, nếu lúc này vẫn không khắc chế, hình ảnh kia liền càng thêm nồng tình mật ý, dần dần sai lệch, điên cuồng.
Nghiêm Bách Tông phong khinh vân đạm, thoáng như núi tuyết cao thượng, cậu lại như núi lửa nham thạch, ồ ồ bốc lên khí nóng. Điều này khiến cho lúc cậu đối mặt Nghiêm Bách Tông, dị thường xấu hổ, giống như mảnh đồ lót này của cậu, có thể ngăn được tầm mắt phần lớn mọi người, nhưng mà cậu biết ngăn không được Nghiêm Bách Tông, ánh mắt Nghiêm Bách Tông có thể nhìn thấy cậu trần truồng, biết rõ sau khi kéo mảnh đồ lót kia xuống, là bộ dạng như thế nào.
Sau khi truyền nước thuốc xong, ba người liền rời khỏi bệnh viện. Nghiêm Bách Tông gọi điện thoại kêu lão Hồ tài xế lại đây đón. Lão Hồ lái một chiếc limousine dài, không gian phía sau lớn, bên trong tủ lạnh bàn nhỏ đầy đủ mọi thứ. Kỳ Lương Tần và Nghiêm Tùng Vĩ ngồi một bên, Nghiêm Bách Tông ngồi một bên, Nghiêm Bách Tông cầm trong tủ lạnh ra ba bình nước khoáng, nói: “Còn được, không đông lại quá nhiều.”
Hắn nói xong liền đưa cho Kỳ Lương Tần một chai, cho Nghiêm Tùng Vĩ, Nghiêm Tùng Vĩ không cần: “Em mới vừa truyền dịch, một bụng nước.”
Nghiêm Bách Tông liền bỏ chai nước kia lên trên bàn, tự mình mở ra một chai uống, lúc uống dùng dư quang ánh mắt nhìn thoáng qua Kỳ Lương Tần, phát hiện Kỳ Lương Tần trộm nhìn chằm chằm yết hầu hắn.
Yết hầu đàn ông là một bộ phận thật khêu gợi, theo động tác nuốt, yết hầu không ngừng động đậy lên xuống, có một loại gợi cảm nói không nên lời. Kỳ Lương Tần nghĩ thầm rằng, yết hầu tính là một trong những bộ phận sinh dục sao, hẳn là tính, hết thảy những thứ mà chỉ đàn ông có, đối với gay mà nói, đại khái đều có ý nghĩa khác biệt.
Kỳ Lương Tần hồi tưởng, từ lúc nào cậu ý thức được mình là gay nhỉ.
Dường như cậu dậy thì rất muộn, hắn là sơ trung mới biết được tình sự nam nữ, lần đầu tiên nhìn thấy phim nam nữ làm cái loại chuyện đó, đã là nghỉ hè tốt nghiệp trung học. Khi đó cậu rất ngoan ngoãn, là học trò tốt tiêu chuẩn không thể tiêu chuẩn hơn, chưa từng xem tiểu thuyết, tự nhiên cũng không có di động, đối với đồng tính luyến ái, cậu chỉ biết có cái từ này, trên thực tế lại hoàn toàn không biết gì cả.
Lần đầu tiên cậu biết đồng tính luyến ái xác thực là cái gì, đã là lúc đại học, có một lần trong lúc vô tình xem tiểu thuyết, thấy được một bộ truyện đam mỹ.
Bộ truyện đam mỹ kia còn là bi kịch, sau khi cậu xem, rất nhiều ngày không trầm tĩnh lại được, lần đầu tiên bị tình cảm giữa đàn ông làm rung động, sau đó liền một phát không thể vãn hồi, rơi vào si mê với tiểu thuyết. Cậu cảm động vì tình yêu tốt đẹp trong tiểu thuyết, có đôi khi xúc động muốn yêu đương cũng sẽ dị thường mãnh liệt, nhưng mà kỳ quái chính là, cậu ở trong cuộc sống hiện thực chưa từng thầm mến người nào, cậu cũng nhìn không ra bên cạnh cậu có ai là đồng tính luyến ái, tìm không thấy đồng loại, bởi vì sợ hãi mà giấu mình càng sâu, sinh hoạt bình thản chua xót, sau khi tốt nghiệp sống một mình lại càng tịch mịch cô độc, cậu cảm thấy có lẽ cậu có một chút không bình thường, cậu nhiệt tình yêu thương nhân vật không chân thật sống ở bên cạnh cậu, tình cảm của cậu hư vô mờ mịt, không chỗ nào gửi gắm.
Sau đó Nghiêm Bách Tông liền đi tới thế giới của cậu, hắn chân thật sinh động như vậy, mang theo tất cả ưu điểm cậu thích, thỏa mãn toàn bộ ảo tưởng của cậu với đàn ông. Một người đàn ông như vậy ở dưới cùng mái hiên với cậu, cậu làm sao có thể không động lòng.
Cậu rơi vào trong tình yêu này, quả thực là chuyện mệnh số đã định trước.
Rất nhiều đồng chí đều sẽ thở dài, nói nếu như mình là thẳng nam thì tốt rồi, hoặc nói nếu là phụ nữ thì tốt rồi, có thể quang minh chính đại mà ở cùng đàn ông, sẽ oán giận trời cao vì sao lại cho mình trở thành đồng tính luyến ái. Kỳ Lương Tần lại chưa bao giờ có loại suy nghĩ này. Làm đồng chí tự nhiên là chuyện rất đau khổ, loại đau khổ này dù là hủ nữ cũng chưa chắc có thể hiểu được. Nhưng cậu cảm thấy mình thân là đàn ông, có thể ở cùng với đàn ông là một chuyện thực hạnh phúc, nỗi đau khổ của cậu chưa bao giờ ở chỗ mình là một đồng tính luyến ái, mà ở chỗ cậu không có người để yêu.
Cậu đại khái vẫn là ấu trĩ đi, nói dễ nghe một chút, có lẽ xem như thuần túy ngây thơ, với cậu mà nói, nỗi khổ thân là ngoại tộc khi so sánh với tình yêu cũng không tính là cái gì, trên đời này không có gì càng đáng quý hơn so với tình yêu.
Đại khái chính là bởi vì vậy, cậu đối với Nghiêm Bách Tông mới có dục vọng lửa nóng và tình yêu say đắm đến thế, cậu đem dục vọng và tình yêu tích góp vài chục năm đều trút ra.
Chỉ là trước đây cậu cho rằng tình yêu rất tốt đẹp, rất ngọt. Hiện giờ mới biết được, tình yêu có rất nhiều vị, ngoại trừ ngọt ngào, còn có chua và chát, cay và đắng, nhưng chua xót cũng không phải chua xót đơn thuần, cay đắng cũng không phải cay đắng đơn thuần, tình yêu chân thật đánh tan một vài ảo tưởng hư vô của cậu trước đây về tình yêu, nhưng mà cũng càng lo lắng, càng khiến người ta không bỏ xuống được, càng khắc cốt ghi tâm.
Cậu không biết đối mặt Nghiêm Bách Tông như thế nào, vì thế liền cúi đầu, vuốt nắp chai nước khoáng.
Ngồi ở đối diện Nghiêm Bách Tông, cậu cảm thấy vô cùng dày vò, có chút không hít thở được. Vì thế cậu liền dịch qua bên cửa sổ, mở cửa sổ xe ra.
Đã là buổi sáng, ánh mặt trời chói mắt, bên ngoài gió nóng, thổi loạn tóc cậu. Nghĩ đến Nghiêm Bách Tông có lẽ đang nhìn cậu, trong lòng cậu trồi lên một loại kiểu cách ra vẻ ta đây, cậu tựa vào cửa sổ xe, mặc cho gió thổi tóc cậu, hỗn độn bay múa trên mặt cậu.
Nhưng mà Nghiêm Tùng Vĩ lại đột nhiên nhích lại gần, tựa vào sau lưng cậu, gối lên vai cậu hỏi: “Nghĩ cái gì vậy, yên tĩnh thế.”
Hô hấp của hắn phun đến sau lỗ tai cậu, Kỳ Lương Tần nhìn phía trước sắp tiến vào con đường rợp bóng cây, nói: “Tôi thích nhất loại đường này, che lấp mặt trời, mùa hè liếc nhìn một cái cũng cảm thấy mát mẻ.”
Cậu vừa dứt lời, xe liền chạy vào con đường cây xanh, làn da trên mặt có thể rõ ràng cảm nhận được làn gió lập tức thay đổi nhiệt độ, mát mẻ hợp lòng người.
“Tôi không thích loại đường này, lúc mùa xuân nơi nơi đều là bay phất phơ, phiền chết người.”
Nghiêm Tùng Vĩ ngồi thẳng thân thể, bỗng nhiên chuyển phương hướng, đưa lưng về phía cậu nói: “Cậu để tôi dựa một hồi.”
Hắn nói xong liền nằm xuống, sau lưng dựa vào cậu. Kỳ Lương Tần muốn động đậy, quay đầu nhìn thấy Nghiêm Bách Tông, bỗng nhiên dừng lại, thành thành thật thật tựa vào cửa sổ xe. Nằm úp sấp một hồi, cậu trộm nghiêng đầu nhìn Nghiêm Bách Tông, lại phát hiện Nghiêm Bách Tông đang nhìn cậu, cậu lại nhanh chóng quay đi, nhếch môi.
Trong không khí có một loại sóng ngầm mờ ám bắt đầu khởi động, giống như làn gió ngày hè này, ấm áp. Kỳ Lương Tần nghĩ thầm rằng, hiện giờ Nghiêm Bách Tông mới vừa biết chuyện kết hôn giả, có thể bình tĩnh mà tiếp thu cậu như thế đã thực không dễ dàng, giờ này khắc này, cậu cần phải giấu chặt cái đuôi hồ ly.
Bởi vì không nghĩ tới Nghiêm Bách Tông lại bao dung như vậy, cho nên cậu có chút hối hận chuyện hôn trộm đêm qua và hôm nay đưa cái quần lót kia lên. Lúc cậu làm hai chuyện này đều suy nghĩ cái gì vậy, cậu thật đúng là tà tâm không thay đổi.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn cây ngô đồng nước Pháp gần như che khuất toàn bộ ánh mặt trời ngày hè, nghe nói có một thành phố, cũng trồng đầy loại cây này, là một người trồng vì vợ hắn. Người khác tuy rằng chê khen nửa nọ nửa kia, nhưng tấm lòng này, cũng khiến người khác sinh lòng hướng tới.
Cậu tựa vào cửa sổ xe, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đã dựa vào ghế nhắm hai mắt lại. Vì thế cậu nằm nghiêng, nhìn gương mặt góc cạnh phân minh của Nghiêm Bách Tông, cảm thấy người đàn ông này thật đẹp trai, thật sự khiến cậu không có biện pháp không thích, đây là gương mặt dụ người ta phạm tội.
Nghiêm Bách Tông với cậu mà nói có bao nhiêu xa không thể thành, trong lòng cậu rất rõ ràng, tuy rằng luôn tránh suy nghĩ những chuyện phiền lòng đó, nhưng mà hiện giờ cậu đã là người yêu trên danh nghĩa của Nghiêm Tùng Vĩ, tương lai tái hôn với Nghiêm Bách Tông, không trải qua một phen bụi gai đường máu chỉ sợ không đến được bên cạnh Nghiêm Bách Tông.
Nhưng cậu vốn không có cơ hội quen biết Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông như thể một giấc mộng đẹp của cậu, trên trời sẽ không rơi bánh nhân thịt, cậu vừa tiếp nhận may mắn này, cũng phải tiếp nhận sự chua xót gian nan này, thế cũng tốt, không phải thứ không làm mà hưởng, lúc có được lòng càng yên ổn.
Đây chính là Nghiêm Bách Tông, còn quý giá hơn so với giải thưởng lớn một ngàn vạn, trên đời chỉ có một Nghiêm Bách Tông này, Nghiêm Bách Tông đáng để dựa vào, một khi yêu nhau, thì sẽ cho cậu một đời yên ổn hạnh phúc.
Về đến nhà, lão thái thái tự nhiên lại lải nhải một phen: “Mấy đứa vợ chồng tân hôn mê chơi đùa, cũng tránh không được, chỉ là về sau chú ý chút, ta bảo dì Xuân trải thảm trong phòng vệ sinh cho hai đứa, về sau sẽ không sợ trượt, nhưng hai đứa cũng phải có đúng mực, phòng tắm là chỗ để tắm rửa, hay là chỗ để nô đùa?”
Nghiêm Tùng Vĩ và Kỳ Lương Tần gật đầu vâng dạ, ngược lại là Nghiêm Viện không e lệ, nói: “Mẹ, mẹ không biết, hiện giờ phòng tắm đối với người trẻ tuổi mà nói, cũng không phải chỉ là chỗ để tắm rửa thôi đâu.”
Nghiêm Tùng Vĩ lập tức nhéo lỗ tai cô: “Con nhóc hư hỏng này, càng ngày càng không biết xấu hổ.”
“Đừng cứ nhéo lỗ tai em gái con, một đám đều là người lớn rồi, bao giờ hai người các con có thể học được một nửa ổn trọng của anh cả các con, ta cũng phí sức ít chút sống lâu thêm hai năm.” Lão thái thái nói xong chỉ Kỳ Lương Tần: “Còn không nữa thì có thể hiểu chuyện như tiểu Tần, ta cũng thỏa mãn.”
Kỳ Lương Tần đứng ở nơi đó ngượng ngùng cười, ngượng ngùng hướng nội vốn là bản tính của cậu, trong mắt lão thái thái thoạt nhìn chính là nhu thuận dịu ngoan. Con dâu ư, quá diễm lệ phô trương hoặc là quá lạnh lùng không thú vị đều không tốt, chính là phải ngốc ngốc ngoan ngoãn lộ ra chút tinh thần phấn chấn như tiểu Tần, mới khiến người ta vừa lòng nhất.
Kỳ Lương Tần và Nghiêm Tùng Vĩ từ trên lầu đi xuống, Nghiêm Bách Tông dường như đang ở trong phòng khách chờ bọn họ, nhìn thấy bọn họ xuống, liền kêu: “Cái đó, tiểu Kỳ, cậu tới một chút.”
Kỳ Lương Tần hơi sửng sốt, nhìn nhìn Nghiêm Tùng Vĩ, Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Đi đi.”
Nghiêm Tùng Vĩ về phòng ngủ, Kỳ Lương Tần liền đi theo Nghiêm Bách Tông, lại không vào phòng Nghiêm Bách Tông. Nghiêm Bách Tông đi tới cửa, đem túi giấy to treo trên tay nắm cửa đưa cho cậu: “Quần áo, trả lại cho cậu.”
Kỳ Lương Tần hơi xấu hổ, nhận ở trong tay. Nghiêm Bách Tông nói: “Đây là áo sơ mi và quần.”
Kỳ Lương Tần càng xấu hổ, cúi đầu “à” một tiếng.
Nghiêm Bách Tông nói: “Còn lại tôi sẽ không trả.”
Kỳ Lương Tần “ưm” một tiếng, đầu cúi thấp hơn, chỉ còn lại hai lỗ tai đỏ bừng.