“Đúng vậy.” Nhiếp Minh Viễn mỉm cười nói tiếp, “Anh có một đứa em trai, ngày trước từng làm ca sĩ, sau khi trải qua một đoạn thời gian sống trong giới giải trí thì đã giải nghệ, trở về Anh.”
Cố Hoài Dương là con trai duy nhất trong gia đình, cho nên rất hứng thú, “Có em trai cảm giác thế nào?”
“Cậu nhóc lúc tám tuổi được cha của anh nhận nuôi.” Nhiếp Minh Viễn đáp, “Tình cảm có thể không được như anh em ruột thịt, bất quá lúc nó xảy ra vấn đề anh vẫn luôn bảo vệ nó, anh cho rằng đây chính là tình cảm giữa anh em.”
“Anh là một người anh trai tốt.” Cố Hoài Dương an ủi vỗ vỗ vai hắn.
Nhiếp Minh Viễn hơi ngẩn ra, sau đó nhìn Cố Hoài Dương, “Em nghĩ anh là người tốt?”
“Anh chính là người tốt.” Cố Hoài Dương rất tự tin khẳng định.
Ánh mắt Nhiếp Minh Viễn nhu hòa, “Chỉ có em mới nghĩ thế.” Trong mắt mọi người hắn chẳng khác nào một người âm hiểm độc ác, nhưng lúc ban đầu hắn không phải như thế, thời điểm năm hai mươi tuổi hắn muốn ra ngoài trải nghiệm, rời bỏ cha mẹ, rời đi quốc gia thân thuộc, một thân một mình bay qua Trung Quốc, liều mạng tìm kiếm con đường sống, ngôn ngữ không thông, món ăn không quen, nhưng hắn vẫn cố gắng bảo trì tính cách độc lập, sau này mới tiến vào giới giải trí tìm đường đi. Hắn từ từ trưởng thành, biến thành một người giỏi giao tiếp, trong nhiều trường hợp bất đồng kết giao bạn bè, lợi dụng lẫn nhau, tính kế lẫn nhau, để đạt được mục tiêu thì không chút lưu tình, hắn dần dần biến thành loại người lãnh huyết vô tình thường thấy trong phim truyền hình, là người tàn nhẫn, chưa từng có người ở trước mặt hắn hỏi qua hắn có phải là người tốt hay không?
Đối với nghi vấn của hắn, Cố Hoài Dương không chút giấu giếm nói hắn là người tốt, làm cho Nhiếp Minh Viễn không khỏi cảm thấy bất khả tư nghị, nhưng cũng chính vì vậy mà mỗi lần ở bên cạnh y, trái tim hắn liền mềm, y không suy tính động cơ của hắn, không hoài nghi mục đích của hắn, hắn thích y, nghiêm túc thích y, mẹ hắn từng nói cho hắn biết, phải biết chăm chỉ làm việc mới có được thu hoạch, hiện tại hắn đã thu hoạch được một phần tình yêu, càng đặc biệt là đối phương không ghét, thậm chí còn đón nhận hắn.
Nhiếp Minh Viễn cầm tay Cố Hoài Dương, “Sau này muốn cái gì thì nói cho anh biết, anh chắc chắn sẽ giúp em.”
“Em muốn ăn cơm.” Cố Hoài Dương đùa giỡn nói.
Nhiếp Minh Viễn quay đầu nhìn quản gia đứng trong nhà bếp, “Cơm trưa đã làm xong chưa?”
“Đã xong, thưa tiên sinh.” Quản gia bưng thức ăn đi vào, nhìn thấy Cố Hoài Dương ngồi trước bàn ăn liền lễ độ chào y một tiếng, thái độ nho nhã giống hệt như Nhiếp Minh Viễn.
Cố Hoài Dương lễ phép đáp lại, xoay đầu phát hiện thức ăn trên bàn đều là những món y thích, thịt ba chỉ nướng, sườn kho, bắp xào nhân thông, khoai tây hầm, tôm bóc vỏ xào ngũ vị, chè đậu hũ trái cây, y chưa từng nói cho Nhiếp Minh Viễn những món y thích, thế nhưng hắn lại tinh tế tự tìm hiểu ghi nhớ trong lòng, ngay cả bữa cơm tây ngày qua cũng rất hợp khẩu vị của y, chứng tỏ bình thường hắn rất để ý nhất cử nhất động của y, nhất thời trong lòng nảy sinh một loại tư vị không nói nên lời.
Nhiếp Minh Viễn đưa một đôi đũa cho y, “Nhanh ăn đi, sau đó chúng ta tới phim trường.”
“Được.” Cố Hoài Dương nhận lấy đôi đũa liền chúi đầu dùng cơm, tài nghệ của quản gia rất tốt, thức ăn làm vừa miệng, bất tri bất giác đã ăn thật nhiều.
Thấy dáng vẻ ngon miệng của y, Nhiếp Minh Viễn không khỏi hỏi: “Thức ăn ăn ngon không?”
Cố Hoài Dương nhai cơm trong miệng, gật gật đầu, “Rất ngon.”
Ánh mắt Nhiếp Minh Viễn trở nên thâm thúy, “So sánh với tay nghề của anh, ai làm tốt hơn?”
“Anh nấu cũng ngon mà.” Cố Hoài Dương suy nghĩ một chút, nói cho hắn biết.
Nhiếp Minh Viễn gắp một miếng thịt cho y, “Thật vui khi em thích.” Tài nghệ của quản gia không phải chuyện đùa, dù sao lão cũng là đầu bếp chuyện nghiệp, nhưng Cố Hoài Dương vẫn nói hắn làm ăn ngon, tinh tế tránh đi vấn đề, mà hắn cũng thật hưởng thụ loại cảm giác này, mong mỏi lần sau sẽ làm tốt hơn.
Không khí trên bàn ăn vô cùng tốt, hai người trong lúc ăn cơm thỉnh thoảng tán gẫu mấy câu, một bữa ăn đong đầy các loại cảm thụ khác nhau, trên đường Cố Hoài Dương nhận được điện thoại của mẹ, hỏi thăm tình hình của y mấy ngày gần đây. Lần trước không vui nhanh chóng cúp điện thoại, hơn nửa tháng sau mẹ y cũng không thèm gọi qua, Cố Hoài Dương cẩn trọng trò chuyện với bà, nói cho bà biết những chuyện tốt, dặn dò bà không cần lo lắng cho y, tiếp sau hỏi thăm tình huống trong nhà, biết được sức khỏe hai vị thân sinh đều tốt mới an tâm.
Cúp điện thoại, Nhiếp Minh Viễn nhìn y, “Mẹ em hình như rất lo lắng cho em.”
“Những năm gần đây quan hệ của bọn em không được tốt, vừa thấy mặt lại ầm ĩ, vì tránh không để đối phương tổn thương nên đều dùng cách thức gọi điện để liên lạc.” Cố Hoài Dương có chút bất đắc dĩ nói, “Sau lần nói chuyện lần trước, mỗi lần em gọi về họ đều không nhận.”
Nhiếp Minh Viễn dịu dàng nắm lấy vai y, “Bà cảm thấy giới giải trí không thích hợp với người như em.”
Nhiếp Minh Viễn lắc lắc đầu, “Mẹ em là người sĩ diện, mãi cho đến tận nay em vẫn chưa có danh tiếng, hại bà trước mặt bạn bè không thể ngẩng cao đầu, bà cho rằng em là nỗi thẹn.”
Nhiếp Minh Viễn nhìn ra, nhắc tới chủ đề này Cố Hoài Dương liền trở nên tiêu cực, dùng sức siết chặt lấy vai y, “Em đang làm chuyện mà mình thích, sớm muộn bà cũng sẽ hiểu, kiên trì được không?”
“Ừ, cảm ơn anh đã an ủi em.” Cố Hoài Dương khôi phục lại trạng thái thường ngày, y phát hiện chỉ cần nói những chuyện không vui trong lòng ra tâm tình sẽ tốt hơn rất nhiều, Nhiếp Minh Viễn không xem thường y, y có thể thõa thích đem mọi chuyện nói cho hắn biết.
Nhiếp Minh Viễn hôn một cái lên mặt y, “Đứa ngốc, không cần khách khí với anh.” Dứt lời mang y đi vào thang máy xuống nhà xe, lái xe đưa y đến phim trường quay chụp.