Sau khi phỏng vấn chấm dứt, diễn viên chủ yếu mặc trang phục diễn cùng phóng viên phỏng vấn, đợi mọi thứ xong xuôi đã bảy giờ tối, phóng viên rời đi, một ngày công việc chấm dứt, Cố Hoài Dương mệt mỏi chỉ muốn trở về nhà ngủ. Nhưng mà tổ kịch đã chuẩn bị tiệc cho Tết Đoan ngọ, mời đạo diễn, diễn viên cùng các bộ phận khác đi ăn, Cố Hoài Dương đã đáp ứng Nhiếp Minh Viễn dùng cơm, y đành phải lên tinh thần ngồi xe đi chung với tổ kịch. Bởi vì có nhiều người tham gia, Karl tổ chức tiệc ở một quán bar xa xỉ,, một gian phòng đủ để hai mươi người ngồi, trong đó còn có một số nhà đầu tư tham gia, vô cùng náo nhiệt.
Nhân viên phục vụ mang thức ăn lên bày biện, cái bàn lớn màu đỏ rất nhanh được phủ kín thức ăn hoa mỹ, mùi hương thơm ngọt ngào phiêu tán trong không khí, Cố Hoài Dương vốn chưa ăn cơm đã bị mùi thơm này nháo đến bụng kêu vang. Nhưng mọi người ai nấy cũng đều chưa động đũa, Cố Hoài Dương dù có đói cũng không dám động đậy, Nhiếp Minh Viễn ngồi bên cạnh y vẫn luôn chú ý đến, thấp giọng cùng Karl nói mấy câu.
Karl liền đứng dậy, vỗ tay một cái thu hút mọi người, “Hôm nay mọi người đã vất vả rồi, ăn trước đi, một lát nữa còn có rất nhiều thức ăn, mọi người không cần khách khí, ăn đi, ăn đi.”
Nhiếp Minh Viễn cầm đũa gắp thức ăn, những người khác thấy thế cũng bắt đầu động đũa, bữa ăn trong giới giải trí khá đơn giản, mọi người tập hợp lại ăn uống vui chơi, nâng chén uống rượu, khách sáo lời ra tiếng ra, hôm nay là Tết Đoan ngọ vậy mà vì để đuổi kịp tiến độ quay phim diễn viên ai nấy cũng không dám dị nghị, bọn họ đều rõ một ngày nghỉ việc kéo đến rất nhiều phiền toái cho tổ kịch mà bất luận kẻ nào cũng không gánh vác nổi; sau một ngày dài quay phim lại được ăn một bữa tối phong phú, mọi người trong tổ kịch đều rất thỏa mãn, trên bàn ăn ngẫu nhiên cùng nhau tán gẫu, không khí vô cùng hòa thuận.
Nhiếp Minh Viễn nhìn thoáng qua Cố Hoài Dương mất tự nhiên, “Trước kia em rất ít khi tham gia tiệc sao?”
“Lúc đầu có tham gia, về sau cái gì cho qua được liền cho qua” Cố Hoài Dương ăn bánh ú nhân thịt nhân viên phục vụ đem ra, hồi tưởng lại trước kia đã có vài người từng mời y nhưng đều bị y cự tuyệt, sau không còn ai hứng thú mời y nữa.
Ánh mắt Nhiếp Minh Viễn rơi trên người y, “Cảm thấy không vui sao?”
“Không quen thì đúng hơn, cũng không biết nên nói gì với bọn họ.” Cố Hoài Dương thấp giọng trò chuyện với Nhiếp Minh Viễn, y ở giới giải trí không biết cách ứng xử, không biết cách ngồi chung một chỗ ăn cơm, y cảm thấy rất mệt mỏi.
Đáy mắt Nhiếp Minh Viễn thoáng hiện qua tia đau lòng, “Em không phải là người thích náo nhiệt.”
“Tôi tương đối không phải là người thú vị.” Cố Hoài Dương vô cùng nghiêm túc nói, y thích ăn tôm nhưng lại ngại bóc vỏ tôm cho nên liền cứ thế mà cắn xuống.
Chân mày Nhiếp Minh Viễn không nhịn được nhíu chặt lại, “Đừng có ăn tôm như thế.” Hắn biết Cố Hoài Dương quay phim cực khổ, vừa quay xong đã phải tiếp nhận phỏng vấn, tối nay hắn muốn y được ăn uống thoải mái.
“Không sao, vậy cũng rất dinh dưỡng.” Cố Hoài Dương không để ý lắm cười cười, bất kể là vỏ tôm hay thịt tôm đều ngon, Nhiếp Minh Viễn lo lắng đề phòng, hắn sợ y làm răng mình bị thương.
Nhiếp Minh Viễn gắp tôm qua, thuần thục bóc vỏ, dễ dàng đem tất cả vỏ tôm lột bỏ, không bao lâu đã lột được thật nhiều tôm trong khi Cố Hoài Dương vẫn chưa ăn xong con trong chén, Nhiếp Minh Viễn lại đem một con khác để vào chén Cố Hoài Dương.
“Anh không ăn sao?” Cố Hoài Dương kinh ngạc hỏi.
Nhiếp Minh Viễn dịu dàng nhìn y, “Tôi không đói bụng, em có thích ăn cua không?” Thấy Cố Hoài Dương gật đầu, hắn lại cầm cua lên bắt đầu tách, đôi tay thon dài hữu lực, vững vàng vừa sức so với dao phẫu thuật còn hoàn hảo hơn, không biết hắn dùng phương pháp gì, tách một cái vỏ cua cứng liền bị bẻ ra làm hai lộ ra thịt cua thơm phức bên trong, tốc độ hắn rất nhanh, nước cua thậm chí còn không dính quá nhiều trên tay.
Cố Hoài Dương nghẹn họng trân trối nhìn Nhiếp Minh Viễn, “Anh từng học qua sao?”
Sợi tóc màu hồng dưới ánh đèn phảng phất phát ra ánh sáng, Nhiếp Minh Viễn thích thú nhìn Cố Hoài Dương, “Dù cho có cứng thế nào chỉ cần biết được bí quyết sẽ cạy ra được thôi.”
“Đơn giản vậy sao? Tôi cảm thấy anh rất chuyên nghiệp nha…” Chẳng biết tại sao sống lưng Cố Hoài Dương chợt lạnh, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi, Nhiếp Minh Viễn dịu dàng đem thịt cua đã bóc vỏ bỏ vào trong chén y, “Ăn nhiều một chút, lạnh rồi ăn không ngon.”