Hôm nay là cuối tuần, Tiểu công chúa không phải đi làm, sao lại không ngủ thêm một chút nữa? Hiện tại chỉ biết mỗi đi làm, Tiểu công chúa bây giờ là càng ngày càng giống chị cả, thật không đáng yêu như trước kia.
Đan Vân Sơ tỉnh lại điều đầu tiên là xuống giường tìm Diệp Tuyền Vũ, cô phát hiện Diệp Tuyền Vũ ở phòng bếp đang xào nấu, Đan Vân Sơ nhanh chóng đi vào phòng bếp, cô cũng không quên Tiểu công chúa một năm trước vì làm bếp mà bị bỏng.
"Tiểu công chúa, không phải tôi không cho em xuống bếp nữa sao? Tiểu công chúa càng ngày càng không nghe lời." Đan Vân Sơ phàn nàn nói, trước kia Tiểu công chúa rất nghe lời, nói em ấy không được uống rượu, em ấy đều ngoan ngoãn không uống, hiện tại càng ngày càng không nghe lời.
"Lúc này không giống ngày xưa, tôi không còn tự mình làm bỏng nữa, bữa sáng cũng đã làm xong, cô sửa soạn gọn gàng, rồi ăn điểm tâm." Diệp Tuyền Vũ cảm thấy mình duy nhất so với Đông Phương Thấm Tuyết thua kém chính là không biết nấu ăn, điểm ấy cô luôn luôn canh cánh trong lòng, một năm nay, được đầu bếp chuyên nghiệp chỉ dạy, nấu ăn tuy rằng không tính phi thường, nhưng cũng không coi là tệ. Tuy rằng sau khi học thành, căn bản là không có nơi để dụng võ, nhưng trong tiềm thức, Diệp Tuyền Vũ chính là không muốn so với Đông Phương Thấm Tuyết kém hơn.
Đan Vân Sơ nhìn vào hai bữa sáng được bày trên bàn, có chút không tin nhìn lên Diệp Tuyền Vũ: "Em làm?" giọng điệu phi thường hoài nghi.
"Luôn luôn không có chuyện gì có thể làm khó tôi, nếu như tôi dụng tâm thì đều có thể!" Diệp Tuyền Vũ không để ý tới sắc mặt kinh ngạc của Đan Vân Sơ, dùng ngữ khí bình thường nói.
"Thật là em làm?" Đan Vân Sơ không tin hỏi lại một lần nữa, một năm trước ngay cả đeo cái bao tay bếp cũng không biết để làm cho mình bị bỏng, thế nhưng một năm sau lại có thể làm ra một bữa ăn đầy đủ hương vị như thế này, mặc dù là chưa ăn thử, nhưng chỉ nhìn thôi thì Đan Vân Sơ cũng sẽ cho mười điểm, Tiểu công chúa một năm nay thật sự thay đổi rất nhiều, nếu ai cưới được em ấy chắc hạnh phúc mà chết mất, nghĩ đến đây Đan Vân Sơ liền thấy mình may mắn khi có được cô gái này.
"Cô còn không mau đi đánh răng rửa mặt, tôi sẽ đem bữa sáng này vứt hết đấy." Đan Vân Sơ rõ ràng là xem thường người khác, xem mình không thể làm được thức ăn ngon sao? Chẳng lẽ chỉ có Đông Phương Thấm Tuyết là biết làm ?
"Tiểu công chúa chính là không nỡ vứt, đợi tôi mười phút, liền xong . . ." Đan Vân Sơ nói xong vui vẻ tiến vào phòng tắm sửa soạn.
"Ăn thật ngon, Tiểu công chúa, làm sao em trở nên lợi hại như thế?" Đan Vân Sơ vừa ăn vừa hưng phấn hỏi.
Diệp Tuyền Vũ không trả lời, nhưng là trong mắt hàm chứa nụ cười ôn nhu, nhìn thấy Đan Vân Sơ ăn đến vẻ mặt thỏa mãn, nàng liền biết vì sao Đông Phương Thấm Tuyết thích nấu cho Đan Vân Sơ ăn, giống như là cho thú nuôi của mình ăn, chỉ có lúc này mới có cảm giác tư hữu hóa. Đông Phương Thấm Tuyết có thể làm cho Đan Vân Sơ, mình cũng nhất định có làm cho!
"Sao em vẫn không động đũa?" Đan Vân Sơ ngẩng đầu hỏi Diệp Tuyền Vũ, phát hiện Diệp Tuyền Vũ trong mâm vẫn chưa động vào bao nhiêu.
"No rồi." Bây giờ cô ăn cơm rất ít, trong suốt thời gian đau khổ cô ăn cũng không muốn ăn, uống cũng không muốn uống, dần dà, dạ dày ngày càng nhỏ.
Đan Vân Sơ nhíu mày, khó trách Tiểu công chúa gầy đi nhiều như vậy, chỉ ăn có một chút ít, không gầy mới là lạ, gầy đến nỗi làm mình cảm thấy đau lòng.
"Không cho phép ăn ít như vậy, tôi thích ôm một Tiểu công chúa mềm mại, chứ không cần ôm một bộ xương, tôi nhất định đem Tiểu công chúa nuôi để trở về như trước mới được!" Đan Vân Sơ nói chắc chắn.
"Thật sự no rồi."
"Ngoan, há mồm ra nào, tôi uy em!" Đan Vân Sơ không chấp nhận sự cự tuyệt của Diệp Tuyền Vũ, gắp một ít đồ ăn hướng đến miệng Diệp Tuyền Vũ.
Diệp Tuyền Vũ nhìn thấy biểu cảm không cho từ chối của Đan Vân Sơ, rõ ràng rất chán ghét bá đạo, nhưng không hiểu vì sao tâm mình có chút ấm, Diệp Tuyền Vũ mở cái miệng nhỏ nhắn ra, ăn đồ ăn Đan Vân Sơ uy đến.
Đan Vân Sơ thấy Diệp Tuyền Vũ ngoan ngoãn ăn đồ ăn mình uy, nụ cười liền xuất hiện trên mặt, đây mới đúng là Tiểu công chúa của một năm trước.
"Để tôi tự ăn." Nhìn thấy Đan Vân Sơ sủng nịch tươi cười, Diệp Tuyền Vũ tâm tình có chút phức tạp, cô khao khát Đan Vân Sơ đối với chính mình sủng ái, thế nhưng lại sợ cái cảm giác này chính là phù dung sớm nở tối tàn, càng nhiều hạnh phúc, lại càng sợ mất đi.
"Cứ để tôi đút em, tôi thích đút Tiểu công chúa." Đan Vân Sơ giờ phút này rất muốn cưng chìu cô gái này, không có một ai như người này yêu mình đến vậy, cảm nhận được tình yêu của em ấy, thật rất hạnh phúc.
Như vậy Đan Vân Sơ từng miếng từng miếng uy Diệp Tuyền Vũ, tuy rằng thoạt nhìn rất buồn nôn, bất quá Diệp Tuyền Vũ chính là bộ dạng này ăn, có lẽ chỉ cần là Đan Vân Sơ làm, liền đại biểu cho tầm quan trọng khác nhau.
"Đan Vân Sơ, cô đang ở đây nhồi cho vịt ăn sao? Liên tục đút, thực sự là no rồi." Diệp Tuyền Vũ oán giận nói, bất quá bụng quả thật có cảm giác thực no, cái cảm giác này một năm nay tựa hồ chưa từng trải qua.
"Có con vịt nào xinh đẹp như thế này đây?" Đan Vân Sơ để đũa xuống, vẫn là ăn không được nhiều lắm, phỏng chừng Tiểu công chúa dạ dày nhỏ lại thật, cũng không có thể lập tức ăn nhiều, dạ dày sẽ chịu không nổi, cần chậm rãi gia tăng lượng cơm ăn.
"Đan Vân Sơ!" Diệp Tuyền Vũ đột nhiên hô.
"Uh?" Đan Vân Sơ nhíu mày hỏi, Tiểu công chúa vẻ mặt nghiêm túc như thế này, thật làm cho người ta muốn khi dễ mà.
"Cô không cần phải đối với tôi cẩn thận như vậy, chỉ cần cô là chính mình là được rồi." Diệp Tuyền Vũ quả thật rất dễ lấy lòng, cũng rất dễ dàng thỏa mãn, tốt một chút, là có thể làm cô cảm động.
"Tiểu công chúa vậy đây xem như là hoàn toàn hoà hảo rồi đúng không?" Đan Vân Sơ nhíu mày hỏi, Tiểu công chúa là đồ đần sao? Sao không thừa lúc này khi dễ bắt nạt mình thật nhiều, nếu không sau này thế nào cũng bị mình thường xuyên khi dễ.
Diệp Tuyền Vũ không có phủ nhận cũng chính là đáp ứng.
"Vậy Tiểu công chúa đêm nay để cho tôi khi dễ được không?" Đan Vân Sơ lập tức được voi đòi tiên, cô mấy buổi tối này đều chỉ là nhìn, ăn không được, muốn phá hư, hơn nữa cô quyết tâm cũng phải đem Tiểu công chúa làm cho ngất đi một lần mới được, tuy rằng hơi khó khăn, nhưng là hết thảy đều có thể không phải sao ?
"Việc này thì không được!" Diệp Tuyền Vũ nhíu mày, Đan Vân Sơ bụng cũng chỉ có dâm trùng thôi sao?
"Chúng ta không phải là chưa cùng nhau sao? Không thể nói mà không giữ lời." Đan Vân Sơ kháng nghị nói.
"Giữa ban ngày ban mặt, không muốn cùng cô thảo luận cái đề tài này! "
"Cắt, trước kia giữa ban ngày ban mặt cũng không phải chưa làm qua, nếu không thì bây giờ chúng ta cùng ôn lại một lần?" Ăn no mặc ấm lại nghĩ đến chuyện đó đúng chỉ là có Đan Vân Sơ.
"Đan Vân Sơ, nếu cô muốn bị làm ngất một nữa, thì tôi không ngại!" Diệp Tuyền Vũ thu dọn trên bàn ăn, xem thường nói, bây giờ cô đã biết làm thế nào để giữ thế chủ động, đem Đan Vân Sơ trước nhất là áp xuống, chỉ cần không cho Đan Vân Sơ đụng tới mình trước, tránh khỏi trêu trọc của cô ấy trước, là có thể nắm chắc quyền chủ động.
Đan Vân Sơ mặt như xanh xao, hiện tại Tiểu công chúa rất đáng hận. Đan Vân Sơ biết, nàng trước tiên phải trêu chọc Diệp Tuyền Vũ mới có thể tranh thủ được quyền chủ động, nhưng là Diệp Tuyền Vũ đã học qua các loại võ phòng thủ, nàng không thể nào đụng vào Diệp Tuyền Vũ được, ngược lại rất dễ dàng bị Diệp Tuyền Vũ chế trụ. Đan Vân Sơ thực hối hận không học một chút võ thuật mất sức đó, cảm thấy vĩnh viễn không thể trở mình, hiện tại chỉ có thể hy vọng Diệp Tuyền Vũ nhường cho quyền chủ động.
"Tiểu công chúa, em thật không muốn sao? Em chẳng lẽ đối với chuyện đó, bị lãnh cảm sao?" Đan Vân Sơ không buông bỏ tranh thủ quyền chủ động.
"Hay là em sau lưng tôi lén tự mình giải quyết?" Đan Vân Sơ càng nói càng quá phận.
"Đan Vân Sơ!" Diệp Tuyền Vũ quát, cô một năm nay tu dưỡng đều có thái độ đúng mực, quả nhiên gần như bị phá hủy không còn gì, Diệp Tuyền Vũ phi thường hối hận vừa nãy lại dễ dàng tha thứ cho Đan Vân Sơ như vậy, cô căn bản là quên, quên Đan Vân Sơ bản chất tệ hại đến cỡ nào.
"Thân thể của Tiểu công chúa đều là của tôi, Tiểu công chúa chính mình tự hành động cũng không được!" Ngữ khí bá đạo giống như thật sự có việc như vậy, Diệp Tuyền Vũ tức giận đến muốn đánh Đan Vân Sơ, làm sao có người đáng ghét đến như vậy, vừa mới cho cô ta một chút ánh sáng, nàng liền hung hăng càn quấy đến loạn.
"Đan Vân Sơ, nếu cô vẫn tiếp túc nói những câu đó, tôi sẽ không cho cô sống dễ chịu!" Diệp Tuyền Vũ tàn nhẫn nói, muốn chạm mình à, đợi kiếp sau đi, cho cô ngất lên ngất xuống luôn.
Đan Vân Sơ cảm giác mình giống như đang hầm canh gà, cuối cùng thì nước cũng chịu cạn, cảm giác khoan khoái nói không nên lời! Ân, Tiểu công chúa cuối cùng cũng tức giận giống như một năm trước, thật nhớ những ngày trêu chọc làm cho Tiểu công chúa tức giận, Tiểu công chúa giận lên sẽ đẹp giống như một đóa hoa hồng đang nở rộ, hỏa diễm phi phàm. Tiểu công chúa nóng giận, sẽ làm cho mình cảm thấy được, em ấy thực để ý tới mình, Tiểu công chúa giận lên, sẽ thực đáng yêu . . .
Ha ha, em nói nha, Tiểu công chúa là giả bộ, giả nữ vương, giả ngự tỷ, nhưng em ấy vẫn là sẽ cùng mình tức giận, một Tiểu công chúa sẽ cùng mình ầm ĩ! Ghét nhất Tiểu công chúa giả bộ nữ vương và mấy thứ kia! Kỳ thật Đan Vân Sơ rõ ràng chính là còn muốn được khi dễ Diệp Tuyền Vũ!
Diệp Tuyền Vũ vẫn nhớ Đan Vân Sơ đã có nói: "Tôi và em ở chung một chỗ chỉ toàn cãi vã, tôi cảm thấy mệt mõi." Rõ ràng lúc ấy chỉ là tùy ý tìm ra một cái cớ, nhưng lại thật khắc sâu trong trí nhớ Diệp Tuyền Vũ, chưa bao giờ quên đi. Cùng Đan Vân Sơ tiếp tục ở chung một chỗ, trong tiềm thức cũng sẽ không lại cùng cô ầm ĩ.
Cho nên Diệp Tuyền Vũ cùng Đan Vân Sơ gặp lại tới nay, sẽ hướng Đan Vân Sơ châm chọc, sẽ coi thường cô, liền chắc là sẽ không cùng Đan Vân Sơ ầm ĩ như trước, này kỳ thật giống như một loại vết thương chưa lành, tạo thành tổn thương lòng. Đan Vân Sơ không phải bác sĩ tâm lý, lại đánh bậy đánh bạ thành lấy độc trị độc, thành ra làm những ung mủ của vết thương lần lượt chảy ra hết, cho nên miệng vết thương mới có thể khép lại.
"Ah, Tiểu công chúa là thẹn quá hoá giận!" Đan Vân Sơ ra vẻ ngiêm trang nói, nhưng lại từ phía sau lưng ôm lấy Diệp Tuyền Vũ đang rửa chén, hướng lỗ tai Diệp Tuyền Vũ thổi hơi, nàng biết lỗ tai Tiểu công chúa rất mẫn cảm, ân, thân thể đúng là có phản ứng.
"Đan Vân Sơ, cho cô trong vòng 3s, lập tức tránh xa tôi!" Diệp Tuyền Vũ cơ thể hơi cứng đờ, sau đó nổi giận uy hiếp nói.
Diệp Tuyền Vũ uy hiếp, Đan Vân Sơ có lúc nào để vào trong mắt, cô càng bám dính không buông, ngược lại ôm càng chặt hơn, vươn lưỡi liếm sau tai Diệp Tuyền Vũ, lại càng quá phận liếm vào trong tai, hai tay theo hai bên hông Diệp Tuyền Vũ, một tay hướng lên trên, một tay hướng xuống dưới gây rối.
Diệp Tuyền Vũ cảm giác chỗ mẫn cảm của mình bị Đan Vân Sơ không ngừng khiêu khích, thân thể trở nên dị thường mẫn cảm, đáng giận hơn là nếu tiếp tục khiêu khích ở dưới sẽ làm cho Đan Vân Sơ đạt được ý định, cô tuyệt đối không thể để cho Đan Vân Sơ thực hiện được.
Diệp Tuyền Vũ để bát xuống, đột ngột đẩy Đan Vân Sơ ra, Đan Vân Sơ thấy mình bị đẩy ra, mặt xụ xuống, Tiểu công chúa thật sự không đáng yêu như trước kia, trước kia lúc này, Tiểu công chúa sẽ tan ra trên đầu ngón tay của mình, nơi đó tự lực mở rộng ra, nhường cho mình tác oai tác oái, thế nào như hiện tại càng ngày càng chịu đựng, chịu đựng như thế không tốt cho sức khỏe a, Đan Vân Sơ ấm ức nghĩ.
Diệp Tuyền Vũ mặc Đan Vân Sơ vẫn còn đang ấm ức tiến vào phòng ngủ thay một bộ quần áo bình thường, chuẩn bị đi ra ngoài.
"Tiểu công chúa, đi đâu?" Đan Vân Sơ giữ chặt Diệp Tuyền Vũ không cho đi.
"Tôi đi siêu thị mua một ít đồ ăn cho buổi trưa và buổi tối, cô muốn ăn gì?" Diệp Tuyền Vũ hỏi.
"Đợi một chút, tôi cũng đi cũng đi." Đan Vân Sơ cũng nhanh chóng thay đổi một bộ quần áo, chuẩn bị theo Diệp Tuyền Vũ đi ra ngoài.
"Cô chẳng phải luôn không thích đi dạo siêu thị sao?" Đan Vân Sơ không phải luôn luôn chán ghét nơi nhiều người sao? Tuy rằng Diệp Tuyền Vũ mình cũng có chút không thích, cho nên cô vừa rồi mới không kêu Đan Vân Sơ đi cùng.
"Kia không giống, đây là cùng Tiểu công chúa cùng nhau đi." Đan Vân Sơ đương nhiên nói.
Nhìn thấy Đan Vân Sơ ngữ khí đương nhiên, Diệp Tuyền Vũ trên mặt có một chút vui vẻ, một chút không thích kia, sẽ vì hai người cùng nhau làm mà trở nên thích.
Danh Sách Chương: