Nhiếp Minh Viễn bắt đầu nói sang chuyện khác, “Nghe nói gần đây cậu sắp quảng bá bộ phim mới?”
“Ừ, vừa lúc trùng với lịch quảng cáo bên cậu, xem ra rất có duyên.”
“Tôi không ngờ công ty bên cậu có khả năng như vậy…”
“Nếu bàn về tư cách tôi nào so được với Nhiếp tiên sinh.”
Cố Hoài Dương kinh ngạc nhìn hai người đứng trò chuyện ở hành lang, cho rằng hai người này là bạn bè, hoàn toàn không biết đây là hai ông chủ của hai công ty giải trí lớn, hai người từ trước đến nay đối chọi gay gắt kẻ sống người chết, không giống như lúc này mang trên người tư thái ưu nhã của quý tộc thượng lưu hài hòa trao đổi, kì thực trong tâm mỗi người đều cất giấu một khẩu súng. Một vì đối phương cố ý dời lịch quảng bá trùng với của tổ kịch “Ngâm Mộ Giang”, một vì người kia dám cướp đi vai diễn của Lục Hành, cả hai đều ảnh hưởng đến lợi ích của họ, nhìn bề ngoài tuy là bình thản trò chuyện nhưng thật sự kẻ nào mà chẳng muốn bắn chết đối phương, mà Cố Hoài Dương đã uống rượu vào cho nên có chút trì độn, hoàn toàn không biết bọn họ đang thảo luận cái gì…
Sau cùng, Nhiếp Minh Viễn là người kết thúc trước ôm Cố Hoài Dương rời đi, Cố Hoài Dương không giãy giụa đi theo hắn, lưu lại Tân Đồ Hiên đứng độc một chỗ hàm xúc nhìn theo Cố Hoài Dương, xoay người trở về gian phòng.
Đôi khi cuộc sống như một bộ phim điện ảnh, Lục Hành từ trong gian phòng bước ra vô tình bắt gặp Nhiếp Minh Viễn cùng Cố Hoài Dương, y vốn chìm đắm trong không gian riêng của mình, nào có biết nếu y quay đầu lại sẽ nhìn thấy ánh mắt quỷ quyệt của Lục Hành từ phía sau bắn tới.
Nhiếp Minh Viễn đỡ Cố Hoài Dương rời khỏi quán bar, gió đêm lành lạnh thổi qua mặt giúp Cố Hoài Dương thanh tỉnh đôi chút, cất bước muốn đi, kết quả tứ chi lại không chịu nghe lời nhũn xuống, mắt thấy bản thân sắp chật vật ngã xuống đất, thân thể liền được Nhiếp Minh Viễn vịn lấy, “Tôi giúp em, em đến đứng còn không vững.”
“Tôi có thể tự mình đi.” Cố Hoài Dương không được tự nhiên đẩy Nhiếp Minh Viễn ra, cánh tay hữu lực mạnh mẽ ôm ngang hông y, nhiệt độ cực nóng từ lòng bàn tay Nhiếp Minh Viễn xuyên qua lớp vải mỏng truyền đến, có điểm nóng cháy, một cỗ nhiệt lưu không khống chế được theo từng đụng chạm của hắn mà dâng lên, Cố Hoài Dương theo bản năng muốn tránh thoát, vòng tay bên thắt lưng lại tăng thêm lực độ, Cố Hoài Dương hơi khẩn trương, gương mặt tuấn tú đỏ ửng như trái cà chua chín, “Tôi phải về nhà…”
Nhiếp Minh Viễn nhìn y, “Nhà tôi cách đây không xa, để tôi đưa em về nghỉ ngơi.”
Trong tiềm thức cảm giác được đến nhà hắn rất nguy hiểm, Cố Hoài Dương do dự đôi chút rồi cự tuyệt, “Không cần phiền toái, tôi có thể tự về nhà.”
“Về nhà tôi đi, em như vậy tôi không yên lòng.” Thanh âm Nhiếp Minh Viễn dịu dàng bên tai nhượng người khó có thể kháng cự.
“…Ừ.” Cố Hoài Dương suy nghĩ một chút vẫn đáp ứng, cảm thấy đã trễ thế này rồi về nhà quả thật có điểm phiền, cũng không phản đối đề nghị của Nhiếp Minh Viễn.
Đôi con ngươi màu vàng chợt lóe sáng, tựa như đã thu hết mọi ánh sáng vào đôi mắt hắn, mặc kệ Cố Hoài Dương vì say rượu dẫn tới phản ứng trì độn (bình thường vốn cũng có chút chậm chạp) hay là tín nhiệm hắn nên mới buông xuống đề phòng, cả hai đều là một thói quen tốt, huống chi y còn nguyện ý đến nhà hắn đồng nghĩa với việc hắn sẽ có thêm thời gian để ở chung với y, dẫn tới những tiến triển sâu xa về sau… Nghĩ đến đây, trong ngực bỗng trào lên một luồng khí nóng, nhịp tim phút chốc tăng vọt. Thình thịch! Thình thịch! Theo từng tiếng tim đập kịch liệt, Nhiếp Minh Viễn càng đem Cố Hoài Dương ôm chặt vào người, không lâu sau một chiếc xe xa hoa dừng lại ven đường, hắn mở cửa xe, đỡ Cố Hoài Dương ngồi vào, ngẩng đầu hạ lệnh với tài xế phía trước, “Trở về biệt thự.”
“Vâng.” Tài xế không thay đổi sắc mặt ngồi ở ghế lái, đối với nam nhân mà ông chủ mang theo bên người không có hứng thú tìm hiểu, nhận được mệnh lệnh rồi đạp chân ga hướng trở về biệt thự.
Qua hai điểm đèn xanh đèn đỏ, đầu óc Cố Hoài Dương choáng đến đau, khuôn mặt tái nhợt ghé vào bên cửa sổ, Nhiếp Minh Viễn cho là y muốn nôn, vội vã ấn nút mở cửa sổ màu đen, gió lạnh gào thét thổi vào mặt, Cố Hoài Dương cảm thấy thư thái được một chút, vựng vựng nặng nề ngã đầu xuống, “Cẩn thận.” Nhiếp Minh Viễn kịp thời bảo vệ được cái đầu của y, tránh khỏi để cả người y đụng vào cửa sổ thủy tinh.
Hai mươi phút sau, ô tô lái vào một khu dân cư cao cấp, tại thành phố này ngày càng ưa chuộng kiểu nhà cao tầng, tiêu chuẩn nhà theo kiến trúc Anh quốc tinh xảo, những tòa biệt thự năm tầng cao chót với nóc nhà màu gạch đỏ, mỗi một nhà có một sân riêng, trên có không gian độc lập, dưới có vườn hoa tư gia, riêng tư kín đáo. Cư trú ở nơi này đều là người ngoại quốc, người gốc Hoa tương đối nhiều, xung quanh có trung tâm tráng lệ, câu lạc bộ golf, câu lạc bộ cưỡi ngựa, những trò tiêu khiển mang tính quốc tế đều có đầy đủ.
Tài xế mặt vô biểu tình đem xe lái vào khu dân cu, xuyên qua khu vườn cảnh nghệ thuật như tiên, dừng ở trước biệt thự của Nhiếp Minh Viễn, gã xuống xe cung kính mở cửa, “Thưa ngài đã tới nơi.”
“Cậu đem xe vào nhà sau đó về nghỉ ngơi đi.” Dứt lời hắn đỡ Cố Hoài Dương xuống xe, “Được rồi, chúng ta về đến nhà rồi.”