“Làm sao đây, ước định của chúng ta, em nhất định trốn không thoát đâu.” Nhiếp Minh Viễn cúi sát người về phía y, đôi môi diễm lệ dọc theo cổ một đường đi xuống, đôi tay trắng nõn tham lam vuốt ve đường cong thân thể y, Cố Hoài Dương bận rộn đẩy bờ vai hắn, “Đừng hôn cổ.” Hôm nay y phải trở lại tổ kịch quay phim, lưu lại hôn ngân trên cổ rất phiền.
“Những chỗ khác thì được?” Ánh mắt Nhiếp Minh Viễn lóe lên nhìn y, đưa tay xoa nắn đầu v* sưng đỏ của y.
Cố Hoài Dương phát ra một tiếng hừ nhẹ, “Ngô….” Nơi đó tối hôm qua gặm cắn quá độ bây giờ rất đau, hiện tại bị hắn đùa bỡn trong tay khó có thể chịu được.
“Mới sáng sớm đã phát ra thanh âm này, em muốn câu dẫn anh sao?” Nhiếp Minh Viễn ôm siết eo y, cúi đầu liếm lên nụ hoa sậm màu.
Cố Hoài Dương dùng sức đẩy hắn ra, “Không có…. Ngô…..”
Nhiếp Minh Viễn há miệng ngậm lấy đầu v* y, lực đạo trên vai nhất thời tăng lên, ngăn chặn hành vi dâm loạn của Nhiếp Minh Viễn, hắn uy vũ cường thế như mãnh sư trắng, ưu nhã nhưng lại tràn đầy tính xâm lược, da thịt tuyết trắng như quỷ hút máu áp trên người y, bắp thịt rắn chắc chặn đường lui của y, tối hôm qua thân thể y đã đích thân trải nghiệm loại trói buộc không cách nào chạy trốn được này, sau đó còn vô lực cầu xin tha thứ.
Hắn ở phương diện tình dục quả nhiên làm y chịu không nổi, rõ ràng hôm qua điên cuồng hoan ái, vốn cho rằng hắn đã thỏa mãn ai ngờ mới sáng sớm đã tỉnh lại, không những thế còn khí thế bừng bừng, mắt thấy mái tóc màu hồng ẩn hiện trong chăn, từ từ di chuyên xuống, mỗi một cử động đều nhượng Cố Hoài Dương phát ra tiếng thở dốc, hô hấp dần trở nên hỗn loạn, hai tay đặt trên cơ thể hắn không có biện pháp nắm chặt, chăn mỏng phập phồng, mãi cho đến khi hai chân y bị gập lên——
“Không…. Không được….” Cố Hoài Dương giãy dụa muốn tách ra, thân thể vẫn như cũ bị áp dưới thân Nhiếp Minh Viễn, theo từng động tác của hắn mà không ngừng thở dốc, “Ngô….Nơi đó, đừng….” Không sợ y chống cự, cúi đầu ngậm bộ vị nam tính vào miệng, khoái cảm từ nơi đó truyền đến làm thanh âm Cố Hoài Dương dần tan, nhớ đến bộ dáng hắn chuyên chú vuốt ve cơ thể y, cả người nháy mắt nhuyễn xuống, cổ họng phát ra hàng loạt âm thanh rên rỉ.
Thanh âm động tình của y không thể nghi ngờ chính là mồi câu cho Nhiếp Minh Viễn, đầu lưỡi ngày một tham lam, dục vọng phía dưới tựa hồ cũng vui vẻ chảy ra một ít dịch trắng, động tác hắn từ từ tăng nhanh, thời điểm lúc y chuẩn bị bắn ra liền dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn y khó chịu giãy dụa, tiến tới bên tai y, thanh âm trầm thấp xen lẫn nhu tình sắp sửa bộc phát, “Muốn sao?”
Thân thể Cố Hoài Dương chảy qua một dòng nhiệt nóng, “Ngô…”
“Muốn anh giống như hôm qua tiến vào nơi này không?” Nhiếp Minh Viễn gợi tình liếm láp lỗ tai y, ngón tay cọ xát lối vào bên dưới.
Sống lưng Cố Hoài Dương nhất thời tê dại muốn tránh lại bị Nhiếp Minh Viễn ôm chặt lấy, “Anh sẽ dịu dàng, sẽ không làm em bị thương.” Sau đó, tựa như điên cuồng theo đuổi khoái cảm, tính khí chờ được vận động ma sát với huyệt khẩu của y, hai tay gấp gáp vuốt ve cơ ngực cùng cái mông cong, nhượng đầu óc y nhuyễn thành một đoàn, sắc mặt đỏ bừng nghiêng đầu thở dốc, Nhiếp Minh Viễn cường thế tiến nhập vào cơ thể y, âm thanh mập mờ dâm tục từ trên giường lớn phát ra….
Vất vả lắm Cố Hoài Dương mới rời giường, hai chân đều phát run, nhưng so với lần trước không thể xuống giường đợt này xem ra đã tốt hơn nhiều, tiếp đó Nhiếp Minh Viễn chợt tiến sát tới bên tai y, nói: “Do hôm nay em có công việc, anh tha cho một chút.”
Nghe vậy, mặt Cố Hoài Dương cơ hồ đỏ đến mức có thể rỉ máu, khó mà tưởng tượng được nếu hắn dùng hết sức thì đến nửa cái mạng của y chắc cũng không còn, mắt thấy đôi tay mềm như ngọc thạch lại vuốt ve eo y, nháy mắt vội tránh ra, “Em xuống giường.”
Dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo tử tế, chạy vào phòng tắm rửa mặt, chờ y ăn mặc chỉnh tề cả người nhẹ nhõm khoan khoái bước ra, đồng hồ đã điểm mười giờ, gấp gáp muốn gọi điện thoại cho tổ kịch, Nhiếp Minh Viễn mỉm cười ngăn y lại, “Không cần vội, phân diễn của em là buổi chiều, giờ có đi cũng phải chờ những diễn viên khác quay xong mới có thể bắt đầu.”
Cố Hoài Dương khẩn trương nhìn Nhiếp Minh Viễn, “Vậy cũng được sao? Diễn viên lúc nào cũng phải ở phim trường mới đúng.” Y biết phân diễn cuối của y sắp xếp vào buổi chiều, nhưng lúc trước người sản xuất Karl đã yêu cầu y lúc quay phim không thể bỏ bê công việc của mình.
“Không sao, coi như trước khi kết thúc nghỉ ngơi một chút.” Nhiếp Minh Viễn dắt y vào bàn ăn, “Chờ em ăn xong bữa trưa anh sẽ chở đến phim trường.”
Cố Hoài Dương chủ động đề nghị, “Để em đi làm.”
“Quản gia đã làm rồi.” Nhiếp Minh Viễn kéo cái ghế ra, ý bảo y ngồi xuống.
Cố Hoài Dương nhìn về hướng nhà bếp, quả nhiên trong phòng có một nam nhân trung niên đứng nấu cơm, không khỏi thắc mắc, “Quản gia sống ở đây sao?”
“Ông ấy ở gần đây, lúc cần sẽ tới.” Nhiếp Minh Viễn rót một ly nước cho y.
Cố Hoài Dương bưng ly nước lên uống ngay một hơi, “Cha mẹ anh đều sống bên Anh sao?”
“Ừ, họ định cư ở Anh.” Thấy dáng vẻ y hứng thú, Nhiếp Minh Viễn quyết định ngồi xuống trò chuyện với y, “Cha anh là luật sư, lúc đi Toronto đã gặp mẹ anh.”