Đông Phương Thấm Tuyết lấy áo ngủ của mình đưa cho Lam Vận, Lam Vận tiến phòng tắm tắm rửa, còn cô thì cầm sách văn học cổ đọc.
Tất cả áo ngủ của Đông Phương Thấm Tuyết đều rất mỏng, cô không thích mặc áo ngủ quá dày để ngủ, cho nên bất luận là mùa đông vẫn mặc áo ngủ mùa hè, đều là mỏng như lụa, nhưng là Lam Vận có chút không quen ở lúc cuối thu, mặc áo ngủ mỏng như lụa, hơn nữa thể chất không tốt như Đông Phương Thấm Tuyết, từ phòng tắm đi ra đã cảm giác hơi hơi lạnh.
Đông Phương Thấm Tuyết ngẩng đầu nhìn Lam Vận từ phòng tắm đi ra, Lam Vận không phải thuộc loại người đặc biệt chói mắt, ít nhất là so với những mỹ nữ vây quanh mình thì không tính là xinh đẹp, nhưng là Lam Vận thực dễ nhìn, hơn nữa có loại khí chất độc đáo cùng mị lực, càng là ở chung lâu, càng sẽ thích.
Đông Phương Thấm Tuyết hướng Lam Vận ngoắc, Lam Vận thuận theo hướng Đông Phương Thấm Tuyết tới gần.
Đến gần một chút, Đông Phương Thấm Tuyết mới chú ý đến, xuyên thấu qua áo ngủ hơi mỏng, trước ngực Lam Vận nụ hoa đứng thẳng lên, Lam Vận lại không có chút nào phát hiện. Nho nhỏ nụ hoa xuyên thấu qua áo ngủ, lại làm cho Đông Phương Thấm Tuyết có chút không thể rời mắt, làm Đông Phương Thấm Tuyết nổi lên một ít ý nghĩ xa xăm, nhìn không ra Lam Vận thân thể nhỏ gầy kỳ thật vẫn còn rất đầy đủ tiện nghi. Đông Phương Thấm Tuyết ý thức ánh mắt mình có hơi khiếm nhã, nhanh chóng thu trở về, đáy lòng lưu lại một tia khác thường.
"Có lạnh không?" Đông Phương Thấm Tuyết kéo Lam Vận ngồi xuống kế bên mình, dịu dàng săn sóc hỏi, đem điều hòa mở, chỉnh đến độ ấm thích hợp.
"Kỳ thật không phải quá lạnh, chỉ là một chút lạnh." Lam Vận yêu chết Đông Phương Thấm Tuyết giờ phút này, như thế ôn nhu săn sóc.
"Như vậy sẽ không lạnh." Đông Phương Thấm Tuyết cầm lấy máy sấy tóc, ôn nhu thay Lam Vận thổi tóc, ngón tay thon dài trắng nõn xuyên qua từng lọn tóc của Lam Vận, tóc Lam Vận mỏng vô cùng, mềm mại có chút giống như cá tính của cô, làm cho người ta cảm giác yêu thích đến không muốn rời tay.
Lam Vận thỏa mãn hơi hơi khép mắt, nguyên lai lưu lại qua đêm lại có được chuyện tốt như vậy, Lam Vận đột nhiên cảm thấy được da mặt dày cũng không có gì là không tốt, con người chính là hư hỏng như thế đấy.
Đông Phương Thấm Tuyết để Lam Vận lên giường trước, cô đem điều hòa tắt đi, cô không thích mở điều hòa ngủ, hơn nữa cô là người không sợ lạnh, huống chi còn có một người ấm nóng trên giường.
Lam Vận đây là lần thứ hai tiến vào trong chăn mềm Đông Phương Thấm Tuyết, ngửi mùi hương hoa lan thoang thoảng trong giường, trong lòng hưng phấn chờ mong, lần trước uống say, hoàn toàn không nhớ rõ cảm giác cùng Tuyết Nhi ngủ chung, Tuyết Nhi đã đi đến bên giường, Lam Vận giờ phút này khẩn trương đến nỗi tay đều có chút đổ mồ hôi.
Đông Phương Thấm Tuyết nhấc chăn lên, nằm vào trong, sau đó tắt đèn ngủ ở đầu giường, trong phòng một mảnh tối đen, giác quan lại trở nên càng thêm mẫn cảm, hai người đối với hơi thở đối phương càng thêm khó có thể bỏ qua, trong lòng hai người bắt đầu có cảm giác hơi xôn xao.
Đông Phương Thấm Tuyết mặt hướng vào mặt Lam Vận, hơi thở của cô cứ thổi vào trên mặt Lam Vận, làm mặt Lam Vận nhanh nóng lên, Lam Vận may mắn giờ phút này trong bóng đêm, Tuyết Nhi không thấy mặt mình, bằng không nhất định sẽ thấy một mặt đỏ bừng. Cô cũng hướng về phía Đông Phương Thấm Tuyết, cũng không dám thở quá lớn, chỉ sợ để lộ cảm xúc khẩn trương của mình, cũng không dám lộn xộn, chỉ sợ mạo phạm Đông Phương Thấm Tuyết, kỳ thật trong lòng rõ ràng là muốn đem Đông Phương Thấm Tuyết ôm chặt trong lòng, đã nghĩ đến chuyện xấu khác, chính là Lam Vận không dám, chỉ sợ quá nhanh, khiến cho hiệu quả bị phản lại, nhưng là lại khắc chế không được khát vọng trong lòng...
Tay trong chăn có chút không muốn an phận, tay vừa đưa tới, lại rụt trở về, lặp đi lặp lại nhiều lần, tưởng rằng Đông Phương Thấm Tuyết sẽ không biết, nhưng không ngờ rằng, Đông Phương Thấm Tuyết đã biết, trong lòng âm thầm bật cười. Lam Vận chính là điển hình, sắc tâm có, sắc đảm không đủ. Cô là người nhiều năm học yoga, sớm cảm giác được nhịp tim cùng hơi thở của Lam Vận so với bình thường đều nhanh hơn rất nhiều.
Do dự hồi lâu, Lam Vận sắc đảm không đủ, uể oải thu hồi tay của mình, có chút buồn bực nên xoay người sang hướng khác, quyết định an phận ngủ là tốt rồi, chính là càng nghĩ càng tích tụ, rõ ràng là cái người mình ngày đêm mong nhớ đang ở kề bên, nhưng mình là cái gì cũng không dám làm, liền cảm giác mình có chút hèn nhát, lại càng bực dọc lên chính mình.
Đông Phương Thấm Tuyết thấy Lam Vận nghiêng qua bên khác, trong lòng đều nhanh nhịn không được nụ cười, quả nhiên, động vật thân mềm do dự nửa ngày, vẫn là không dám vươn râu ra, nếu cậu bỏ qua cơ hội, thì là đến lượt mình.
Đông Phương Thấm Tuyết vươn tay, từ phía sau ôm lấy eo Lam Vận, sau đó đem Lam Vận ôm vào ngực mình, cô Đông Phương Thấm Tuyết cảm giác được rõ ràng thân thể Lam Vận cứng lại và cũng có chút run rẩy, lại để cho Đông Phương Thấm Tuyết nổi lên ý muốn trêu đùa, cô gái này không có biện pháp thật là làm cho người ta muốn khi dễ nàng.
Lam Vận cảm giác được ngón tay của Đông Phương Thấm Tuyết đặt bên hông mình, cái ấm áp của những ngón tay kia, cơ hồ như muốn đốt cháy da thịt bên hông của mình, còn sau lưng thì truyền đến một cảm xúc mềm mại, nghĩ đến cái nơi mềm mại đầy đặn kia đang áp vào thân thể mình, đã thế ảo mỏng giống như không có cái gì che chắn, cái cảm giác mềm mại là rất rõ ràng, còn có hơi thở nóng ấm thổi phía sau lưng, thân thể truyền đến cảm giác tê dại, như điện đang chạy qua toàn thân, làm mặt Lam Vận nóng đến muốn bỏng, vừa nghĩ tới giờ phút này Đông Phương Thấm Tuyết đang ôm chính mình, Lam Vận thân thể cũng bắt đầu nóng lên, Lam Vận thân thể không khỏi uốn éo để hóa giải cảm giác khó nhịn của mình.
Cô bất động cũng tốt, nhưng là thân thể cô không ngừng ngọ nguậy, làm tăng thêm tiếp xúc thân thể của cô với Đông Phương Thấm Tuyết, làm Đông Phương Thấm Tuyết bị ma sát nổi lên chút cảm giác khác thường, cái nơi nụ hoa mềm mại kia lập tức cương cứng lên.
"Ngoan, đừng nhúc nhích, ngủ đi." Đông Phương Thấm Tuyết nhẹ nhàng nói, chính là nghe vào trong tai Lam Vận liền cảm thấy mờ ám vô cùng, cô thật sự không dám lộn xộn, bởi vì cô cảm giác được đỉnh ở nơi mềm mại sau lưng mình kia đang cứng lên, sau khi cảm giác được cái phía sau kia, tâm Lam Vận giống như nở hoa, ý niệm tà ác trong đầu giống như số nhân bắt đầu trỗi dậy, cô đã khắc chế không được âm thanh của sự cám dỗ trong lòng, không kìm được dùng lưng cố ý ma xát hai điểm kia, đây tuyệt đối là tò mò.
Một cỗ luồng điện đánh úp về phía thân thể Đông Phương Thấm Tuyết, nơi đỉnh của đóa hoa mềm mại kia, đã cứng hơn, Đông Phương Thấm Tuyết hừ một tiếng, Lam Vận tuyệt đối là đang giở trò xấu, xem ra cô đánh giá thấp Lam Vận, không chỉ có sắc tâm, mà còn có sắc đảm.
"Vận, cậu ngủ không được sao?" Âm thanh mang theo chút gợi cảm cùng hấp dẫn, xích lỏa trắng trợn câu dẫn, Đông Phương Thấm Tuyết lấy lưỡi liếm sau cổ Lam Vận, Lam Vận thân thể lại run rẩy hạ xuống, nhưng vẫn chưa dừng tại đó, tay Đông Phương Thấm Tuyết theo bên hông Lam Vận dần dần trượt lên ngọn núi nhỏ kia của Lam Vận, còn cách một lớp áo ngủ rất mỏng, nhẹ nhàng xoa lên ngọn núi mềm mại kia, đỉnh núi rất nhanh trong tay cô mà cứng lên. Đừng trách tại sao mình luôn luôn thích con gái, thân thể con gái là thần kỳ như thế, thơm như thế, mềm mại như thế, lại mẫn cảm như thế, ít nhất thân thể Lam Vận có chút mời cô yêu thích không buông tay, làm cho mình nghiện muốn trêu chọc.
Tuyết Nhi biến thành Tuyết Nhi yêu tinh kia, làm Lam Vận không biết chống đỡ như thế nào, thân thể cô bị Đông Phương Thấm Tuyết trêu chọc, càng ngày càng nóng lên và trống rỗng nhũn ra.
"Tuyết Nhi... Tớ muốn ngủ..." Lam Vận trong lòng có chút nho nhỏ sợ hãi, cô vẫn đối với cô gái hư hỏng Tuyết Nhi kia là không khỏi yêu thích, lại không khỏi sợ hãi, bởi vì thân thể chính mình trở nên thật kỳ quái, hơn nữa tay của Tuyết Nhi đang bắt đầu ở trên người mình di chuyển khắp nơi, đến mức da thịt đều nóng cả lên.
"Ân, tớ ôm cậu, cậu ngoan ngoãn ngủ là tốt rồi." Đông Phương Thấm Tuyết như trước thanh âm ôn nhu, chính là tay của cô hoàn toàn không có ý rời khỏi thân thể Lam Vận, Đông Phương Thấm Tuyết khóe miệng hàm chứa một tia tà ác nhưng trong bóng đêm là không thấy được. Hiện tại muốn ngủ, đã quá muộn, cô vẫn còn chưa chơi vui vẻ, đùa giỡn một chút với người yếu hơn mình, thật là rất vui, giống như cảm giác đạt được thành tựu.
Mặt Lam Vận thật sự đỏ như máu, đáng tiếc trong bóng đêm, Đông Phương Thấm Tuyết nhìn không ra, bằng không lại sẽ vui mừng một phen, Lam Vận cảm thấy được hiện tại Tuyết Nhi thật xấu, miệng ôn nhu săn sóc nhường cho mình ngủ, nhưng là ngón tay lại trượt vào nơi tư mật của người khác, làm Lam Vận theo bản năng kẹp chặt chân lại, không cho cô xâm lấn. Tuy rằng Lam Vận đối thân thể Đông Phương Thấm Tuyết cũng thèm nhỏ dãi đã lâu, nhưng cô rốt cuộc cũng không đủ can đảm, lại không nghĩ rằng chính mình lại sẽ bị trêu chọc như thế, thẹn thùng đến tột cùng.
"Tay cậu..." Lam Vận yếu ớt kháng nghị nói.
"Không thoải mái sao?" Đông Phương Thấm Tuyết ngữ khí phi thường vô tội hỏi, ngón tay vẫn không quên xoa lên cái nơi mẫn cảm phía dưới, để người nào đó bị cơ thể bị kích thích đến cong lên, kỹ thuật trêu đùa quá cao, làm Lam Vận dĩ nhiên không không thể phản bác lại được, Lam Vận không nói không, ít nhất giờ phút này cô không muốn nói lời trái với lương tâm, nhưng cũng không thể nói ra hai chữ kia.
Đông Phương Thấm Tuyết tuy không nghe Lam Vận trả lời, cũng biết, người nào đó được mình làm cho thoải mái, kỳ thật thân thể người nào đó thật rất mẫn cảm cùng trung thực.
"Nhưng là..." Lam Vận tay người kia trên người mình giống như một con rắn rất thần kỳ, chạm tới đâu, là liền làm mình tê liệt đến quên cả bản thân, Lam Vận không khỏi ưm ra một tiếng, tuy rằng thân thể thực thoải mái, nhưng là nàng cảm giác là lạ ở chỗ nào đó, nhưng là giờ phút này lại không biết lạ ở chỗ nào.
Cứ như vậy người kia trên người động vật thân mềm mà cứ xoa xoa liếm liếm, bất tri bất giác liền làm xong nguyên bộ, sau khi bị đâm đến xuất huyết, cuối cùng cũng biết lạ ở chỗ nào, rõ ràng chính mình muốn giở trò xấu với Tuyết Nhi, ngược lại sao mình lại bị ăn đây?
Chính là, cô còn chưa kịp phản ứng, lại bị cuốn vào một cuộc phong bạo mới, lần này tiếp lần khác, cơ hồ khiến cô chết chìm trong dục vọng.
Đông Phương Thấm Tuyết là lần đầu tiên đụng chạm thân thể cô gái, cùng là lần đầu tiên khi dễ cô gái, có chút thực tủy biết mùi, có chút không tiết chế được, muốn Lam Vận một lần lại một lần, làm Lam Vận cứ lần này đến lần khác nở hoa ngay trên ngón tay của mình, hoàn toàn quên, đây là lần đầu tiên của ai đó, không thể chịu nổi sức ép như vậy.
Ngày hôm sau Lam Vận cảm thấy thân thể đau nhức đến không thể xuống giường được, cô thật sự không nghĩ tới, thoạt nhìn tư tư văn văn như Đông Phương Thấm Tuyết ngày hôm qua lại đem mình khi dễ đến thê thảm, hoàn toàn không để ý tới mình đã cầu xin bao nhiêu lần, thật là quá xấu.
"Tớ nấu cháo, rồi tớ đút cậu ăn được không?" Đông Phương Thấm Tuyết như hoàn toàn trái ngược với cái người có những hành động xấu xa hôm qua, vẻ mặt ôn nhu hỏi, đúng thật sự là sói già đội lốt cừu non.
Đông Phương Thấm Tuyết bị ánh mắt ai oán của Lam Vận nhìn có chút chột dạ, cô cũng không lường trước được mình lại giống như một đứa con nít có đồ chơi mới, đùa giỡn đến hoàn toàn không tiết chế được, không để ý Lam Vận nhiều lần lập đi lặp lại lời cầu xin, đây là chuyện chưa từng có qua, nhưng cũng trách Lam Vận là quá dễ khi dễ, làm cho mình khi dễ đến nghiện.
Lam Vận như trước ai oán nhìn Đông Phương Thấm Tuyết, kỳ thật nàng đối với Đông Phương Thấm Tuyết hiền lành ôn nhu này là không thể tức giận, chính là cô tối hôm qua là vừa yêu vừa hận người này, biến thân thành yêu tinh phá hư mình, thực sự là không biết tốt xấu, đều nhanh chơi đến hỏng, còn không để cho mình nghỉ ngơi...
"Vận, không nên tức giận được không? Vô luận cậu yêu cầu cái gì, tớ đều đáp ứng ngươi được không?" Đông Phương Thấm Tuyết thanh âm ôn nhu mang theo ý lấy lòng.
Lam Vận đúng là nữ nhân vô dụng không thể nào chống đỡ lại Đông Phương Thấm Tuyết lúc này, hơn nữa Đông Phương Thấm Tuyết hứa hẹn nhường Lam Vận vui vẻ, cái gì cũng có thể sao?
"Kia... Kia cậu cũng nên cho tớ khi dễ..." Nói xong Lam Vận mặt lại ửng đỏ lên.
Đông Phương Thấm Tuyết nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của Lam Vận, kỳ thật rất muốn nói, cậu khi dễ hay cậu bị khi dễ cũng không sai biệt lắm, bất quá Đông Phương Thấm Tuyết tự biết không hợp đạo lí, cũng không bỏ đá xuống giếng.
"Tốt, ăn cháo trước, ăn xong cũng có thể lực phải không?" Đông Phương Thấm Tuyết thẳng thắn đáp ứng, Lam Vận mặt hơi hơi đỏ, kỳ thật nếu là khi dễ Tuyết Nhi, cô sợ là thể lực không tốt.
"Uhm." Lam Vận nhu thuận múc cháo ăn, cô hiện tại một lòng chờ mong buổi tối mau đến.
"Ngoan, tớ đút cậu." Đông Phương Thấm Tuyết động tác ôn nhu từng muỗng từng muỗng đút đến trong miệng Lam Vận, Lam Vận mặt ửng đỏ, Tuyết Nhi thật tốt, hoàn toàn quên, chính mình tối hôm qua thiếu chút nữa khóc trước mặt ai đó.
Lam Vận bởi vì đêm qua bị mây mưa cả đêm, ngày hôm nay bị bắt nằm trên giường "dưỡng thương", ngủ cả ngày, chỉ trong mong nhanh đến đêm để làm điều tà ác.
Màn đêm buông xuống, Đông Phương căn bản quên lời hứa ban sáng, nhưng là cô tắm rửa xong đi ra, liền nhìn thấy "người đang dưỡng thương" kia hai mắt nhìn mình sáng lên, tựa như con sói đói, thấy được một chú thỏ, được rồi, ở trong mắt Đông Phương Thấm Tuyết, Lam Vận cũng giống như con thỏ vô hại.
"Tuyết Nhi..." Lam Vận hơi hơi giật giật ống tay ai của ai đó để nhắc nhở thực hiện lời hứa!
Thật sự là dễ thương, Đông Phương Thấm Tuyết khắc chế cảm xúc muốn khi dễ ai đó.
"Huh?" Đông Phương Thấm Tuyết biết rõ Lam Vận hiện tại muốn làm cái gì, còn cố ý giả bộ như không biết, biết rõ người nào đó da mặt mỏng, còn cố ý khi dễ.
"Cậu buổi sáng đáp ứng tớ..." Lam Vận vừa nói vừa đỏ mặt.
"Cái gì nhỉ?" Quả thật là cố ý.
Lam Vận không ngốc, cho nên lập tức biết Đông Phương Thấm Tuyết giả vờ ngây ngốc, giờ phút này không phải Tuyết Nhi ôn nhu săn sóc kia, mà là Tuyết Nhi xấu xa, Lam Vận quay đầu, sinh hờn dỗi, cô không thích ép buộc, không thích ép người khác làm chuyện không thích.
Đông Phương Thấm Tuyết mỉm cười, nguyên lai động vật thân mềm cũng biết tức giận, Đông Phương Thấm Tuyết ngồi ở bên giường, tay cô đặt trên người Lam Vận. "Cậu không dưỡng thương sao?" Đông Phương Thấm Tuyết hỏi.
Lam Vận quay đầu nhìn lại Đông Phương Thấm Tuyết, Tuyết Nhi là sợ mình không đủ thể lực sao?
"Tuyết Nhi yên tâm, nói như thế nào, tớ sẽ cố gắng đem Tuyết Nhi hầu hạ thật thật thoải mái!" Lam Vận nghiêm trang hứa hẹn, làm Đông Phương Thấm Tuyết mặt cũng đỏ lên, nếu không phải Lam Vận trên mặt biểu tình nghiêm túc, Đông Phương Thấm Tuyết liền là hoài nghi, Lam Vận giờ phút này là đang trêu chọc mình.
Đông Phương Thấm Tuyết mặt ửng đỏ, để Lam Vận xem mê mắt, cô không kìm được hôn lên môi Đông Phương Thấm Tuyết, từ ôn nhu dần dần chuyển qua thành nụ hôn sâu, sau đó ngón tay cẩn thận từ từ thăm dò bên trong cái áo ngủ mỏng manh của Đông Phương Thấm Tuyết, vuốt ve phái trên cái nơi trước đây cô luôn hằng ao ướt, so với chính mình càng đầy đặn mềm mại, bản năng xoa lấy, xoa lấy...
Đông Phương Thấm Tuyết đúng là người giữ lời hứa, để mặc cho người kia thích làm gì thì làm, ôn nhu yêu chìu trên người mình tạo ra ngọn lửa, bắt đầu chỉ là đóm lửa nhỏ, sau đó dần dần lớn lên, cơ hồ giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ, bắt đầu bao phủ toàn thân thể mình.
Đông Phương Thấm Tuyết nắm lấy ra giường, ngón tay nắm lấy càng ngày càng dùng sức, thân thể cứ mãi trống rỗng, cô muốn Lam Vận nhanh một chút, lại dùng lực một chút, chính là Lam Vận vẫn là đang không vội đốt lửa lên, cô cơ hồ như đem thân thể mình bức cho đến điên, nguyên lai đây là ham muốn, cảm giác bất mãn cầu xin, Đông Phương Thấm Tuyết gần như cực kỳ phẫn nộ, nếu không phải biết rõ cá tính Lam Vận, Đông Phương Thấm Tuyết cơ hồ hoài nghi Lam Vận là đang trả thù mình. Đông Phương Thấm Tuyết nhìn vào cái người đang ở giữa hai chân mình, thật sự là vừa yêu vừa hận!
Lam Vận nhìn thấy Đông Phương Thấm Tuyết hai má ửng hồng, cái ánh mắt mơ màng kia, giờ phút này Đông Phương Thấm Tuyết mê người đến làm cho Lam Vận có chút khắc chế không được ham muốn ngày càng nhiều, nhưng là cô sợ làm đau Đông Phương Thấm Tuyết, cho nên khắc chế khát vọng xuống đáy lòng, cô vất vả nhẫn nhịn, không ngờ rằng, người phía dưới bị mình cơ hồ bức cho phát điên.
"Vận..." Đông Phương Thấm Tuyết gần như là sắp mở miệng cầu xin Lam Vận mau một chút lấy đi của mình, dùng sức một ít, điên cuồng một ít, nhưng là cuối cùng vì ngại ngùng mà làm cho nàng chính là khát vọng hô hoán tên Lam Vận.
Lam Vận ngẩng đầu nhìn lên Đông Phương Thấm Tuyết khuôn mặt tràn ngập lực hấp dẫn kia, cô càng muốn có nhiều hơn, cô muốn điên cuồng điên cuồng thân thể của Đông Phương Thấm Tuyết, Lam Vận bị cái ham muốn điên cuồng trong đầu mình làm cho hoảng sợ, nhưng là động tác ngón tay không còn ôn nhu như vừa rồi nữa, ý thức giống như bị mất đi một nửa, trở nên nôn nóng mà không kiểm soát được.
Đông Phương Thấm Tuyết nhìn thấy ánh mắt càng ngày càng nóng rực của Lam Vận, có lẽ ngoài vẻ ôn nhu, bên trong cũng là cất giấu một con dã thú.
Danh Sách Chương: