"Con đã yêu một người." Cả nhà Lam gia đang ăn cơm, đột nhiên nói ra một câu, làm Lam phụ Lam mẫu đang ăn cơm kinh ngạc dừng động tác lại. Con gái của mình luôn luôn nhu thuận đến làm cho Lam phụ Lam mẫu từ nhỏ đã không cần phải lo lắng, cho dù đến bây giờ cha mẹ nhà khác cũng đều hâm mộ chính mình sinh ra một đứa con biết điều như vậy, đứa con này luôn làm cho họ luôn luôn kiêu ngạo. Nhưng là không biết từ lúc nào, cảm giác với con gái của mình càng ngày càng không thân, con nó ngoan đến không làm cho ngươi không lo lắng, cũng không cần ba mẹ này nhúng tay vào chuyện của con nó, bởi vì con nó sự tình gì đều cũng làm được thỏa đáng, nhường Lam phụ Lam mẫu thiếu một ít cảm giác thành tựu của cha mẹ khi dạy dỗ con cái thành người.
Hiện tại Lam phụ Lam mẫu đã lớn tuổi, lập tức lại muốn về hưu, đột nhiên muốn bù lại nhiều năm không chăm sóc con gái, nhưng là không thể nào thân được lại với đứa con nhu thuận này, lại không biết nên là bắt đầu từ đâu. Con gái là lần đầu tiên nói về tình cảm riêng tư của mình, làm Lam phụ Lam mẫu đều có chút thụ sủng nhược kinh.
"Con cái nhà ai? Khi nào thì mang về ra mắt gia đình đây?" Lam phụ vui vẻ nói, nguyên lai nữ nhi trưởng thành, lập tức muốn dẫn con rể ra mắt, nữ nhi của ta thật sự đã lớn rồi.
"Cậu ấy là cô gái, con gái của Đông Phương Hạo chủ tịch tập đoàn Đông Phương, con đã yêu cổ hơn mười năm." Lam Vận như trước vẻ mặt bình tĩnh nói, Lam phụ cùng Lam mẫu sau khi nghe xong đũa trên tay bất giác rớt xuống, như một tiếng sấm lớn, làm Lam phụ cùng Lam mẫu ngây ngẩn cả người, bọn họ hoài nghi mình có nghe lầm hay không, Vận Nhi từ nhỏ là không để cho mình lo lắng, như thế nào lại thích cô gái đây? Vợ chồng Lam gia nhất thời đều phản ứng không kịp.
"Ba mẹ là không có nghe lầm, con chính là yêu cô gái, là phi thường coi trọng chuyện tình này, con đây trong tuần tới, muốn mang cậu ấy về nhà cùng dùng cơm." Lam Vận thừa lúc sắt còn nóng, không đợi cha mẹ tiêu hoá xong, lại ném thêm một quả bom nữa.
"Không được!" Lam mẫu mở miệng trước phản đối, cô gái làm sao có thể thích cô gái, thật là chuyện hoang đường, nhưng là Lam mẫu nhìn thấy vẻ mặt thành thật của Lam Vận, một chút cũng không giống nói đùa.
"Lam Vận, con có biết mình đang nói cái gì không?" Lam phụ không tin đứa con từ nhỏ đã không làm cha mẹ lo lắng, lại dám nói ra chuyện hoang đường này. Trước kia nghe vài người bạn nói, càng là một đứa trẻ ngoan, nếu là đã chống lại, thì khó có thể mà giáo huấn lại, lúc trước người khác nói, không cho là đúng, hiện tại Lam phụ là có chút tin, một Vận Nhi luôn luôn ngoan ngoãn lại dám nói nàng thích cô gái, rốt cuộc sai lầm nơi nào.
"Ở trong lòng ba mẹ, có nghĩ con là người bốc đồng không? Huống chi, con đã qua cái tuổi bốc đồng lâu rồi, cho nên ba mẹ hẳn là nên tin tưởng con là đã suy nghĩ cặn kẽ." Lam Vận như trước bình tĩnh đến làm cho Lam phụ Lam mẫu không phản bác được, nếu là nhi đồng nhà khác tùy hứng, thì bọn hắn còn có thể tin, nhưng là Vận Nhi từ nhỏ đến giờ là chưa bao giờ là người bốc đồng, lại nhìn thấy Lam Vận rất bình tĩnh, Lam phụ Lam mẫu trong lòng càng bất an, bọn hắn có chút tin tưởng con gái mình là nghiêm túc, còn giống như chỉ là thông báo, chứ không phải là trưng cầu ý kiến.
"Mặc kệ con có là đang nghiêm túc hay không, chúng ta kiên quyết không đồng ý, càng sẽ không gặp người mà con nói, đây là phán quyết cuối cùng, không chấp nhận tiếp tục thảo luận vấn đề này." Lam mẫu đầu tiên thể hiện lập trường.
"Ba và mẹ con giống nhau, tuyệt đối không cho phép!" Lam phụ cũng nói sáng tỏ lập trường về cái vấn đề này.
Quả nhiên gia đình phần tử trí thức, không xuất hiện phản ứng quá khích, chính là bày tỏ rõ thái độ. Lam Vận chính là con cái của cán bộ cao cấp, ba là quan chức cấp cao của chính phủ, mẹ là thẩm phán.
"Con từ nhỏ là chưa bao giờ vì mình mà chủ động tranh lấy vật gì, cũng giống như lúc trước, ba mẹ luôn bề bộn nhiều việc, con cũng tổng chắc là sẽ không chủ động tranh thủ nói lên ý kiến. Lúc con bốn tuổi, con ở nhà trẻ lần đầu lên sân khấu biểu diễn, mẹ nói là sẽ đến xem con biểu diễn, nhưng là chờ đến lúc biểu diễn xong hết, mẹ cũng chưa đến. Lúc con sáu tuổi, sinh nhật, ba mẹ nói là sẽ cùng con mở quà mà hai người tặng, con đợi đến mười hai giờ, ba mẹ cũng là chưa về nhà. Lúc con mười tuổi, họp phụ huynh, ông nội của Vũ luôn luôn bận rộn còn tham dự, nhưng là ba ba cũng chưa bao giờ có mặt. Mười ba tuổi, lần đầu tiên con có kinh, đau bụng đến nỗi mẹ phải bồi con nửa giờ, nhưng chỉ là nửa giờ, sau đó mẹ để bảo mẫu nấu cho con một bát trà gừng, sau đó liền rời đi. Mười lăm tuổi, ba mẹ đưa ta qua Anh quốc học, nhưng là chưa bao giờ hỏi qua con là có muốn đi hay không, bao nhiêu lần ba mẹ bề bộn xã giao không về nhà ăn cơm, chỉ để con một mình trên bàn cơm..."
"Khi đó chúng ta quá bận, với con cũng chưa bao giờ nói, chúng ta nghĩ là con không quan tâm..." Lam phụ cùng Lam mẫu cho tới bây giờ không nghĩ tới, nguyên lai con gái mình trong lòng lại có nhiều ủy khuất đến thế, được con từng cái từng cái nói ra, Lam phụ Lam mẫu lâm vào áy náy thật lớn.
"Đúng, ba mẹ luôn lấy cớ bận, luôn luôn không có thời gian, người khác hâm mộ ba mẹ con lợi hại như vậy, bản thân con thì chỉ hy vọng ba mẹ chỉ là những người làm công ăn lương bình thường, chính cái thành tựu của ba mẹ chính là cái cướp mất đi tình thương của cha mẹ trong tuổi thơ con. Con từ năm năm tuổi đến năm mười tuổi là luôn cầu nguyện, chỉ một điều, hi vọng là cha mẹ có nhiều thời gian ở bên con....
"Vận Nhi, chúng ta không biết con..." Lam phụ Lam mẫu càng nghe đầu càng cuối thấp hơn, bọn hắn quả thật không làm tròn trách nhiệm của cha mẹ.
"Con thường nghĩ là có phải hay không do con quá ngoan, không biết vì mình mà chủ động ra sức, nếu là con thử ra sức, kết quả có thể hay không khác nhau?" Lam Vận ngữ khí như trước thực ôn hòa, lại làm cho Lam phụ Lam mẫu trong lòng có chút không phải mùi vị.
"Con sớm đã yêu cô gái kia vì một lý do rất đơn giản, trên người cậu ấy có một loại ấm áp, con muốn loại ấm áp đó, cậu ấy chỉ nói một câu, liền nhốt chặt trong lòng con, một lần chính là mười mấy năm. Mười mấy năm qua, con chỉ thích một mình cậu ấy, trừ cậu ấy ra thì con hoàn toàn không thể yêu đươc người nào khác. Cậu ấy nói, nguyện vọng của cậu, chính là mỗi ngày nấu cơm cho người mình yêu ăn, mà nguyện vọng của con cũng là hằng ngày cùng người mình thích cùng ngồi ăn cơm. Cậu ấy không có nhiều quan hệ xã giao, sẽ có rất nhiều thời gian bên con. Ba mẹ biết không? Con hạnh phúc nhất chính là những ngày cùng cậu ấy ở một chỗ trong hai tháng qua, cậu ấy thực cưng chìu con, tuy rằng đôi khi cũng sẽ khi dễ con, nhưng là con thích cảm giác đươc cậu ấy khi dễ..." Trong cái lúc Lam Vận đang nói về Đông Phương Thấm Tuyết, trên mặt đã tràn ngập hạnh phúc, đó là thần thái Lam phụ Lam mẫu chưa từng thấy qua, Lam phụ Lam mẫu có chút động dung.
"Là con hai mươi mấy năm, cho tới bây giờ cũng chưa ra sức, cũng chưa từng đấu tranh, nhưng tới lúc này, con sẽ vì hạnh phúc của mình mà ra sức thực hiện." Lam Vận nghiêm túc kiên định tiếp tục nói.
Này hai mươi năm, Lam Vận là lần đầu tiên cùng cha mẹ nói nhiều đến như vậy, ôn nhu mà kiên định đấu tranh.
Lam phụ Lam mẫu đột nhiên không thể nói lên tiếng, bọn hắn không đủ lập trường để phản đối, dù sao bọn hắn vốn là không làm tròn bổn phận cha mẹ, hơn nữa bọn hắn biết cho dù phản đối, cũng là không có hiệu quả, con gái là chưa từng hướng bọn hắn mà chủ động ra sức cái gì, lúc này đây chính là quyết tâm của con.
Lam Vận thấy cha mẹ trầm mặc không nói, cô biết cha mẹ đã có chút mềm lòng, cho nên tiếp tục thừa lúc sắt còn nóng.
"Con không yêu cầu ba mẹ lập tức chấp nhận sự thật này, nhưng là con muốn mời cậu ấy về nhà dùng cơm, ba mẹ cũng muốn biết, con của mình là thích người như thế nào, phải không? Sau khi ăn một bữa cơm, nếu ba mẹ không thích cậu ấy, sau này con sẽ không mang cậu ấy trở về nữa, cũng không khiến cho ba mẹ phải khó xử." Lam Vận quan tâm nói, trên thực tế, Lam Vận không tin cha mẹ sẽ không thích Tuyết Nhi, Lam Vận điểm này là vẫn tự tin, đến lúc đó, bọn hắn liền không phản đối như thế.
Lam phụ cùng Lam mẫu đưa mắt nhìn nhau, được rồi, muốn hay không tiếp tục phản đối, cũng phải thấy trước được đối tượng, nếu là người nọ không tốt không tốt cũng có thể kiện định phản đối hơn được một chút.
"Vậy thì cứ đưa cô ấy tới đi!" Lam phụ thỏa hiệp đầu tiên.
"Cám ơn ba ba!" Lam Vận khẽ cười.
"Anh nói nhìn Vận Nhi như vậy, thoạt nhìn nhưng không giống là có mang oán ý với chúng ta, mới vừa rồi bị con nói em trong lòng đều áy náy đến chết, đứa nhỏ này từ nhỏ liền nhu thuận săn sóc, không giống như là muốn cố ý chọc chúng ta áy náy, rốt cuộc là cũng vì cô gái kia." Lam mẫu cảm giác mình trúng bẫy của con gái, con gái vốn là gợi lên áy náy của mình và chồng mình, sau đó làm cho bọn họ bởi vì áy náy mà không thể không thỏa hiệp.
"Bất quá chúng ta trước kia quả thật là thiếu sót với con thật, con có thể vì cô gái kia mà làm chúng ta động tâm tư, cô gái kia quả là trọng lượng không nhẹ, en không hiếu kỳ người kia có tài cán gì sao, anh thì thật muốn gặp thử cô bé đó." Lam phụ nói, chỉ riêng cô gái kia mà làm con gái tính mưu với cha mẹ, hắn liền nhất định phải gặp, xem người kia có đáng để con gái mình làm như vậy không.
Lam mẫu gật đầu, đối với người mà Lam Vận yêu thích, tràn ngập tò mò.
Lam Vận đến trường đón Đông Phương Thấm Tuyết tan tầm, sau đó chuẩn bị cùng đi siêu thị mua đồ đề về nhà làm cơm, Lam Vận quả thực có 20 tiềm chất làm bạn gái.
"Tuyết Nhi, cuối tuần cùng ta về nhà cùng nhau ăn cơm được không?" Lam Vận đột nhiên hỏi.
"Nhanh như vậy?" Đông Phương Thấm Tuyết có chút kinh ngạc, các cô kết giao vẫn chưa tới ba tháng, muốn lập tức ra mắt cha mẹ sao? Đông Phương Thấm Tuyết nhưng thật ra một chút cũng chưa có chuẩn bị.
"Nếu Tuyết Nhi chưa chuẩn bị tốt, tớ dời ngày lại là được." Lam Vận nhị thập tứ hiếu với bạn gái không muốn người mình yêu có một tia miễn cưỡng.
"Cậu nhanh như vậy, cha mẹ cậu sẽ cho phép sao?" Đông Phương Thấm Tuyết cười hỏi, Lam Vận muốn mình nhanh chóng ra mắt cho cha mẹ cậu ấy, chứng minh cậu ấy đối phần cảm tình này là thật sự xem trọng.
"Tớ đã nói qua với ba mẹ, bọn họ đã chuẩn bị tâm lý." Cho dù cha mẹ không thích Tuyết Nhi, cũng sẽ không khiến Tuyết Nhi xấu hổ, hơn nữa cô tin chắc, bọn hắn sẽ không thể không thích Tuyết Nhi.
"Câu đã nói rồi sao?" Đông Phương Thấm Tuyết tin Lam Vận, Lam Vận dám mang mình về ra mắt cha mẹ, cô liền biết, cha mẹ của cậu ấy cho dù không tiếp thụ cảm tình như vậy, cũng sẽ không làm khó mình, chính là Đông Phương Thấm Tuyết có chút tò mò, Lam Vận làm thế nào để cha mẹ thỏa hiệp đây? Dù sao cha mẹ Trung Quốc rất khó chấp nhận tình cảm như vậy.
"Tuyết Nhi tốt như vậy, tớ thích, cha mẹ tớ nhất định cũng thích."
"Cha mẹ cậu thích người như thế nào, để tớ hảo hảo chuẩn bị một chút." Ra mắt cha mẹ là chuyện đại sự, Đông Phương Thấm Tuyết vừa nghĩ tới phải gặp cha mẹ Lam Vận, không khỏi có chút khẩn trương lên.
"Tuyết Nhi không cần chuẩn bị, Tuyết Nhi dạng này, trưởng bối đều sẽ thích." Lam Vận nhìn thấy Đông Phương Thấm Tuyết hơi có chút khẩn trương, ôn nhu làm yên lòng nói. Trưởng bối đều thích kiểu hình tiểu thư khuê các như Tuyết Nhi, cho nên Lam Vận một chút cũng không lo lắng cha mẹ sẽ không thích Tuyết Nhi.
Rốt cục, cũng tới ngày ra mắt cha mẹ.
"Vận, tớ thực khẩn trương!" Đông Phương Thấm Tuyết nhìn trong gương không biết bao nhiêu lần, lần nữa lại nhìn mình trong gương, xác định mình là ăn mặc đúng mức hay không, nhìn thấy thế nào cũng còn kém một chút, có chút bất an, cùng Đông Phương Thấm Tuyết ngày thường đầy ý xấu trong bụng khi dễ Lam Vận hoàn toàn bất đồng.
"Tuyết Nhi dáng vẻ khẩn trương thật đáng yêu!" Lam Vận ôm lấy Đông Phương Thấm Tuyết, vui vẻ nói, rốt cục cũng có được thời gian trêu chọc Tuyết Nhi.
"Lam Vận!" Đông Phương Thấm Tuyết có chút nổi giận, người ta đã thực khẩn trương, Lam Vận còn giễu cợt mình.
"Tuyết Nhi là tốt nhất, người mà tớ thích, cha mẹ tớ nhất định cũng sẽ thích, tin tưởng tớ."
...
Quả thật, Lam phụ cùng Lam mẫu nhìn Đông Phương Thấm Tuyết hồi lâu, trăm phương ngàn kế tìm không ra tật xấu, sau đó thở dài trong lòng. Cô gái này, diện mạo dịu dàng, khí chất thanh lịch nội liễm, cách nói năng tao nhã, cử chỉ khéo, thoạt nhìn ôn nhu hiền lành đoan trang, phù hợp với yêu cầu của nữ tử truyền thống Trung Quốc, thực tìm không ra điểm nào không tốt. Lam phụ Lam mẫu hối hận không sinh ra Lam Vận là nam, bằng không, sẽ bao nhiêu thỏa mãn khi tìm được một người con dâu tốt như vậy! Lam phụ Lam mẫu trong lòng đều thở dài, liền biết vì sao con gái mình tìm mọi cách để cho mình gặp đứa nhỏ này, dạng người như vậy, bọn hắn không thể chán ghét, cái lập trường phản đối cũng không thể kiên định nữa rồi.
"Con làm nghề gì?" Lam phụ giống như đang điều tra con dâu, bắt đầu tinh tế đặt câu hỏi, Lam phụ ngữ khí thực ôn hòa, giống như là đang nói việc nhà.
"Giáo viên đại học X ạ." Đông Phương Thấm Tuyết ôn nhu hồi đáp.
Giáo viên đại học, cô bé này làm giáo viên, Lam phụ Lam mẫu không nhịn ở trong lòng cấp Đông Phương Thấm Tuyết đánh giá.
"Vậy dạy về cái gì?" Lam mẫu nói tiếp.
"Đồng văn và văn học cổ điển." Đông Phương Thấm Tuyết thái độ nhất quán ôn nhu.
Ân, khó trách khí chất tốt như vậy.
"Thường thích làm cái gì?"
"Nấu nướng, trà đạo cũng biết một ít..." Đông Phương Thấm Tuyết khiêm tốn nói, theo Lam Vận biết được Lam phụ thích trà đạo, nhanh chóng hợp ý, bất quá Đông Phương Thấm Tuyết biết trà đạo cũng là chuyện thật.
"Trà đạo sao?" Lam phụ đã không khỏi hứng thú lên.
..
Lam Vận cười nhìn Đông Phương Thấm Tuyết thể hiện phong phạm tiểu thư khuê các, trong lòng có chút vui mừng, cô biết, ba mẹ nhất định đều sẽ thích Tuyết Nhi. Kể ra Tuyết Nhi ở trong mắt người ngoài, luôn luôn bộ dạng tiểu thư khuê các, cái xấu xa kia, chỉ có mình mới thấy được.
"Thật sự là một cô gái tốt, như vậy cùng Vận Nhi cùng một chỗ, thật không ủy khuất Vận Nhi." Lam phụ quả nhiên bị thu phục.
"Con bé ngược lại là một người vợ tốt, nhưng là cùng Vận Nhi là cô gái!" Lam mẫu thở dài, vừa nghĩ tới hai cô gái cùng một chỗ, bà vẫn còn có chút không muốn, tuy rằng trong lòng bà đối với Đông Phương Thấm Tuyết là ngàn cái vừa lòng.
"Cũng là, không thể có con, bằng không chúng ta cũng yên lòng." Lam phụ cảm thán nói tiếp.
"Có con, ân, không phải là không có cách..." Lam mẫu giống đột nhiên nghĩ thông suốt, có chút hưng phấn nói.
Lam Vận hắt hơi một cái, kì quái tuy rằng mặc áo ngủ mỏng, nhưng là độ ấm trong phòng, Tuyết Nhi đã điều chỉnh phù hợp, như thế nào lại hắt xì đây?
Danh Sách Chương: