• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi có việc, đi trước." Diệp Tuyền Vũ nhìn thấy Đan Vân Sơ cùng Đông Phương Thấm Tuyết đã ăn xong, chuẩn bị rời đi, liền hướng Lam Vận, người còn đang mải mê với ly nước trong tay nói, sau đó cũng cầm giỏ xách nhanh chóng cất bước.
"Ân." Lam Vận nhàn nhạt trả lời, cô không có tâm tình chú ý xem Diệp Tuyền Vũ có đúng là muốn đi tìm Đan Vân Sơ hay không. Đông Phương Thấm Tuyết, người đầu tiên cô yêu, tại buổi lễ tốt nghiệp trung học năm ấy, cô đã lấy hết dũng khí để thổ lộ, khi đó cô vừa thấy Đông Phương Thấm Tuyết thì đã vô cùng khẩn trương đến toát mồ hôi, dòng suy nghĩ luôn luôn mạch lạc của cô cũng vì vậy mà trở nên lắp bắp nói không nên lời...
"Đông Phương..." Lam Vận gọi Đông Phương Thấm Tuyết, điệu bộ khẩn trương cùng bất an, so với dáng vẻ bình tĩnh lý trí thường ngày của cô hoàn toàn bất đồng.
"Ân? Có việc gì sao?" Đông Phương Thấm Tuyết ôn nhu mỉm cười hỏi, tuy rằng là bạn học cùng lớp, thế nhưng cô và Lam Vận cũng không quá thân thiết.
"Mình... Mình thích cậu..." Lam Vận lấy hết dũng khí nói ra, thật sự nếu không nói, sợ rằng sau này sẽ không còn cơ hội để nói.
Đông Phương Thấm Tuyết hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền trở về bộ dáng tươi cười thường ngày, Lam Vận không nhìn ra được tâm tình hiện tại của Thấm Tuyết là gì, thế nhưng trong vài giây chờ đợi câu trả lời của Đông Phương Thấm Tuyết, Lam Vận cảm giác như phải đợi đến mấy thế kỷ.
"Cảm ơn cậu, thế nhưng mình không có thích Lam Vận theo nghĩa này, mình thích tính cách rõ ràng một chút, Lam là bạn học rất tốt, chỉ là chúng ta không hợp nhau." Đông Phương Thấm Tuyết ôn nhu cự tuyệt, giống như loại cự tuyệt dịu dàng ngày xưa, loại tình cảnh này, Lam Vận đã thấy qua rất nhiều lần, chỉ là không nghĩ tới mình cũng sẽ một lần lâm vào tình cảnh như thế.
"Không sao, là mình tạo buồn phiền cho bạn, không quấy rầy bạn nữa." Lam Vận mỉm cười, sau đó quay người rời đi.
Đông Phương Thấm Tuyết nhìn bóng lưng Lam Vận, Lam Vận mang lại cho cô cảm giác giống như một cái đầm nước, quá mức lý trí cùng tĩnh lặng, không thể gợn lên một cơn sóng, đây là lý do Thấm Tuyết vì sao không thích Lam Vận, giống như khi nãy biểu lộ tình cảm với mình, dù bị cự tuyệt, nhưng sau đó vẫn như trước giữ nguyên phong độ cùng lễ phép, không hề tỏ vẻ đau khổ, cô bội phục những người lý trí như vậy, nhưng không chắc sẽ thích những người như thế này.
Đông Phương Thấm Tuyết cũng xoay người về hướng ngược lại bước đi, Lam Vận chỉ là một trong số rất nhiều người từng bày tỏ tình cảm với Thấm Tuyết, ngoại trừ so với kẻ khác ưu tú vĩ đại ra, cô cũng không có gì khiến Đông Phương Thấm Tuyết cảm thấy đặc biệt, sau khi Đông Phương Thấm Tuyết rời khỏi Anh quốc thì cũng dần dần quên mất Lam Vận.
Con người ta thực rất dễ phạm chung một loại sai lầm, lúc nào cũng tin vào cảm giác mang lại từ hình ảnh mà mình nhìn thấy, Đông Phương Thấm Tuyết mãi mãi không biết được, cô gái vừa bị cô cự tuyệt kia, khi xoay người thì nước mắt đã không ngừng rơi xuống, chỉ là cô không thấy được mà thôi.
Lam Vận không hề phát hiện thứ nước màu đỏ trong ly đã cạn tới đáy, cô vẫn cứ hút.
Lúc trước chỉ yêu thích một người, hiện tại ngoại trừ người đó, cũng vô pháp yêu thích người khác.
***
Đan Vân Sơ mở cửa đi vào, thấy Diệp Tuyền Vũ ngồi ở ghế sô pha của mình, vốn ban đầu rất ngạc nhiên, thế nhưng nhớ đến Diệp Tuyền Vũ có chìa khóa nhà mình, lại khiến cô có chút kích động, cô cũng không quên cái người kia lần trước không hiểu vì sao lại hướng mình rống lên, cho nên lần này cô không thể nào dùng nét mặt hòa nhã đối với Diệp Tuyền Vũ, mặc dù nét mặt Diệp Tuyền Vũ cũng là một bộ dạng "tôi rất mất hứng."
"Cô trở về lúc nào?" Diệp Tuyền Vũ thấy Đan Vân Sơ phớt lờ mình, không nhịn được hỏi.
"Hôm qua." Đan Vân Sơ trả lời ngắn gọn, rõ ràng nhận thấy cô không muốn tiếp tục nói chuyện.
"Đan Vân Sơ, đưa điện thoại đây." Diệp Tuyền Vũ ra lệnh nói.
"Để làm gì?" Đan Vân Sơ tức giận trả lời.
"Đưa đây." Diệp Tuyền Vũ bất mãn nói lại một lần.
"Chả hiểu ra làm sao!" bất quá Đan Vân Sơ vẫn là lấy điện thoại ném cho Tuyền Vũ.
Diệp Tuyền Vũ dùng điện thoại của Đan Vân Sơ gọi đến điện thoại mình, sau đó lưu số của mình vào điện thoại Vân Sơ, cũng lưu số của Vân Sơ vào điện thoại mình, sau đó mới trả điện thoại lại cho Đan Vân Sơ.
"Sau này đi ra khỏi nhà, phải gọi điện thoại cho tôi." Diệp Tuyền Vũ chính là vẫn rất để ý, cô không biết Đan Vân Sơ đi đâu, hơn nữa còn phải biết thông qua Liễu Thấm Tuyết, không, là từ miệng Đông Phương Thấm Tuyết nói ra mới biết được.
"Này, cô thật muốn làm âm hồn không tan hả?" Đan Vân Sơ cảm thấy, mình giống như bị Diệp Tuyền Vũ dính chặt trên người, muốn vứt cũng vứt không xong.
"Đan Vân Sơ, cô vì sao có thể cùng Liễu Thấm Tuyết vẻ mặt ôn hòa nói chuyện, còn với tôi lại là loại sắc mặt khó coi này?" Diệp Tuyền Vũ không vui hỏi.
Hình ảnh vừa rồi tựa như mũi kim thật nhọn đâm sâu vào da thịt, nói có đau hay không, chính là vô cùng khó chịu, khiến Diệp Tuyền Vũ không thể không nhổ ra.
Đan Vân Sơ trái lại sửng sốt, cũng đúng nga, cô hiện tại đối với ai cũng đều là khách khí khiêm nhường, nhưng chỉ riêng tiểu công chúa thì không thể khách khí nổi.
"Ân, tiểu công chúa dung mạo làm cho người khác muốn khi dễ." Đan Vân Sơ nghiêm trang nói.
"Bổn tiểu thư dung mạo xinh đẹp động lòng người biết bao, cô chính là đối đãi khác biệt." Diệp Tuyền Vũ tiếp tục nói mấy lời không chuẩn mực.
Đan Vân Sơ trợn trắng hai mắt, dung mạo dù có chút xinh đẹp cũng không cần hằng ngày tự thổi phồng bản thân chứ, thật kiêu ngạo chẳng khác gì chim khổng tước, tính tình này, mình mà đối đãi chuẩn mực mới là kỳ lạ, nghĩ như vậy, Đan Vân Sơ liền tiêu tan thắc mắc vừa rồi.
Đan Vân Sơ không có ý định để ý tiểu công chúa, chuẩn bị đi vào phòng vẽ, nên mới nhìn Diệp Tuyền Vũ "Này, cô không phải lại muốn ở đây không đi đó chứ?"
"Đúng, tôi dự định ở chỗ này." Diệp Tuyền Vũ bộ dáng đương nhiên nói.
"Cô ở khu nhà cao cấp không tốt sao, cớ gì lại theo tôi tranh giành căn nhà tồi tàn ổ chuột này, tiểu công chúa, cô vẫn là nên quay về lâu đài của cô đi thôi?" Đan Vân Sơ ngữ khí gần như cầu xin nói.
"Tôi không ngại nơi này nhỏ." Bất quá nơi này thực sự rất nhỏ, thật là ủy khuất bản thân, thôi kệ quên đi, Diệp Tuyền Vũ tự mình an ủi.
"Nhưng tôi ngại!" Đan Vân Sơ lớn tiếng nói, cô thực sự không quen tự dưng có một người ở cùng.
"Dù sao tôi cũng có chìa khóa." Diệp Tuyền Vũ đắc ý nói.
"Ngày mai tôi sẽ đổi ổ khóa." Đan Vân Sơ chán nản, phát cáu nói, ngày mai nhất định đổi ổ khóa.
"Tôi tìm thợ khóa, cô đổi mấy lần, tôi sẽ cho người phá bấy nhiêu lần." Diệp Tuyền Vũ không nhân nhượng nói.
"Tôi báo cảnh sát!" Có người dám ngang nhiên phá ổ khóa nhà người khác sao?! Thực hung hăn càn quấy!
"Tôi nhớ cục trưởng nơi này cùng Diệp gia quan hệ cũng không tệ." Diệp Tuyền Vũ không hề hấn gì nói, hoàn toàn lấy quyền thế ép người.
"Tôi..." Đan Vân Sơ phẫn hận đi vào phòng vẽ tranh, Diệp Tuyền Vũ đáng ghét, chờ đến khi mình có tiền có quyền, nhất định sẽ mua hoàng kim đè cho chết luôn, tất nhiên ý nghĩ này phải đợi đến kiếp sau thì tỉ lệ thành công mới cao hơn.
Diệp Tuyền Vũ nhìn Đan Vân Sơ đi đến phòng vẽ tranh, cũng không quấy rầy cô ấy, Diệp Tuyền Vũ lấy laptop ra, bắt đầu xử lý công việc, đến khi công việc được sắp xếp ổn thỏa cô mới cầm điện thoại gọi cho Hà Nhan.
"7h tối mai, gặp nhau tại nhà hàng Bách Vị." Diệp Tuyền Vũ cũng không màn Hà Nhan có đồng ý hay không, độc tài nói.
"Cô không hỏi tôi có thời gian hay không sao?" Hà Nhan ngữ khí có chút buồn cười hỏi, cô nhìn bàn tay đang bó bột, mình bị thương đến bây giờ, cũng chưa hề đến thăm, mình thật sự không có chút trọng lượng nào đối với Vũ sao? Hà Nhan cảm thấy một sự chết lặng đau đớn, chính là phát hiện tình cảm của mình dành cho Tuyền Vũ vẫn như trước, không dừng lại được.
Diệp Tuyền Vũ nhíu mày, chia tay thôi mà, Hà Nhan ngay cả ngữ khí cũng thay đổi, còn sĩ diện đối với mình, trước đây Hà Nhan chính là ngoan ngoãn như một chú cừu con, chỉ trong vài ngày đã thay đổi như thế, khiến Diệp Tuyền Vũ nhất thời khó có thể thích ứng được.
"Nếu không có thời gian thì thôi." Diệp Tuyền Vũ lãnh đạm trả lời, không phải ai cũng có thể ở trước mặt Diệp Tuyền Vũ bày ra vẻ sĩ diện, ngoại trừ Đan Vân Sơ, Diệp Tuyền Vũ hoàn toàn quên mất mình đang có chuyện cần đến Hà Nhan.
"Cô vẫn rất vô tình, bảy giờ, tôi sẽ đúng hẹn có mặt ở đó, hy vọng cô không đến muộn." Hà Nhan cảm thấy mình hẳn là nên có chút mạnh mẽ từ chối, thế nhưng với mọi yêu cầu của Diệp Tuyền Vũ, cô trước giờ đều không hề làm trái, ngày trước thậm chí ngây ngốc vì chờ cô ấy, chờ đến mấy giờ liền, chờ mãi, vẫn thường xuyên là không chờ được người.
"Ân, cứ như vậy đi." Diệp Tuyền Vũ cúp máy, cô liếc nhìn đồng hồ, Đan Vân Sơ ở trong phòng tranh đã hơn 3h, Đan Vân Sơ một khi vẽ tranh, thực sự là xuất thần, tâm trí tựa hồ như không có gì ngoại trừ những bức tranh.
Diệp Tuyền Vũ hoàn toàn đem đồ đạc trong nhà Đan Vân Sơ biến thành của mình, di chuyển tùy ý, còn bắt đầu dùng những vật dụng cá nhân của Đan Vân Sơ, cô biết rõ Đan Vân Sơ không thích bị người khác động vào đồ vật cá nhân, lường trước Đan Vân Sơ khi xuất hiện sẽ hô to gọi nhỏ, thế nhưng Diệp Tuyền Vũ vẫn là thích vi phạm lệnh cấm.
Diệp Tuyền Vũ nằm ở trong bồn tắm, dùng sữa tắm của Đan Vân Sơ, ân, thật sự rất thơm a, Diệp Tuyền Vũ thầm nghĩ.
Diệp Tuyền Vũ quấn độc chiếc khăn lông quanh người rồi bước ra, vẫn không thấy Đan Vân Sơ xuất hiện, cô liền hướng phòng vẽ tranh đi tới, cẳng chân thon nhỏ khiêu gợi toàn bộ lộ ra trong không khí, bắp đùi trắng nõn như ẩn như hiện, viền khăn quấn quanh cổ tạo hình chữ V đem bầu ngực bên trong như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt nhấp nhô, nhìn ra được phi thường đầy đặn, tất cả đều hoàn toàn lộ ra hết sức gợi cảm.
Diệp Tuyền Vũ khi đi vào thì đúng lúc Đan Vân Sơ vừa làm rơi một cây bút vẽ, nhặt xong ngẩng đầu lên liền thấy trước mắt một bộ dạng hương diễm, Đan Vân Sơ may mắn không phải đàn ông, tiểu công chúa tư thế quyến rũ như thế, rất có thể làm trỗi dậy thú tính trong người khác, tiểu công chúa đây là muốn sắc dụ mình sao?" Đan Vân Sơ nghi hoặc nghĩ đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK