"Cô quả nhiên đúng giờ" Hà Nhan ngữ khí có chút kinh ngạc nói, sau đó khẽ nở nụ cười, sắc mặt hơi tái nhạt.
Diệp Tuyền Vũ thấy sắc mặt Hà Nhạn có vẻ hơi xanh xao, cánh tay lại còn bó bột, trong lòng nảy sinh cảm giác áy náy.
"Sao lại bị thương? Có nghiêm trọng không?" Diệp Tuyền Vũ hỏi, mới mấy ngày không gặp, Hà Nhạn thoạt nhìn thực tiều tụy.
"Hẳn là không chết được. Thật hiếm thấy cô lại quan tâm tôi." Hà Nhan ẩn ý nói, nói cô không oán Tuyền Vũ, chính là nói dối.
"Chúng ta cùng nhau lớn lên, chúng ta là bạn, điều đó sẽ không bao giờ thay đổi" Cũng chỉ có thể là bạn, nếu như không có đêm hôm đó, chắc chắn sẽ không xảy ra nhiều chuyện rắc rối như vậy, Diệp Tuyền Vũ luôn luôn hy vọng chuyện đêm đó chưa bao giờ phát sinh.
"Tìm tôi có chuyện gì?" Hà Nhan hỏi, với tính cách của Vũ, nếu không có chuyện, chắc chắn sẽ không chủ động tìm mình, thứ tình cảm này cũng đều do mình chủ động, Vũ chưa bao giờ đáp lại.
"Tôi muốn có khu đất A, nó đối với tôi mà nói, rất quan trọng" sắc mặt Diệp Tuyền Vũ trở nên nghiêm túc hơn.
"Cô cũng biết tôi không màn chuyện ở công ty, những chuyện này đều do anh tôi làm chủ, tôi không can dự được." Hà Nhan khó xử nói, dù cô thực muốn giúp Tuyền Vũ, nhưng chuyện của công ty, cô chưa từng nhúng tay vào.
"Chuyện này không can hệ đến Hà Thị, là Thượng Quan Mật từ trong tay tôi ngang ngạnh đoạt lấy, tôi hi vọng cô có thể giúp tôi từ trong tay cô ấy lấy về." Diệp Tuyền Vũ nói.
"Lam Vận với cô ấy quan hệ rất tốt, sao cô không tìm Lam Vận?" Hà Nhan cảm thấy kỳ quái hỏi, cô vẫn luôn không thích gặp Thượng Quan Mật, từ bé đã hay ức hiếp mình, cuộc sống cá nhân lại loạn đến rối tinh rối mù, luôn nhìn mình bằng ánh mắt gian tà, cô một chút cũng không mong muốn trông thấy Thượng Quan Mật, với cô Thượng Quan Mật chẳng khác gì bệnh truyền nhiễm đáng ghét.
"Chuyện lần này Lam Vận không giải quyết được, chỉ có cô mới có thể giúp tôi." Diệp Tuyền Vũ nói, cô không chắc lời Lam Vận nói có đúng không, bởi vì Hà Nhan thoạt nhìn phi thường chán ghét Thượng Quan Mật, trong ấn tượng của Tuyền Vũ, Hà Nhan chưa bao giờ dùng vẻ mặt dễ chịu với Thượng Quan Mật, Thượng Quan Mật tựa hồ cũng không làm ra hành động gì đặc biệt, nhưng thôi mặc kệ, cứ thử xem sao.
"Nếu Lam Vận đã không giúp được, tôi hẳn là cũng không có tác dụng gì..." Hà Nhan hết sức khó xử nói, không phải cô không muốn giúp Diệp Tuyền Vũ, chính là cô thực sự chán ghét Thượng Quan Mật, hơn nữa tựa hồ như cũng không có khả năng giúp.
"Hà Nhan, mảnh đất này đối với tôi thật sự rất quan trọng!" Diệp Tuyền Vũ nhìn chằm chằm Hà Nhan, ánh mắt có chút sâu sắc cùng thâm tình, ngữ khí lại lộ vẻ trầm trọng cùng u buồn, cô biết chỉ cần như vậy Hà Nhan sẽ khuất phục. Cô biết mình bỏ rơi người ta không nói, còn làm cho người ta vì mình phải làm trâu làm ngựa quả thực có chút đê tiện, thế nhưng người làm chuyện đại sự không nên câu nệ tiểu tiết. Là người thừa kế tương lai của tập đoàn lớn, Diệp Tuyền Vũ tuyệt đối không phải là người thiện lương, có thể lợi dụng liền lợi dụng.
"Được rồi, chỉ sợ tôi không đủ khả năng giúp mà thôi." Hà Nhan rơi vào cái hố mê chướng tình thâm của Diệp Tuyền Vũ, ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý, đợi đến khi Diệp Tuyền Vũ đi rồi, cô liền hối hận đến mức muốn đem nước tạt cho mình thức tỉnh, chỉ cần thấy ánh mắt Tuyền Vũ thì đã không có tiền đồ mà khuất phục. Hà Nhan không ngu ngốc, cô biết rõ Diệp Tuyền Vũ chỉ là đóng kịch, từ bé cô đã biết Diệp Tuyền Vũ không phải dạng đứng núi này trong núi nọ, một khi đã yêu thì chỉ có duy nhất một người mà thôi. Bất quá bị lợi dụng, chứng tỏ mình đối với Vũ là có giá trị không phải sao?
"Hà Nhan, cảm ơn cô, cô thật tốt, nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ yêu cô." Diệp Tuyền Vũ thấy mình đạt được mục đích, cười đến mức vô cùng quyến rũ, bất quá, Diệp Tuyền Vũ căn bản không hề tin có kiếp sau. Lúc này Diệp Tuyền Vũ cảm thấy mình ở trên tình trường thật giống một tên bịp bợm, được rồi, Diệp Tuyền Vũ len lén xấu hổ một chút.
"Vũ, kiếp sau thực sự sẽ yêu tôi?" Hà Nhan cũng không quản Diệp Tuyền Vũ nói thật hay giả, cho dù là giả, cô cũng hài lòng, chí ít Tuyền Vũ lừa mình là vì muốn mình vui.
"Ân." Diệp Tuyền Vũ thật tình gật đầu, nếu có kiếp sau.
"Tay cô bị thương, để tôi giúp cô cắt thịt bò." Diệp Tuyền Vũ hiếm thấy săn sóc, trên thực tế, sau khi lợi dụng được người khác thì cũng nên mang lại cho họ chút lợi ích nho nhỏ, đạo lí này Diệp Tuyền Vũ hiểu rõ.
"Ừm." Hà Nhan có chút cảm động, sau đó không kìm được mỉm cười, mặc kệ là Tuyền Vũ thật tâm hay hư tình giả ý, thế nhưng tự mình vẫn là rất mê luyến khoảng khắc ôn nhu lúc này, chỉ là nghĩ đến phải đi tìm Thượng Quan Mật, Hà Nhan đầu đã mơ hồ cảm thấy đau, bữa cơm ấm áp này, giá bỏ ra thật là cao.
Chỉ có điều nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Thượng Quan Mật vừa bước vào nhà hàng, liền chứng kiến một màn kia, Diệp Tuyền Vũ ôn nhu săn sóc cắt thịt bò cho Hà Nhan, thoạt nhìn rất ấm áp, khiến Thượng Quan Mật vô cùng gai mắt. Thấy Hà Nhan cười đến vẻ mặt sáng lạng, Thượng Quan Mật có chút nổi giận, cô gái ngu ngốc này, mấy ngày trước bị người ta vứt bỏ còn khóc đến phờ phạt, lúc này người ta chỉ mới dụ dỗ một chút đã cười đến ngớ ngẩn, bộ là đứa ngốc sao, Diệp Tuyền Vũ giả bộ lo lắng lừa vài câu đã có thể trở nên vui vẻ như vậy, thật không biết Diệp Tuyền Vũ lợi dụng mình sao? Cô gái ngu ngốc, chuyện mình bỏ tiền gấp ba lần chỉ để mua mảnh đất không hề có giá trị, là vì ai mới muốn giáo huấn Diệp Tuyền Vũ đây, cái người ngu ngốc hoàn toàn không biết dùng đầu để nghĩ, nhưng mà... người ngốc nhất chính là mình, biết rõ cô ta là đứa ngốc lại còn đi quan tâm...
Thượng Quan Mật rất cao, đại khái là 1m75, mang giày cao gót 8, 9 phân, tóc ngắn, vóc người như người mẫu, làn sa màu mật ong, đùi thon dài, quả thật rất có tiềm năng lây động nhân tâm, vì thế mà cô luôn vô cùng nổi bật khi đứng giữa những người khác.
Diệp Tuyền Vũ thấy Thượng Quan Mật, vẻ mặt thay đổi thành một nụ cười thường dùng ở trên thương trường, xinh đẹp nhưng lại rất máy móc, cúi đầu chào hỏi, thái độ tạm coi như là nhiệt tình.
"Thì ra là Thượng Quan Mật, thật trùng hợp, cũng tới nơi này dùng bữa sao? Ngồi ở đây cùng ăn đi a." Diệp Tuyền Vũ xử sự khôn khéo, quả thật rất lão luyện, sự ấu trĩ của cô sẽ chỉ xuất hiện trước một người là Đan Vân Sơ mà thôi.
"Nhìn cô tôi nuốt không vô." Thượng Quan Mật lạnh lùng nói, hư tình giả ý, Diệp Tuyền Vũ thật khiến người khác ghê tởm.
Diệp Tuyền Vũ ánh mắt có hơi khó chịu lóe qua, nhanh đến làm cho người khác không phát hiện nổi, thế nhưng thái độ của cô cũng không vì câu này mà thay đổi.
"Nếu Thượng Quan Mật đã không thích thấy tôi, tôi đây đi trước, tay của Hà Nhan bị thương, phiền cô chiếu cố cô ấy." Diệp Tuyền Vũ thái độ phải nói vô cùng hoàn mỹ, không buồn không giận, rất đúng mức.
Cái gì gọi là phiền cô chiếu cố cô ấy, Thượng Quan Mật chán ghét Diệp Tuyền Vũ ngữ khí xem Hà Nhan như vật sở hữu của mình, khi Hà Nhan bị thương, là ai chiếu cố cô ấy, Diệp Tuyền Vũ bỏ Hà Nhan không hề quan tâm đến, còn dám không biết xấu hổ mà nói!
"Vũ..." Hà Nhan cảm thấy mình bị hai người bỏ quên, hơn nữa trong lòng đã bắt đầu sợ hãi, Vũ, đừng đi, đừng để tôi cùng Thượng Quan
Mật ở một chỗ, Hà Nhan trong lòng thầm cầu xin...
"Nhan, nhớ kỹ điều đã đồng ý với tôi, tôi có việc đi trước, cô cùng Thượng Quan Mật ở lại trò chuyện vui vẻ, hai người hình như là đã lâu không gặp." Diệp Tuyền Vũ ôn nhu nói, cầm lấy giỏ xách, sải chân thoăn thoát trên giày cao gót rời khỏi nhà hàng, Thượng Quan Mật, cô dám nhổ râu hùm, sau này tốt nhất nên cẩn thận tôi một chút, nghìn vạn lần đừng để tôi nắm được nhược điểm, bằng không tôi sẽ cho cô đẹp mặt, Diệp Tuyền Vũ thầm nghĩ, tuy rằng bề ngoài vẫn ra vẻ khách khí đối với Thượng Quan Mật.
Hà Nhan cảm thấy mình hoàn toàn bị bỏ rơi, có chút tuyệt vọng, nhìn thấy sắc mặt không tốt của Thượng Quan Mật, cảm giác thèm ăn hoàn toàn biến mất.
***
"Cô hẹn tôi ra đây làm gì?" Đan Vân Sơ hỏi Lý Hân, người đàn bà này, là người khó đoán nhất mà Đan Vân Sơ từng gặp qua, cũng không phải là người lương thiện, tồn tại suy nghĩ rất phức tạp, Đan Vân Sơ hiện tại một chút cũng không muốn có quan hệ với Lý Hân, tuy rằng trước đây cũng chưa từng có quan hệ gì.
"Triển lãm tranh của cô tại Paris rất thành công, chúc mừng." Lý Hân lắc nhẹ ly rượu trong tay, làm ánh lên thứ sắc đỏ mê người của nó.
"Cảm ơn, so với trước đây, đúng thực là thành công." Đan Vân Sơ cười nói, cô không rõ lắm ý đồ của Lý Hân.
"Mấy năm nay, những bức tranh cô bán đều ở trong tay tôi, tôi muốn thay cô làm một cuộc đấu giá trong nước, nâng tầm bức tranh của cô, cô cảm thấy thế nào?" Lý Hân hỏi, giá của những bức tranh kia hẳn là sẽ tăng không ít, cô không giữ bất luận thứ gì không có giá trị, giờ cũng đã đến lúc rồi.
"Không cần, tôi đã lâu không cần những thứ trèo cao này rồi." Đan Vân Sơ hờ hững nói, bất quá cũng có chút ngạc nhiên chuyện Lý Hân thu mua hết tất cả những bức tranh của mình trong 2, 3 năm qua.
"Cô thực sự thay đổi, tựa hồ như so với trước đây càng thú vị hơn." Lý Hân hơi suy nghĩ nhìn Đan Vân Sơ.
"Phu nhân chỉ là muốn nuôi thú cưng mà thôi, tôi nghĩ tôi không thích hợp làm thú cưng của cô a." Lý Hân tuyệt đối là loại người so với mình trước đây còn không có lương tâm hơn, nói yêu thích mình, bất quá chính là muốn dưỡng mình làm thú cưng để có thể mang bên mình khoe khoang mà thôi.
Vân Sơ thà bán mình cho tiểu công chúa, cũng không muốn bán cho Lý Hân, người đàn bà này được coi là Black Widow (1), loại đàn bà này làm cho người khác không thể đoán ra bất luận tâm tư gì. Lý Hân mang lại cho Đan Vân Sơ cảm giác, cô ta từng là người trải qua rất nhiều chuyện tình, bầu không khí không hề lành mạnh cũng quá nhiều, nhưng lại giống như một cây thuốc phiện hấp dẫn, tự mình đã thử qua thuốc phiện, hiện tại đã hoàn toàn cai hết những chất gây nghiện kia, Lý Hân đối với mình có lực hấp dẫn, thế nhưng cũng không thể làm cho mình sa vào trầm mê.
"Cô so với thú cưng thú vị hơn, cũng không nên tự coi nhẹ mình a" Lý Hân nở nụ cười thâm thúy, cô cũng không nên nuôi một con vật vừa nhìn qua liền đã biết không nghe lời, chỉ là người có giá trị thì nên dùng. "Kia không phải là tiểu công chúa của cô cùng Hà tiểu thư sao? Không ngờ tiểu công chúa cũng có khi lại săn sóc người khác như thế."
Đan Vân Sơ theo tầm mắt của Lý Hân, thì thấy Diệp Tuyền Vũ cùng Hà Nhan, Diệp Tuyền Vũ ôn nhu cắt miếng thịt bò giùm Hà Nhan, bởi vì tay Hà Nhan đặt ở dưới bàn, nên Đan Vân Sơ không thấy tay Hà Nhan là đang bị thương, chỉ thấy họ kẻ nói người cười, thoạt nhìn rất ấm áp, mặc dù không nghe được họ nói gì, thế nhưng càng nhìn Hà Nhan, Đan Vân Sơ càng cảm thấy quen mắt, đây không phải là người lúc trước cùng tiểu công chúa quấn chặt trên giường sao? Tiểu công chúa đối với tình nhân khác, thực sự là rất dịu dàng chăm sóc, Đan Vân Sơ lạnh lùng nghĩ đến.
"Diệp Tuyền Vũ lúc trước đối với cô hạ thủ thật không nương tay, bất quá cô gái này cũng không phải dạng ngoan độc thông thường." Lý Hân cười đến mức có hơi nghiền ngẫm nói, Diệp Tuyền Vũ rất có năng lực, chỉ là bây giờ vẫn còn hơi non, đợi một thời gian, thành tựu hẳn là không nhỏ.
"Tôi nghĩ tôi không cần hội đấu giá này, ý tốt của phu nhân, tôi xin lĩnh." Đan Vân Sơ chuyển lại đề tài ban đầu, cô một chút cũng không muốn chuyển đề tài sang tiểu công chúa, mình cùng tiểu công chúa một chút quan hệ cũng không có.
"Toàn bộ số tiền của hội đấu giá này, sẽ quyên góp hết cho khu người bất hạnh, tôi chỉ là người đứng ra tổ chức, định giá mỗi bức theo tôi dự đoán có lẽ khoảng một trăm ngàn nhân dân tệ, từ trong tay những kẻ có tiền lấy đi ba trăm ngàn làm từ thiện, ngẫm lại rất thỏa đáng, cô có thể suy nghĩ lại một chút." Trước đây Đan Vân Sơ có lẽ sẽ không đáp ứng, thế nhưng hiện tại là không thể khẳng định, Lý Hân quả thật rất biết nắm bắt lòng người.
Ba trăm ngàn xác thực rất hấp dẫn người khác, có thể Lý Hân còn có động cơ không tinh khiết khác, ba trăm ngàn kia thật sự có thể giúp đỡ được rất nhiều người. Mình trước đây là một người cặn bã, đối với xã hội không hề có đóng góp, chính là Đan Vân Sơ đã ăn năn, hiện tại mình chưa thể nói là một người cao cao tại thượng, thế nhưng trong phạm vi có thể, cũng nên tận tâm một chút với xã hội.
"Được, tôi đồng ý." Đan Vân Sơ cầm lấy ly rượu trên bàn uống cạn, lúc nào cũng vậy, thời gian suy nghĩ để Đan Vân Sơ đưa ra quyết định luôn không vượt quá 5 phút.
"Nào, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ." Lý Hân thay Đan Vân Sơ rót một chút rượu, mỉm cười nói.
Thông tin phụ:
Diệp Tuyền Vũ: 169,5 cm
Đan Vân Sơ: 171 cm
Đông Phương Tẩm Tuyết: 165 cm
Lam Vận: 166 cm
Thượng Quan Mật: 175 cm
Hà Nhan: 165 cm
Chú thích:
(1) Black Widow: nhện đen góa phụ.
Danh Sách Chương: