Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lồng ngực Nhiếp Minh Viễn chất đầy mảnh băng vụn lạnh lẽo, không cách nào hô hấp bình thường được, “Tôi đưa em về, đi thôi.” Rồi sau đó vào trong bãi đậu xe.

Cố Hoài Dương kinh ngạc nhìn Nhiếp Minh Viễn, hắn thoạt nhìn vô cùng cao, bả vai dày rộng bằng phẳng, mỗi một bước đi đều thong dong trầm ổn, khuôn mặt ẩn trong bóng tối không nhìn rõ, ánh đèn mờ trong bãi đậu xe chiếu lên thân ảnh cao ngất hoàn mỹ của hắn, rất chói mắt, thế nhưng trên người lại tản ra hơi thở tịch mịch. Chẳng biết tại sao ý niệm đó nảy sinh trong đầu khiến đáy lòng Cố Hoài Dương dao động mãnh liệt, mắt nhìn hắn càng lúc càng xa, đầu óc ầm ầm nóng lên, còn chưa biết phải phản ứng thế nào đôi chân đã chạy đuổi theo cước bộ Nhiếp Minh Viễn, không để hắn mở lời trước, chủ động tỏ thái độ, “Nhưng nếu đã là bạn bè, tôi sẽ không vì tính hướng của anh đoạn tuyệt quan hệ.”

Thanh âm Nhiếp Minh Viễn mừng rõ, “Có thật không?”

“Đúng vậy.” Nói xong, Cố Hoài Dương phát hiện y thế nhưng lại thở phào nhẹ nhõm.

“Thế sau này nếu thấy tôi ở cùng nữ nhân khác, em đừng hiểu lầm.”

“…Được.” Cố Hoài Dương lặng lẽ gật dầu, bày tỏ y đã hiểu.

Ánh mắt Nhiếp Minh Viễn nhất thời trở nóng, “Vậy sau này nếu tôi cùng em thân cận, em sẽ không né tránh?”

“…!” Biểu tình Cố Hoài Dương cứng ngắc lại, không biết phải trả lời Nhiếp Minh Viễn thế nào mới không làm hắn đau lòng.

“Đùa thôi, em không bài xích tôi đến gần là được rồi.” Nhiếp Minh Viễn đưa tay vỗ vỗ bờ vai y, thanh đặc biệt dịu dàng dễ nghe, “Em biết đó, có rất nhiều người bài xích người như tôi.”

“Sẽ không…” Cố Hoài Dương cảm thấy, một nam nhân như Nhiếp Minh Viễn dù có bị người khác nhận biết được tính hướng thật cũng sẽ không xa lánh, cùng lắm chỉ là ngoài ý muốn hắn cư nhiên thẳng thắn mà thôi. Điều này cũng dễ hiểu, người trong nước vốn bảo thủ, không giống nước ngoài đối với đồng tính luyến ái khoan dung, người bên đó cũng dám thản nhiên thừa nhận, chẳng qua y chưa từng nghe đến ông chủ của Canh Giờ lại thích nam nhân, dĩ nhiên cuộc sống của quan chức cấp cao sao có thể dễ dàng nắm được. Nếu hắn đã nguyện ý công bố tin tức cho người ngoài như y biết thì chấp nhận vậy, chỉ cần sau này tận lực chớ cùng hắn quá mức thân cận, dù sao hắn biết y không bài xích cũng vây y vào trạng thái nguy hiểm rồi còn gì.

Hai người mang trong lòng tâm tư khác nhau lên xe, với Nhiếp Minh Viễn mà nói, tối nay là một bước tiến triển rất lớn khi hắn để lộ ra tính hướng của mình, thật ra thì hắn càng muốn thổ lộ tình cảm của mình dành cho y luôn nhưng nhìn đến dáng vẻ của y, mới bị hôn một cái đã kinh sợ, nếu lúc đó còn thú thật há chẳng phải đem y hồn phi phách tán luôn sao. Tựa như nam chính trong vở kịch nói vừa rồi, từng bước tiến nhập là được, hiện tại Cố Hoài Dương không có vì thế mà chán ghét hắn, thậm chí còn nguyện ý làm bạn bè với hắn, đây chính là một khởi đầu tốt.

Nhưng khởi đầu tốt có lẽ chỉ đúng với Nhiếp Minh Viễn mà thôi. Cố Hoài Dương cảm giác y đáng lý không nên cùng Nhiếp Minh Viễn đến xem màn kịch tối nay, nếu không có kịch nói y đã không đứng ngồi không yên, còn biết được tính hướng của Nhiếp Minh Viễn. Y đối với đồng tính không có ý kiến, cũng không muốn mất đi một người bạn như Nhiếp Minh Viễn, cùng y ở chung một chỗ rất dễ chịu, cho y cảm giác được ở cùng bạn bè thật là vui, y không muốn quay về những tháng ngày kéo lê thân thể mệt mỏi về nhà, cuộc sống nhàm chán chỉ dùng tivi để giải trí, thoạt nhìn chẳng khác nào một trạch nam.

Mỗi khi nhìn thấy những cặp nam nữ yêu nhau đắm chìm trong thế giới ngọt ngào, y tựa như nhìn một cái bánh ngọt qua lớp kính thủy tinh, mắt chăm chăm nhìn vào cái bánh ấy như một đứa trẻ, nhưng y sờ không được, lại càng không ăn được. Quan trọng hơn, mỗi khi y nhớ đến bánh kem vị dâu y thích ăn, y mới chợt nhận ra y chưa từng “ăn” qua nó, y không cách nào biết được tư vị của nó. Y không kết giao với nữ nhân, chưa từng trải qua tiểu sử tình yêu, tuy quá khứ đã từng thích một vài cô gái hoặc được một vài cô yêu thích, nhưng thân cận như hắn vẫn là chưa từng.

Đối mặt với thân cận của Nhiếp Minh Viễn, người chưa tùng trải như y không phát giác được giữa bọn họ bất đồng, đã là bạn bè dù là nam nhân với nhau tránh không được có tiếp xúc thân mật, tay chân nhất định phải đụng chạm qua một lần nên mới không đem những cử chỉ của hắn để vào mắt, hơn nữa thân phận của hắn còn là con lai, rất nhiều lúc có thể dùng lý do đó để lý giải. Nhưng hôm nay, hắn thẳng thắn thừa nhận tính hướng khiến y khiếp sợ, nếu từ đầu y biết được tuyệt đối sẽ không qua lại với hắn, như ngày xưa duy trì khoảng cách với mọi người.

Lúc y lần đầu tiên đi quay quảng cáo, có một công ty truyền thông muốn ký hợp đồng với y, thái độ của đối phương rất tốt, còn nói nếu không ký cũng không sao, nhưng trước tiên có thể đến công ty để thích ứng với hoàn cảnh. Ôm tâm tình thử đến xem một chút cũng không mất gì, y theo lời đến công ty kia làm trợ lý. Sau khi vào rồi mới biết được công ty có bối cảnh, nghệ sĩ dưới quyền nhiều vô cùng, nhưng ngược lại đối với nghệ sĩ yêu cầu rất thấp, thường thường đăng tin tuyển dụng trên báo chí hoặc diễn đàn, chỉ cần ngươi có dáng dấp thuận mắt, trình độ học vấn không quan trọng.

Sau này bọn họ sẽ đào tạo ngươi, chỉ dẫn luyện tập vô cùng chuyên nghiệp, từ cách nói chuyện đến điệu bộ, hình tượng càng không cần phải nói, nhưng kỳ quái là, công ty rất hoan nghênh khách nhân, bất luận là nam hay nữ, dáng vẻ không cần đẹp tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK