“Không cần để ý đến nó.” Nhiếp Minh Viễn rời đi Cố Hoài Dương, dư quang nơi khóe mắt tập trung tại đôi môi mê người của y, từ sâu trong đáy lòng dâng lên một cỗ mất mác, chính bởi vì cuộc điện thoại mà phá vỡ chuyện tốt, hắn liền không có hứng thú nhận. Tiếng chuông dừng lại ít lâu sau lại vang lên lần nữa, tựa hồ là một dạng nếu chủ nhân không tiếp thề không cam lòng, Cố Hoài Dương không khỏi nói một câu, “Nhanh nhận đi, có thể có chuyện quan trọng tìm anh đó.”
Nhiếp Minh Viễn trầm mặc, móc điện thoại Blackberry trong túi ra nghe, “Uy, chuyện gì?” Khẩu khí hắn rất kém, không một chút nào khách khí.
“Thưa ngài tôi đã lấy được tư liệu của vị trợ lý bên kia.” Thư ký Đường Vũ trong lòng run sợ báo cáo, không hiểu sao khẩu khí của ông chủ lại kém như vậy, rõ ràng là hắn yêu cầu anh lấy được tài liệu phải liên hệ ngay mà.
Nhiếp Minh Viễn liếc mắt nhìn Cố Hoài Dương, Cố Hoài Dương giả vờ như không nghe thấy gì, chú tâm vào bộ phim trên tivi, đôi môi Nhiếp Minh Viễn gợi lên nụ cười thản nhiên, “Đã biết, lập tức email cho tôi. Còn có chuyện gì không?”
“Không có, thưa ngài.”
Nhiếp Minh Viễn rất nhanh kết thúc cuộc trò chuyện, tiếng chuông lại lần nữa vang lên. Nhiếp Minh Viễn không khỏi nhíu chân mày, dường như bắt đấu phát hỏa, nhưng vẫn là kiên nhẫn tiếp điện thoại, an tĩnh nghe một hồi mới đáp trả, “Xin lỗi, tôi hiện tại không rãnh.”
Cố Hoài Dương nhìn hắn nhanh chóng cúp điện thoại, nhịn không được hỏi một câu, “Có bạn hẹn anh sao?”
Nhiếp Minh Viễn không có ý định nói cho y biết có một nữ nghệ sĩ muốn mời hắn uống rượu vì hắn biết rõ, Cố Hoài Dương là loại người đàng hoàng, gần như không bao giờ bước chân vào nơi đó, liền đơn giản giải thích một chút, “Phải, nhưng không cần đi.”
“Nhưng nếu là chuyện quan trọng thì anh cứ đi đi.” Con ngươi trong suốt của Cố Hoài Dương cùng ánh mắt sắc bén của Nhiếp Minh Viễn không hẹn mà gặp, một Nhiếp Minh Viễn trong chuyện tình cảm từ trước đến nay muôn màu muôn vẻ khó có dịp suy tư, chẳng qua vẫn kiên định nói một câu, “Không cần thiết.”
“…” Cố Hoài Dương kinh ngạc, không nghĩ hắn sẽ như thế giữ vững lập trường.
Nhiếp Minh Viễn cũng rất đỗi ngạc nhiên với quyết tâm của hắn, nhưng so với cùng nữ nghệ sĩ kia dùng rượu thỏa mãn dục vọng thân thể, hắn càng muốn ở bên cạnh Cố Hoài Dương, quyết định trong nháy mắt được đưa ra, không một chút do dự nào. Nếu là ngày trước hắn sẽ luôn đáp ứng lời mời tương tự, như có như không cùng những người khác nhau nói chuyện phiếm, tìm kiếm kích thích ở thân thể người khác, đối với đời sống cá nhân loạn lạc phóng túng, phần lớn mỗi ngày trôi qua hắn đều không nhớ rõ. Nhưng hiện tại, hắn thích được cùng ở một chỗ với Cố Hoài Dương, những chuyện trước kia cái gì cũng không làm, sợ hãi lòng tham của hắn sẽ dọa y chạy mất, sợ bị y chán ghét cho nên lúc chưa xác định được y đã đồng ý tiếp nhận hắn, hắn sẽ không làm những chuyện tổn hại đến mục đích chân chính của mình.
Ánh mắt Nhiếp Minh Viễn thâm thúy nhìn về phía Cố Hoài Dương, y không biết hắn đang suy nghĩ gì, nhớ đến việc y vừa mới ngủ quên, quẫn bách nhìn Nhiếp Minh Viễn, “Xin lỗi, lúc nãy tôi ngủ quên mất.”
“Không sao, tôi biết em ban ngày nhất định rất mệt mỏi.” Đôi con ngươi màu vàng của Nhiếp Minh Viễn lóe lên tia cười vui vẻ, nhìn Cố Hoài Dương đứng dậy rót cho mình một ly trà, hắn nhớ tới công việc ngày mai của y, liền hỏi, “Ngày mai em có mấy phân cảnh?”
Cố Hoài Dương suy nghĩ một chút, nói: “Đại khái chín cảnh.”
“Tôi có thể nhìn qua lịch phân công không?” Nhiếp Minh Viễn tao nhã hỏi.
“Dĩ nhiên.” Mặc dù bất ngờ với hành vi của Nhiếp Minh Viễn nhưng cuối cùng Cố Hoài Dương vẫn đem lịch quay đưa cho hắn.
Lịch quay phim của từng người sẽ do bên sản xuất Karl sắp xếp, phương diện công việc này hắn sẽ không can thiệp, chẳng qua hôm nay có thời gian đến tổ kịch nhìn công tác quay phim, bây giờ nghĩ lại, sau này hắn còn muốn đến tổ kịch lâu dài nên nhất định phải xem qua. Nhiếp Minh Viễn nhìn một chút, lịch quay của Cố Hoài Dương dày đặt từ sáng đến tối, đều là phân cảnh của y cùng với Quý Mộ Ảnh, cấp độ khó ắt hẳn phải là cấp 3, liền hỏi: “Em biết Quý Mộ Ảnh không?”
“Từng gặp qua trong tivi đi.” Cố Hoài Dương cười nhạt, Quý Mộ Ảnh là một nghệ sĩ nổi tiếng, bình thường nào có cơ hội lui tới, giờ chung một tổ kịch cũng chưa thấy qua mặt nhau lần nào chứ đừng nói tới có quen biết.
Nhiếp Minh Viễn lặng lẽ đáp lại một câu, “Cũng đúng.” Hắn quên trước kia Cố Hoài Dương chỉ là nhân viên phim trường, lại còn hoạt động ở tổ B, bất kể như thế nào cũng không có khả năng quen biết Quý Mộ Ảnh. Hiện tại tổ A bắt đầu chuyển sang địa điểm quay chụp của tổ B để lấy bối cảnh sa trường, tập trung quay những cảnh quan trọng, độ khó vai diễn dành cho một diễn viên dựa vào độ dài của lời thoại, nếu những phân cảnh ngày mai chiếm lĩnh một tờ giấy đều thuộc độ khó cấp 3, thì ngược lại cảnh kết chỉ chiếm cấp 1.
Ngày mai Cố Hoài Dương cùng Quý Mộ Ảnh diễn đều là phân cảnh có mức độ khó cấp 3, thật không rõ vì sao sớm như vậy Karl đã sắp xếp bọn họ cùng nhau diễn xuất. Quý Mộ Ảnh là diễn viên lâu năm, nếu Cố Hoài Dương cùng gã quay chụp khẳng định sẽ bị khí thế của gã áp đảo, đến lúc đó tất yếu sẽ làm cho y bị yếu thế, tia lo lắng nồng đậm xuất hiện trong mắt Nhiếp Minh Viễn, “Nếu quay phim gặp vấn đề thì lập tức nói cho tôi biết.”