Đan Vân Sơ trên người chỉ quấn khăn tắm, cho nên Diệp Tuyền Vũ xâm nhập thân thể Đan Vân Sơ so với Đan Vân Sơ xâm nhập thân thể mình dễ dàng hơn nhiều, trải qua ôm hôn kịch liệt, khăn tắm đã sớm xốc xếch, lộ ra da thịt trắng nõn, xương quai xanh khêu gợi đã lộ ra bên ngoài, khăn tắm cũng muốn rớt ra, Đan Vân Sơ gợi cảm đến mức làm cho người ta không thể dời mắt.
Hai người chậm rãi chuyển đến phòng ngủ, trông như trẻ sinh đôi kết hợp, quấn nhau cùng một chỗ, một chút cũng không nỡ tách rời, Diệp Tuyền Vũ đem Đan Vân Sơ đẩy ngã xuống giường, sau đó lấy thân thể của mình đặt lên thân thể Đan Vân Sơ, hai thân thể ấm áp lại như trước dán chặt đến không ngờ.
Đan Vân Sơ phát hiện mình bị Diệp Tuyền Vũ ép tới không thể nhúc nhích, Diệp Tuyền Vũ chân xâm nhập vào giữa hai chân mình, bắt đầu thuần thục cọ xát nơi mềm mại kia của mình, tâm Đan Vân Sơ bỗng nhiên truyền tới cảm giác khác thường giống như tảng đá ném vào trong nước, chậm rãi sinh ra một lớp rung động, sau đó từ từ lan ra. Sau đó thân thể không nghe sai khiến bắt đầu mềm nhũn, không ngừng nóng lên, giống như da thịt đói khát cần càng nhiều hơi ấm, theo bản năng bàn tay đang bám trụ ở vòng eo tinh tế của Diệp Tuyền Vũ hơi hơi dùng lực, làm cho thân thể mềm mại của Tiểu công chúa cùng thân thể mình dán hợp càng thêm chặt chẽ.
Ánh mắt Diệp Tuyền Vũ trở nên nóng rực, Đan Vân Sơ nhanh chóng hiểu ý, hai thân thể mềm nhẹ dán chặt vào nhau, mang đến khoái cảm, làm cho hai người khẽ run lên. Diệp Tuyền Vũ môi dán lên da thịt Đan Vân Sơ, từ cổ đi từ từ xuống phía dưới, đi tới xương quai xanh vô cùng khêu gợi của Đan Vân Sơ nhẹ nhàng gặm cắn, Đan Vân Sơ so với mình càng mảnh mai hơn, xương quai xanh nổi bật quả thực giống như tác phẩm nghệ thuật, cực kỳ xinh đẹp.
Diệp Tuyền Vũ hôn tới nơi nhỏ, mềm mại của Đan Vân Sơ, mặc dù không lớn giống Diệp Tuyền Vũ, nhưng lại khéo léo đứng thẳng vừa đúng lúc, Diệp Tuyền Vũ ngậm một cái, hướng về phía trước kéo, sau đó buông xuống, lại ngậm, lại kéo ra, tra tấn Đan Vân Sơ, để cho Đan Vân Sơ không kiềm chế được kêu thành tiếng, âm thanh còn giống như cầu xin tha thứ, xinh đẹp động lòng người.
Diệp Tuyền Vũ ánh mắt nhìn Đan Vân Sơ dần dần trở nên mê mang, vẫn xinh đẹp như trước, thậm chí so với bình thường càng thêm tươi đẹp ướt át hơn nhiều, thì ra bình thường cuồng dã kiêu ngạo không ai bì nổi, khi động tình, lại xinh đẹp mê hoặc người đến vậy.
Diệp Tuyền Vũ ngẩng đầu, hôn Đan Vân Sơ, lại là nụ hôn nóng bỏng khó dứt, tay luôn đặt lên hai tiểu gò núi kia, nhẹ nhàng xoa lấy, Đan Vân Sơ cảm giác một dòng nước ấm từ trong bụng hướng bốn phía bắt đầu tuôn ra, đặc biệt là chân, đã thấm ướt một mảnh, dính vào đùi Diệp Tuyền Vũ cũng là một mảnh ướt át.
Diệp Tuyền Vũ cảm giác được bắp đùi mình ẩm ướt, căn cứ vào đó xác minh là Đan Vân Sơ động tình, nghĩ tới đây, Diệp Tuyền Vũ cảm giác chân mình cũng một mảng ướt, môi nàng dời đến bụng Đan Vân Sơ, lượn vòng chung quanh cái rốn đáng yêu, ngón tay vuốt lấy bụi cỏ mềm mại.
Đầu Diệp Tuyền Vũ dần đi xuống, đến cửa ngõ dừng lại, nước trong suốt, cánh hoa tươi đẹp ướt át, tựa hồ đang dụ dỗ Diệp Tuyền Vũ đi vào, Diệp Tuyền Vũ cố ý mở mạnh cánh hoa, thổi vào, khí nóng đột nhiên bừng lên, khuôn mặt nữ vương Đan Vân Sơ kia, khẽ ngượng ngùng, giống như nụ hoa không kiêng nể gì bừng nở rộ, ngượng ngùng mà mê người.
Thì ra người mình nhạy cảm như thế, Đan Vân Sơ khó nhịn vặn vẹo thân thể, Diệp Tuyền Vũ không muốn nhanh như vậy thỏa mãn Vân Sơ, Diệp Tuyền Vũ lưỡi nhẹ nhàng quét vào nơi mẫn cảm nhất kia, mang đến cảm giác giống như lông chim nhỏ, Đan Vân Sơ biết Diệp Tuyền Vũ sẽ không nhanh chóng mà chiều theo ý của mình, nên cô chủ động nâng vòng eo của mình lên, nhưng Diệp Tuyền Vũ đáng hận tránh được, làm cho Đan Vân Sơ chưa thỏa mãn dục vọng bất mãn, đáng giận, cũng học chiêu này, không có sáng tạo!
Đan Vân Sơ tức giận, nữ vương bất mãn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
"Diệp Tuyền Vũ, em muốn làm thì làm nhanh lên, không làm thì cút sang một bên cho chị!" Đan Vân Sơ quát, sức quát người không bằng bình thường có khí thế, bất quá Diệp Tuyền Vũ cũng biết, không thể trêu chọc quá đáng, nếu thật làm cho nữ vương bất mãn, sợ là một thời gian rất dài cũng sẽ không cho mình đụng vào.
"Thiệt tình, cũng không nghĩ là chiêu này do ai sử dụng trước đây?" Diệp Tuyền Vũ oán giận nói, rõ ràng Đan Vân Sơ dùng chiêu này với mình, ăn cướp còn la làng, ghê tởm, bá đạo, tại sao lại có phụ nữ như vậy? Hiện tại cũng biết bị tra tấn rất khó chịu sao.
"Em rốt cuộc làm hay không?" Đan Vân Sơ giọng nói tức giận giống sư tử, không làm liền không bao giờ... cho làm nữa, xem ra nổi giận thật, Diệp Tuyền Vũ không dám tái phạm lần nữa, đầu lưỡi linh hoạt bắt đầu tấn công toàn diện. Thật ra, trong lòng Diệp Tuyền Vũ còn bất bình, cô lần trước khi dễ mình, làm cho mình cầu xin tha thứ mới vừa lòng, bị mình làm lại, liền trở mặt, ghê tởm, không công bằng, chẳng lẽ mình ở trước mặt Đan Vân Sơ, thật sự không có tiền đồ sao? So sánh như vậy được rồi, mình quả thật không có tiền đồ, Diệp Tuyền Vũ tự khinh bỉ chính mình. Diệp Tuyền Vũ bất bình, hậu quả chính là, tiến công rất mãnh liệt.
Là chị muốn em tấn công, vậy thì đừng trách em, cho chị chết bầm, Diệp Tuyền Vũ phẫn hận nghĩ đến, sử dụng lưỡi cùng tay, mãnh liệt tấn công, nhất định phải làm cho Vân Sơ cầu xin tha thứ mới thôi.
Tiểu công chúa nghe lời tấn công, không chơi chiêu kia, nhưng là Đan Vân Sơ thật muốn mắng người, không sai, là rất thoải mái, nhưng chính là quá sung sướng, cũng sẽ làm cho người ta chịu không nổi, đã nhiều lần, còn làm, đem mình ép sạch nước mới cam tâm sao?
"Diệp Tuyền Vũ... Ngừng..." Đan Vân Sơ quát nhỏ, bất quá Diệp Tuyền Vũ nghe trong tai chính là kêu mị, tựa hồ còn chưa đủ.
"Đan Vân Sơ, chị nhu cầu thật lớn, em dùng đầu lưỡi cùng ngón tay đều bị co rút, chị còn không ăn no, sau này nên làm cái gì bây giờ?" Diệp Tuyền Vũ cố ý lấy giọng buồn rầu nói, nhưng động tác ngón tay một chút cũng không dừng lại, nàng cảm giác được thịt non bên trong lại bắt đầu một trận co rút, thì ra thân thể Đan Vân Sơ cũng có thể nở rộ vô hạn.
Đan Vân Sơ đỏ mặt, cái gì nhu cầu rất lớn, là Tiểu công chúa nên mình nhu cầu lớn không được sao, không phải muốn nghe mình cầu xin tha thứ sao? Muốn nghe, lão nương sẽ không cầu xin tha thứ, lão nương cũng không tin, nàng nghe lão nương kêu mị như thế, nàng không có cảm giác?
Đan Vân Sơ làm sao có thể để cho mình yếu thế trước Diệp Tuyền Vũ đây?
"Tiểu công chúa, nghe chị kêu mị như vậy, em không có cảm giác sao?"
Đan Vân Sơ bám vào cổ Diệp Tuyền Vũ, kéo đầu Tuyền Vũ đè xuống, cố ý vừa nói vừa thổi vào tai Diệp Tuyền Vũ, còn khéo léo ngậm lấy vành tai khả ái của Diệp Tuyền Vũ, ngữ khí có chút đáng khinh, ngón tay lại càng đi thẳng vào vấn đề, đi vào giữa hai chân Diệp Tuyền Vũ, quả nhiên, bên trong cũng một mảng ướt át nhiều đến có thể nuôi được cá.
Diệp Tuyền Vũ còn chưa kịp phản ứng, ngón tay Đan Vân Sơ đã lỗ mãng mở chân của mình ra, Diệp Tuyền Vũ hối hận, vì đã sơ suất, thân thể rất nhanh đã bị Đan Vân Sơ trêu chọc.
"Tiểu công chúa thân thể thật sự là nhạy cảm nga, có phải hay không cũng rất muốn đây?" Đan Vân Sơ tà ác hỏi, mặc dù cô không còn sức đem Tiểu công chúa đè xuống dưới thân, tuy nhiên hiện tại Tiểu công chúa đang ở bên trên, cô cũng có thể hướng Tiểu công chúa muốn làm gì thì làm. Ngón tay khác của Đan Vân Sơ từ bên hông Diệp Tuyền Vũ vuốt ve xuống phía dưới, dừng lại ở khe mông khẽ xoa lấy, sau đó đi dọc theo khe hở vào trong tìm kiếm nguồn nước, càng đi vào càng ấm áp, ngón tay bất ngờ đi vào, để cho thân thể Diệp Tuyền Vũ chưa kịp kiềm chế run lên.
"Bên trong thịt hút thật chặt, giống như muốn đem ngón tay của chị ăn vào..." Đan Vân Sơ bởi vì sức lực chống đỡ hết nổi, không thể kịch liệt phản công, cho nên lời nói, cần càng thêm càn rỡ để trêu chọc Diệp Tuyền Vũ.
"Đan Vân Sơ câm miệng!" Những lời đó, khiến cho Diệp Tuyền Vũ đỏ bừng cả khuôn mặt, Đan Vân Sơ đáng ghét, tại sao mình bị đùa giỡn nhưng lại không có chút năng lực chống đỡ nào? Nàng cũng không tin, không thể làm cho Đan Vân Sơ cầu xin tha thứ.
Diệp Tuyền Vũ ngồi dậy, đổi tư thế, nàng đem nơi nóng ướt của mình dán vào nơi nóng ướt của Đan Vân Sơ, cảm giác mềm mại ấm áp tiếp xúc làm cho hai người hít một hơi, cảm giác nóng rực như vậy, giống như muốn đem đối phương hỏa thiêu...
Một đôi bộ ngực tròn trĩnh đong đưa nở nang ôn nhu, không chịu nổi giày xéo rồi lại làm cho người ta thèm thuồng, chỉ một cái liếc mắt có thể khai thông mạch máu toàn thân, cơ quan cảm giác của Đan Vân Sơ bị chấn động, bộ dạng thỏa thích tham hoan, bàn tay trêu chọc vòng eo, nhẵn bóng mỹ lệ. Đan Vân Sơ theo bản năng nâng mông mình lên, hướng về phía trước dùng lực, làm cho chỗ tư mật của hai người dán hợp càng thêm chặt chẽ không thể chê, Diệp Tuyền Vũ lại càng vặn vẹo eo của mình, một lớp lại một lớp nóng bỏng kéo tới, càng ngày càng khó nhịn nóng rực cùng vui thích cuốn theo hai người, rõ ràng lại thêm một cực hạn khoái cảm nữa, rốt cuộc hai người đồng thời run rẩy, mềm nhũn ra, giống như thủy triều rút từ từ, Diệp Tuyền Vũ gục ở trên người
Đan Vân Sơ, hai người mồ hôi nhỏ giọt.
Đan Vân Sơ cảm giác mình quá mệt mỏi, cảm giác mình sớm muộn cũng vì Tiểu công chúa quá mức phóng túng hưởng thụ, buông thả mà chết.
Đan Vân Sơ nằm úp sấp ở trên giường, không để ý tới Diệp Tuyền Vũ, mệt chết được.
Diệp Tuyền Vũ khóe miệng khẽ mỉm cười, ngón tay từ sống lưng Đan Vân Sơ chậm rãi di chuyển, da thịt tựa như tơ lụa, để cho Diệp Tuyền Vũ yêu thích không buông tay, từ xương cột sống chậm rãi đi xuống...
Ô ô, Đan Vân Sơ khóc, Tiểu công chúa là cầm thú, thân thể mình giờ đã không nhúc nhích được, còn không chịu buông tha cho người ta.
"Xin tha không?" Diệp Tuyền Vũ chuẩn bị liếm sống lưng Đan Vân Sơ, đắc ý hỏi.
"Giơ cờ hàng xong, em không được phép giết!" Đan Vân Sơ cò kè mặc cả nói, cô nhớ lần trước mình đầu hàng xong Diệp Tuyền Vũ cũng không buông tha.
"Tốt, lần này không giết!" Diệp Tuyền Vũ cười nói.
"Thật không?" Đan Vân Sơ không chắc chắn lại hỏi.
"Không giết." Diệp Tuyền Vũ đột nhiên cảm thấy mình cuối cùng cũng có thể làm nữ vương, cảm giác giọng nói rất giống đại xá cho thiên hạ.
"Vậy thì được, chị đầu hàng." Đan Vân Sơ bất đắc dĩ nói, con gái co được dãn được, hừ, chờ tu dưỡng tinh thần, sẽ làm Tiểu công chúa khó coi!
Diệp Tuyền Vũ đem thân thể Đan Vân Sơ lật lại, "Nằm sấp ngủ đối với ngực không tốt."
Đan Vân Sơ ừ hai câu, đem mặt vùi vào nơi đầy đặn mềm mại của Diệp Tuyền Vũ, ngửi khẽ mùi da thịt, hài lòng ngủ thiếp đi, thỉnh thoảng còn dùng mặt nhẹ nhàng cọ xát nơi mềm mại kia.
Đan Vân Sơ vẻ mặt thỏa mãn, rất giống mèo Ba Tư được ăn no lười biếng, tính tình trở nên tốt, không giống bình thường giương nanh múa vuốt, Diệp Tuyền Vũ nghĩ tới đây, khóe miệng khẽ cong lên, Đan Vân Sơ đáng yêu như vậy, chỉ có mình mới có thể nhìn thấy.
Thật ra thì Diệp Tuyền Vũ còn muốn hành hạ thêm, nhưng nghĩ tới Đan Vân Sơ mới vừa xuống máy bay, mặt mày toàn vẻ mệt mỏi, sợ là chạy theo triễn lãm cũng mệt đến ngất ngư, cho nên hôm nay tạm tha, Diệp Tuyền Vũ không phát hiện ánh mắt mình đang tràn đầy ôn nhu sẵn sàng hướng Đan Vân Sơ mà cưng chiều.
Diệp Tuyền Vũ thích cùng Đan Vân Sơ ầm ĩ, nhưng chủ yếu là cô không tự giác mà nhượng bộ, trước đã yêu, nên sẽ không tự giác mà nhường Vân Sơ, Diệp Tuyền Vũ thật ra thì rất muốn cưng chiều Đan Vân Sơ, bất quá trước kia là không dám, trước kia Đan Vân Sơ, chính là một con sói kiêu ngạo, đối với cô quá tốt, nhưng luôn là có vay không có trả.
Danh Sách Chương: