Cố Hoài Dương không ngờ Quý Mộ Ảnh lại có bối cảnh hùng hậu như vậy, khó trách vừa mới xuất môn đã thuận buồm xuôi gió, bất quá gã nổi tiếng tất nhiên sẽ có lý do, y sẽ không theo Hình Lan thảo luận vấn đề liên quan đến Quý Mộ Ảnh, “Cậu ấy thành công tự nhiên sẽ có chỗ độc đáo, tôi từng xem qua bài báo về liveshow của cậu ấy, ca hát sức lực mười phần, liveshow kéo dài mấy canh giờ không cần mời bất kỳ khách quý nào, trình diễn đặc biệt, mới hai giờ đã bán ra mấy vạn tấm vé, nói rõ người hâm mộ của cậu ấy đã muốn thì sẽ chi, hiển nhiên cậu ấy phải nổi tiếng rồi.”
Hình Lan ngẩn ra, không ngờ Cố Hoài Dương lại là người thành thục, cười nói: “Cậu nói rất có đạo lý, là tôi lỡ lời, tới, chúng ta uống rượu đi.”
Cố Hoài Dương nâng ly rượu lên, bỗng nhiên cảm thấy có một đạo ánh mắt rơi trên người, ngước mắt nhìn thấy Nhiếp Minh Viễn nhìn y, Nhiếp Minh Viễn bên kia cùng nhà đầu tư bàn chuyện làm ăn, nhìn y vẫn luôn uống rượu dùng khẩu hình miệng dặn dò, “Uống ít một chút.”
Ngực Cố Hoài Dương nóng lên, không nghĩ tới lúc dùng cơm có bạn bè bên cạnh cỡ nào ấm áp, để cho y cảm thấy dù ở bất cứ hoàn cảnh xa lạ nào cũng không hề cô đơn, hắn muốn y uống ít một chút, nhưng tâm tình của Hình Lan không tốt muốn y cùng tán gẫu, Cố Hoài Dương không thể không phụng bồi, hết ly này lại đến ly khác, dần dần ánh mắt Cố Hoài Dương cũng tan ra, tửu lượng của y không cao, không thường tham gia các hoạt động xã giao, đương nhiên mới uống được một ít đã choáng váng.
Cố Hoài Dương đứng dậy rời đi gian phòng đi vào phòng vệ sinh rửa tay, trên đường trở về không tìm được gian phòng cũ. Cố Hoài Dương mơ mơ màng màng, hai bên là hành lang làm bằng thủy tinh sáng ngời, phản xuyên khuôn mặt ửng hồng của y, thật quá khó coi mà! Y dùng sức vỗ vỗ mặt, muốn để cho mình thanh tỉnh một chút, đầu óc ngược lại càng choáng váng hơn.
Lung lay đi được vài bước bất chợt đâm đầu vào một nam nhân đang đi tới, Cố Hoài Dương vội cuống hết cả lên xin lỗi, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
“Không sao.” Thanh âm ôn hòa của nam nhân từ trên đỉnh đầu vang lên, Cố Hoài Dương ngẩng đầu nhìn nam nhân đứng trước mặt, tây trang cao quý, tóc vuốt tỉ mỉ, gọng kính vuông trên sống mũi khiến hắn dị thường trầm ổn.
Cố Hoài Dương sửng sốt một chút, cúi đầu hướng bên cạnh đi tới, không tưởng được nam nhân kia cũng theo tới, mà hành lang vốn dĩ không được rộng rãi, không tránh khỏi lại đụng vào lồng ngực người kia, lần này trực tiếp đụng vào sống mũi, một cơn đau đớn xông thẳng lên làm hốc mắt Cố Hoài Dương nóng lên, suýt chút nữa chật vật rơi nước mắt, y che đi cánh mũi cúi đầu xin lỗi, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không có cố ý chặn đường anh.” Cất bước muốn đi, y lảo đảo muốn ngã xuống, nghĩ thầm quả nhiên là y đã uống quá nhiều, một cánh tay vững vàng ôm lấy y, thanh âm ưu nhã trầm ổn bên tai truyền đến, “Cậu không sao chứ?”
“Không sao…” Cố Hoài Dương chật vật đẩy nam nhân ra, chẳng biết tại sao y không có thói quen thân cận với người cùng giới, nhưng lúc y đẩy người kia ra một cỗ váng đầu lại xuất hiện, thân thể nhoáng một cái, mắt thấy sẽ ngã vào ngực người kia, một đôi tay trắng nõn nhanh chóng bắt được y hướng vào lồng ngực quen thuộc, Cố Hoài Dương mở mắt ra liền thấy Nhiếp Minh Viễn, ánh mắt hắn sáng quắc nhìn y, “Cuối cùng cũng tìm được em.”
Cố Hoài Dương kinh ngạc nhìn hắn, không ngờ Nhiếp Minh Viễn sẽ tìm được y, rồi sau đó liền nghe được nam nhân đối diện lên tiếng chào hỏi Nhiếp Minh Viễn, “Lại gặp mặt Nhiếp tiên sinh.”
Nhiếp Minh Viễn quay đầu nhìn Tân Đồ Hiên, đôi con ngươi màu vàng hơi nheo lại, đồng dạng lộ ra tươi cười không chút sơ hở, “Đã lâu không gặp, cậu hôm nay cũng tới đây liên hoan?”
“Phải.” Tân Đồ Hiên đẩy gọng kính lên, thoạt nhìn là dáng vẻ ôn văn nho nhã, dư quang trong khóe mắt liếc nhìn Cố Hoài Dương đứng bên cạnh hắn, “Cậu lại đem nghệ sĩ theo tiếp rượu sao? Nhìn hắn dường như không thể đi được.” Cẩn thận nhìn Cố Hoài Dương, “Này hình như là người vừa mới tiếp nhận vai diễn kia đi…”
Ánh mắt Nhiếp Minh Viễn trầm xuống, chặt chẽ đem Cố Hoài Dương ôm vào trong ngực, khí thế mười phần, “Em ấy là người của tôi.”