Liễu Thấm Tuyết còn chưa kịp nghe Đan Vân Sơ trả lời thì điện thoại vang lên, Đan Vân Sơ chủ động rời khỏi, Liễu Thấm Tuyết cũng đành phải để cô đi, bất quá Liễu Thấm Tuyết hy vọng Diệp Tuyền Vũ giống như lời Đan Vân Sơ nói là đã đi rồi, nếu không để cho Diệp Tuyền Vũ cùng chị Vân Sơ ở chung một phòng, hai người lại là quan hệ như vậy, trong lòng có chút không thoải mái, dù rằng mình hiện tại không có tư cách gì để cảm thấy như vậy. Bất quá Liễu Thấm Tuyết trong lòng lại có chút vui vẻ, hai người họ là quan hệ như thế, chứng tỏ Vân Sơ chị ấy không bài xích quan hệ nữ nữ. Chị ấy đối với Diệp Tuyền Vũ mặc dù có chút bất đồng, thế nhưng cảm giác họ cũng không quá thân mật, mình cũng không phải là không có cơ hội.
Đan Vân Sơ mở cửa, thấy Diệp Tuyền Vũ đang ngồi trên ghế sô pha, tựa như đang chờ mình, Đan Vân Sơ có chút kinh ngạc, tiểu công chúa thật muốn ở lại chỗ này sao, hai giờ cũng chịu đợi. Đương nhiên, Đan Vân Sơ để Diệp Tuyền Vũ chờ, không hề có một chút cảm giác áy náy, nhiều lắm chỉ là cảm thấy Diệp Tuyền Vũ thật có tính nhẫn nại.
Nhưng mà, Diệp Tuyền Vũ đã thấy mình vào cửa, sao vẫn còn chưa nổi giận, điểm ấy làm Đan Vân Sơ có chút bất ngờ. Đan Vân Sơ tinh tế quan sát một chút, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tuyền Vũ có chút băng lãnh, nhìn ra được tâm tình cô ấy lúc này quả thực là vô cùng không tốt, xung quanh như tỏa ra một loại áp suất thấp, nếu là người bình thường sợ rằng đã bị hù dọa rồi. Tiểu công chúa 3 năm nay tiến bộ không ít, càng ngày càng biết lấy khí thế áp người, khí thế này thật có vài phần như là từ một công chúa lột xác thành nữ vương, tuy rằng chiêu này đối với mình tác dụng thật là cực kỳ nhỏ bé. Đan Vân Sơ vẫn cảm thấy mình là gặp bá đạo thì càng bá đạo hơn, gặp nhược thì sẽ nhược, người khác đối với cô mạnh mẽ, cô sẽ càng mạnh mẽ chống trả, người khác nếu là ôn nhu, cô sẽ vài phần ôn nhu hơn, nhưng cũng không phải là bất cứ ai khi tỏ ra mềm yếu đều sẽ được cô nhường nhịn, cô chính là nhìn thuận mắt thì mới nhường.
Cô từng gặp qua Diệp Tuyền Vũ cay độc trên thương trường, nhưng Diệp Tuyền Vũ đối với mình bình thường sẽ không cay độc, chỉ trừ một lần duy nhất vào 3 năm trước, phi thường hung ác, khiến mình từ trên thiên đường rơi xuống, mình đi tìm nhưng Diệp Tuyền Vũ lại biến mất, thế nào cũng tìm không được. Bây giờ nghĩ lại, khi đó Diệp Tuyền Vũ là ngoan tâm cần cho mình giáo huấn, làm cho mình phục tùng một chút. Có thể nói Đan Vân Sơ đã từng hận Diệp Tuyền Vũ, hay đúng hơn là suốt ba tháng tìm Diệp Tuyền Vũ lý luận nhưng đều tìm không tìm thấy, trong ba tháng đó Đan Vân Sơ thực sự là rất hận Diệp Tuyền Vũ.
Kỳ quái chính là, biết rõ tính cách Diệp Tuyền Vũ có chút ngoan cố tuyệt tình, thế nhưng hình ảnh ấu trĩ bá đạo ngang tàng của cô ấy trong lòng mình quá mãnh liệt đến nỗi không thể thay đổi, chẳng lẽ là do ấn tượng đầu tiên đã khắc quá sâu rồi sao. Tự mình thường hay lầm tưởng cô ấy dễ khi dễ, mặc dù hiện tại, mình vẫn là không quá thông minh, bất quá trước đây chưa từng sợ qua Diệp Tuyền Vũ, bây giờ càng không có khả năng sợ.
Diệp Tuyền Vũ từ cửa đối diện quay về liền một mực sinh bực tức với Đan Vân Sơ, cô chờ Đan Vân Sơ quay về để phát tiết, không ngờ lại chờ đến 2 giờ, vốn cơn giận kia rất nhỏ nhưng theo thời gian trôi qua lại như quả cầu tuyết lăn trên mặt dốc, càng ngày càng lớn hơn, rất có xu hướng tạo thành tuyết lở.
Giá mà Đan Vân Sơ biết nhún nhường, chịu dỗ dành Diệp Tuyền Vũ một chút, đáng tiếc là Đan Vân Sơ sẽ không ở trước mặt Tuyền Vũ mà dịu dàng, không phải cô ấy không hiểu, thậm chí trong lòng còn biết rõ chiêu kia là hữu dụng, thế nhưng Đan Vân Sơ nhất định không muốn dùng, Diệp Tuyền Vũ dỗ mình còn tạm nghe được, mình đi dỗ Diệp Tuyền Vũ sao, không có cửa đâu! Vân Sơ mặc kệ Tuyền Vũ đang hờn dỗi, cứ thế mở TV thích thú xem chương trình đang phát, hoàn toàn không để ý tới cơn giận của Diệp Tuyền Vũ đang tràng ra xung quanh ngày càng mịt mù.
Diêp Tuyền Vũ rất tức giận, lửa giận dâng đến tận cùng, nhưng khóe miệng trái lại lại giương lên.
"Sao thế, Liễu tiểu thư nhà đối diện đã hút mất hồn cô rồi à, làm cô vui đến quên trở về, kĩ năng hầu hạ người khác của cô ấy cũng không tệ lắm phải không..." Diệp Tuyền Vũ lời lẽ sặc mùi chế nhạo, Đan Vân Sơ cùng Liễu Thấm Tuyết ở bên đó lâu như vậy, có trời mới biết 2 người đã làm những gì, Đan Vân Sơ trước đây đã từng phản bội mình, biết rõ bản thân là tình nhân của mình, cũng biết mình không thích người khác chạm vào cô ấy, thế nhưng vẫn luôn làm mình có cảm giác mình giống như con ngốc.
"Diệp Tuyền Vũ, nói năng sạch sẽ một chút." Đan Vân Sơ ngữ khí trở nên lạnh lùng, như vậy gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, không khí tựa hồ lập tức quay về khoảng thời gian của ba năm trước.
"Làm được còn sợ người khác nói sao?" Diệp Tuyền Vũ châm chọc nói.
"Diệp Tuyền Vũ, cô đi ra ngoài cho tôi, tôi không chào đón cô." Đan Vân Sơ đứng dậy, ngữ khí lạnh hơn buông lời đuổi khách, cô nhớ đến cái suy nghĩ hiện tại có thể cùng tiểu công chúa tương đối hòa bình ở chung, hiển nhiên, hai người từ thời khắc quen biết nhau đã là thủy hỏa bất dung, trước đây đã không thể thay đổi, sau này càng không.
Diệp Tuyền Vũ chẳng những không đi ra cửa, trái lại còn bước đến gần Đan Vân Sơ, khí thế hùng hổ làm cho Đan Vân Sơ có chút kinh hãi. Những đứa con nhà lắm tiền, mỗi ngày đều lo sợ bị hại, cho nên từ nhỏ đã được học không ít quyền đạo, nhu đạo này nọ, vì thế Đan Vân Sơ thừa biết Diệp Tuyền Vũ thân thủ không tệ, nghĩ tới đây, Đan Vân Sơ bất giác lui về phía sau.
Đan Vân Sơ lui đến góc tường thì không thể lui được nữa, nhưng khi đó Đan Vân Sơ ngược lại trấn tĩnh được đôi chút, loại cảm giác này trước đây không phải là chưa từng có, có điều khiếp đảm như vừa rồi là lần đầu tiên, chẳng lẽ lá gan của mình đã nhỏ đi sao, hay do khí thế của Diệp Tuyền Vũ đã bắt đầu trấn áp được mình, nên mới bị Diệp Tuyền Vũ hù đến phát hoảng như vậy, Đan Vân Sơ dù gì cũng là một người mạnh mẽ hơn người mà.
Diệp Tuyền Vũ hơi thở ngày càng gần, làn hơi nóng ấm phả ra trên cổ Đan Vân Sơ, nồng đậm sự hiếp bức, làm cho Đan Vân Sơ cảm thấy như có một mũi nhọn ở sau lưng, vô cùng khó chịu.
Thấy Đan Vân Sơ biểu tình không được tự nhiên, Diệp Tuyền Vũ càng thêm lấn tới, cường hôn Đan Vân Sơ, đầu lưỡi mãnh liệtcạy mở đôi môi Đan Vân Sơ, Vân Sơ né tránh, làm cho Diệp Tuyền Vũ càng thêm tức giận, động tác càng thêm thô bạo, nhanh chóng xé rách quần áo của Vân Sơ, thô lỗ đưa tay luồn vào bên trong quần áo giày vò, Đan Vân Sơ giãy dụa vô cùng khổ sở...
Đan Vân Sơ ngừng vùng vẫy, bởi vì có vùng vẫy cũng vô dụng, hơn nữa càng tăng thêm thú tính của Tuyền Vũ, cô lạnh lùng nhìn hành động của Tuyền Vũ, Đan Vân Sơ lúc này lạnh lùng mà cao ngạo, biểu tình lãnh khốc không cho phép bị làm bẩn, nhãn thần tựa như ánh mắt của Đức Chúa Trời đầy sự uy hiếp, nếu cô làm, tuyệt đối sẽ làm cho cô hối hận.
Diệp Tuyền Vũ động tác quả nhiên có chút chần chừ, nhìn thấy ánh mắt của Đan Vân Sơ, hơi thở gấp rút vì phẫn nộ vừa rồi cũng dần dần chậm lại, thế nhưng cô không muốn chịu thua, cũng không muốn nhượng bộ, hai người tiếp tục đấumắt, đương nhiên giằng co kiểu này rất nhanh sẽ có kết quả. Vẻ mặt Đan Vân Sơ càng ngày càng lạnh, Diệp Tuyền Vũ không thể không thừa nhận thất bại, cô sợ vẻ mặt lúc này của Đan Vân Sơ, ánh mắt có thể làm tan vỡ mọi thứ này, tựa như nữ vương cao cao tại thượng, không cho phép một tia khinh nhờn, hai người khí thế giằng co hồi lâu, Diệp Tuyền Vũ chán nản lui lại, cách rời thân thể Đan Vân Sơ.
"Cô lại thắng." Diệp Tuyền Vũ ngữ khí không cam lòng.
Đan Vân Sơ đẩy Diệp Tuyền Vũ, không mảy may muốn để ý tới Tuyền Vũ, đây là lần đầu tiên Diệp Tuyền Vũ dùng sức với mình, tuy rằng không kéo dài, nhưng cũng không có nghĩa là bản thân không tức giận.
"Đan Vân Sơ, cô có đúng hay không xem tôi là một con ngốc?" Đan Vân Sơ hờ hững xoay người tiến vào phòng tắm chuẩn bị thay quần áo vừa rồi bị Tuyền Vũ xé rách, Diệp Tuyền Vũ hướng Đan Vân Sơ quát lên. Trước đây cũng là như thế này, khi xuống giường liền hờ hững ly khai, Đan Vân Sơ bản chất vẫn không thay đổi, những thay đổi trong lần gặp lại này bất quá chỉ là biểu hiện giả dối.
"A, người nào không biết tiểu công chúa chỉ số IQ rất cao, ai dám đem cô coi thành đứa ngốc chứ!" Đan Vân Sơ châm chọc nói, cô cảm thấy Diệp Tuyền Vũ quả thực là cố tình gây sự, không mượn cớ này thì cũng là cớ khác để cãi nhau.
"Cô chẳng lẽ không đúng đem tôi coi thành đứa ngốc sao, lúc trước tôi vì cô đổ không biết bao nhiêu tiền cùng sinh lực, còn cô thì đối với tôi như thế nào, không cho tôi chạm vào, nhưng lại tình nguyện cùng người con gái khác, làm cho tôi không chịu nổi..." Diệp Tuyền Vũ có thể tha thứ Đan Vân Sơ đối với mình lãnh đạm cùng cay nghiệt, thế nhưng tuyệt đối không thể cho phép Đan Vân Sơ lên giường cùng với người con gái khác, khiến cô cảm thấy mình như một đứa ngốc.
"Cô nói bậy bạ gì đó, tôi lên giường với cô gái khác khi nào?" Đan Vân Sơ tức giận nói, cô dù sao cũng rất có đạo đức nghề nghiệp, trong khoảng thời gian làm tình nhân kia, ngoại trừ Diệp Tuyền Vũ, cô chưa từng cùng người khác làm chuyện gì, Diệp Tuyền Vũ thực sự là không hiểu ra làm sao.
"Cô làm được, sao lại không có can đảm thừa nhận!" Diệp Tuyền Vũ tức giận nói.
"Cô nghĩ tôi giống cô phụ nữ nào cũng thích sao, tôi đối với nữ giới không có hứng thú, càng không thể cùng họ làm tình!" Đan Vân Sơ cảm thấy Diệp Tuyền Vũ nhất định là không có việc gì nên muốn tìm chuyện gây sự, cô đem cửa phòng tắm hung hăng đóng lại.
"Tôi đâu phải phụ nữ nào cũng thích, tôi..." Diệp Tuyền Vũ không biết nói sao, rõ ràng là Đan Vân Sơ nghĩ mình thuộc dạng người thủy tính dương hoa (1), thật biến mình thành kẻ dâm loạn, Diệp Tuyền Vũ có phần hối hận khi xưa đã khiến cho Đan Vân Sơ nghĩ mình có rất nhiều tình nhân, cảm giác có điểm giống như tự mình nhấc tảng đá đập vào chính chân mình.
Trải qua một phen ầm ĩ, Diệp Tuyền Vũ cũng nguôi giận, ngoại trừ vẫn còn một chút chán nản. Đến khi bình tĩnh, Diệp Tuyền Vũ mới nhận ra mình thiếu chút nữa đã dùng vũ lực không thể tưởng tượng nổi đối với Đan Vân Sơ, trước kia vì tức giận mà thô bạo cũng không phải là không có, bất quá đều là do Đan Vân Sơ, nếu không mình sao lại mất đi lý trí, thế nhưng chưa bao giờ thất thố như lần này. Cùng lắm, không thể không thừa nhận một phần cũng là do cô nhớ thân thể Đan Vân Sơ từ rất lâu rồi.
Chú thích:
(1) Thủy tính dương hoa: tính tình lẳng lơ, lăng nhăng, không thật lòng.
Danh Sách Chương: