Nam nhân thế kia sao có thể vì y dìu Lý Mật Nhi bị thương mà biến hóa, bất quá, Nhiếp Minh Viễn nhìn như không có biết Lý Mật Nhi bị thương, vậy hẳn là hiểu lầm khi thấy y dìu cô ấy đi, hắn cũng sẽ hiểu lầm sao? Cố Hoài Dương không khỏi nhìn về phía Nhiếp Minh Viễn, thử dò xét nói ra một câu khiến y vô cùng hối hận về sau, “Cùng cô ấy cũng không tệ, sau này có cơ hội hợp tác cũng tốt.”
“Két!” Tiếng thắng xe bén nhọn vang lên trong đêm tối.
Cố Hoài Dương bất ngờ hoảng hốt, Nhiếp Minh Viễn tắt máy xe, quay đầu nhìn y, Cố Hoài Dương lúc này mới phát hiện nơi xe dừng là một cái ngõ hẻm, khó hiểu hỏi: “Sao lại dừng xe ở chỗ này?”
“Anh muốn nói chuyện với em.” Nhiếp Minh Viễn ghé sát vào y, khí tức trên người nháy mắt bao phủ Cố Hoài Dương.
Cố Hoài Dương dưới hơi thở của hắn mà thất thố bất an, trong đầu nảy ra ý nghĩ muốn bước ra khỏi xe, y vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt hắn, đôi con ngươi kim sắc nhìn chằm chằm vào y suýt chút nữa đã làm y chùn bước, theo từng động tác của hắn, không khí trong xe mỗi lúc một lạnh hơn, tây trang phẳng phiu trên người mơ hồ không thể che đậy khí tức thô bạo, tựa như mãnh thú sẵn sàng phát hỏa bất cứ lúc nào, y theo bản năng muốn mở cửa xe, lại bị Nhiếp Minh Viễn dùng tay kéo trở về ghế ngồi, dưới tình thế cấp bách động tác có phần thô lỗ, “Em muốn đi đâu!”
Lưng đập mạnh vào ghế da nhượng hô hấp Cố Hoài Dương chợt rối loạn, “Em muốn xuống xe nói chuyện.”
“Ở trong này.” Bàn tay nóng ấm trực tiếp ôm ngang hông y, Nhiếp Minh Viễn ngưng mắt nhìn y, khí tràng cường đại đến mức kéo không khi chung quanh lạnh đi, “Không có lệnh của anh, chỗ nào em cũng không được đi.”
Cố Hoài Dương kinh ngạc nhìn Nhiếp Minh Viễn, từ trước đến nay cử chỉ của Nhiếp Minh Viễn đều ôn nhu nhẹ nhàng, y chưa từng thấy qua dáng vẻ nổi giận của hắn, nhưng giờ phút này lại cảm nhận được lệ khí rõ ràng phát ra trên người hắn, là vì lời nói của y sao? Khi nhìn đến gương mặt của hắn, hô hấp liền trở nên dồn dập nặng nề, đôi mắt màu hoàng kim cuồn cuộn như sóng biển siết lấy y. Cố Hoài Dương có cảm giác lúc này Nhiếp Minh Viễn rất nguy hiểm, từ đáy lòng xuất ra ý nghĩ muốn chạy trốn, nhưng cả người bây giờ lại bị giam cầm trên ghế, cảm giác áp bức mãnh liệt đập vào mặt, Cố Hoài Dương hoàn toàn không thể nhúc nhích, trơ mắt nhìn cánh môi duyên dáng đi tới bên gáy, nhiệt khí thở ra khiến sống lưng y lạnh run.
“Em tuyệt đối không được phép có cảm giác với nữ nhân, hảo cảm cũng không được.”
Cố Hoài Dương có phần lo sợ dò hỏi, “Tại sao…”
“Em là của anh.” Nhiếp Minh Viễn liếm lỗ tai y, “Trừ anh ra, em không thể thân cận với ai khác.”
“Chớ….Ngô….” Đầu lưỡi trơn trượt liếm láp một đường từ tai xuống cổ, Cố Hoài Dương chợt muốn chống cự, đáng tiếc cánh tay rắc chắc ngăn chặn bên eo kia nhượng y khó có thể chuyển động, y đưa tay để trên vai Nhiếp Minh Viễn.
Nhiếp Minh Viễn không hề báo trước cắn lên cổ y, tựa nhu quỷ hút máu cắn xuống, đau đớn mãnh liệt làm Cố Hoài Dương muốn chạy trốn, ngược lại lực đạo bên eo càng thêm dùng sức, Cố Hoài Dương đau đến giãy dụa, “Dừng tay…”
Nhiếp Minh Viễn rời đi cổ y, dùng lưỡi liếm lên vết thương mới vừa được tạo ra, “Người duy nhất có thể lưu lại dấu vết trên người em là anh!”
Khẩu khí chiếm đoạt mười phần làm Cố Hoài Dương đỏ mặt, Nhiếp Minh Viễn cúi người hôn y, đoạt đi hết thảy mọi điểm ngọt ngào trong miệng y, hôn y đến cả hô hấp cũng khó khăn, đôi tay trắng nõn mang tính xâm lược xoa nắn lồng ngực, dù cách một lớp vải vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay ấy truyền đến, nóng đến dọa người….
Giấy kế tiếp áo sơ mi của Cố Hoài Dương liền bị xé xuống, thân thể rắn chắc bại lộ trong không khí, dưới ánh đèn xe thoạt nhìn vô cùng mê người, bàn tay mềm nhuận như ngọc bị mất khống chế không ngừng tăng thêm lực đạo, lướt một đường từ bả vai dày rộng xuống lồng ngực tráng kiện, càn rỡ vuốt ve tầng da thịt bóng loáng, cảm thụ thân thể y dưới động tác của hắn mà phập phồng, một đường đi thẳng xuống phần bụng bằng phẳng….
Cố Hoài Dương liên tục thở dốc, “Ngô….”
Nhiếp Minh Viễn rời đi môi y, giống như đang thưởng thức món ngon mà liếm cổ y, Cố Hoài Dương vốn muốn trở người, nhưng chỉ cần y cử động một cái, thân thể bóng loáng liền ma sát với cơ thể của Nhiếp Minh Viễn, hô hấp hắn trầm xống, cúi đầu liếm lên đầu v* y, đôi tay nóng như lửa lui xuống hạ thân y….
“Dừng tay….” Cố Hoài Dương mơ hồ cảm thấy hắn muốn tiếp tục làm ở chỗ này, giãy dụa càng thêm lợi hại.
Nhiếp Minh Viễn không chút để ý chặn y lại, cách lớp quần thô lỗ xoa nắn bộ vị phái nam của y, cảm thấy dục vọng của y từ từ biến hóa, ngón tay miêu tả hình dáng khi cương, “Em cứng rồi.”
“A….Ngô!” Hô hấp nhất thời nặng nề.
Nhiếp Minh Viễn liếm lên lỗ tai y, “Với nữ nhân cũng có thể vậy sao?”
“Không phải….” Cố Hoài Dương theo bản năng lắc đầu, nghe được ý tứ trêu đùa của hắn liền nhắm mắt lại.
“Nhìn anh.” Hơi thở phun lên trên mặt, Cố Hoài Dương xấu hổ không chịu phối hợp, hắn luồn tay vào trong vuốt ve tính khí y, Cố Hoài Dương ngay lập tức mở mắt, bốn mắt giao nhau, một dòng điện vọt qua người Nhiếp Minh Viễn, hắn càng thêm tùy ý chơi đùa với dục vọng của y, tính khí nhạy cảm dưới tay hắn dần chảy ra chất lỏng, Nhiếp Minh Viễn biết y có cảm giác, bắt đầu khơi dậy dục vọng của y.
“Ngô….A….Không….” Cố Hoài Dương vốn ở phương diện này rất ngây ngô, nào chống lại được sự trêu chọc của hắn, trong nhất thời chỉ có thể giãy dụa thân thể, rồi lại không cách nào kháng cự được khoái cảm dục vọng vuốt ve, tay hắn như một người thợ săn giảo hoạt, không ngừng tìm kiếm đùa giỡn địa phương nhạy cảm của y, ma sát ướt át, để cho nơi đó càng thêm sưng huyết, nhiệt khí toàn thân tập trung nơi bụng dưới, thân thể ngày một nóng, cơ hồ là hòa chung một nhiệt độ với ngón tay Nhiếp Minh Viễn, y nhịn không được mà thở dốc, cổ cũng đỏ hồng lên.
“Còn muốn chống cự sao? Anh thấy em rất có cảm giác nha.” Tay Nhiếp Minh Viễn vòng trên tính khí căn phồng của y, dùng kỹ xảo mà vuốt ve lên xuống, ngón tay thô lỗ đè trên lỗ nhỏ.
“Không…..A…..” Mặt Cố Hoài Dương đỏ chẳng khác nào quả táo, cắn răng nhẫn nại khoái cảm kích thích não bộ, nhưng Nhiếp Minh Viễn càng muốn trêu đùa y, ma sát thúc giục y đạt cao trào, toàn thân y bỗng nhiên cứng đờ, nhịn không được muốn bắn, nhưng sắp đạt đến cao trào lại bị hắn chặn đường phát tiết ——
“…..Buông ra!” Cố Hoài Dương hét lớn.
Nhiếp Minh Viễn không vội từ từ liếm láp y, “Muốn sao?”
“….” Cố Hoài Dương trầm mặc, đường cong gò má lộ ra đặc tính phát nam kiên nghị.
Nhiếp Minh Viễn dùng ngón tay ma sát lên phần đỉnh ươn ướt, Cố Hoài Dương phát ra một tiếng hừ mũi nhẹ, “Anh….Ân…..Dừng tay…..”
“Không nói vậy cứ để thế này đi.” Nhiếp Minh Viễn vuốt ve tính khí đã nổi gân xanh, đôi con ngươi kim sắc không dấu vết theo dõi y, nhìn vẻ mặt y hãm sâu dục vọng, nhìn cơ thể y không ngừng run rẩy, nhượng hắn nổi lên khát vọng muốn hung hăng chiếm đoạt, hắn cúi đầu hôn y, động tác càn rỡ sờ loạn làn da căng bóng mồ hôi của Cố Hoài Dương, lồng ngực phái nam trắng kiện bị mồ hôi bao phủ, đôi mắt đen nhánh phủ kín một tầng sương, vốn trước đó đã vô cùng xinh đẹp, sau khi nhiễm tình dục càng thêm phần phong tình vạn chủng, cặp mắt kia nhìn hắn….
Nhiếp Minh Viễn có chút thất thần, ngón tay buông lỏng, một cỗ nhiệt dịch nóng bỏng từ trong bắn ra, Nhiếp Minh Viễn ngẩng đầu nhìn Cố Hoài Dương, dùng tay lau đi một ít nhiệt dịch dính trên đầu v* y, “Lại để em tránh thoát.”